Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 444: Mã số 090 - Giao hàng mỗi ngày (5)




“Chủ nhiệm Chu, tiệm cơm đó có vấn đề gì sao?”

“Cũng không hẳn thế… chuyện này…”

“Nếu như ông không tiện nói thì chúng tôi cũng có thể tìm hiểu từ những người khác. Chắc hẳn trong khu nhà vẫn còn vài người biết rõ về chuyện này.”

“Được rồi được rồi… chuyện này… Chuyện này thực ra cũng chẳng hay ho gì. Bởi vì ông chủ quán ăn đó vốn dĩ không có giấy phép kinh doanh. Họ đút lót cho bên bất động sản của khu dân cư mới thuê được gian phòng tổ chức sự kiện đó, rồi mở quán ăn. Sau đó người ta đến ăn thì xảy ra chuyện…”

“Ông có thể kể chi tiết hơn không?”

“Lúc đó, một gia đình trong khu nhà dùng cơm ở quán ăn ấy phát hiện có gián trong thức ăn. Chuyện này có khiến người ta nổi điên không cơ chứ? Họ đòi quán ăn bồi thường và xin lỗi. Nhưng quán ăn đó không chịu mà còn cãi nhau với nhà đó, còn nói là người thành phố dốt nát, côn trùng thì đã sao, côn trùng có dinh dưỡng này nọ… Hai bên cãi qua cãi lại. Người trong khu dân cư muốn cái quán đó phải cút đi, nhưng họ không đi, mỗi ngày còn đứng trước cửa quán ăn chửi bới người ta. Nhà đó cũng chẳng hiền lành gì, gây chuyện đến lên cả truyền hình luôn. Bên truyền hình điều tra được giấy phép kinh doanh của quán ăn đều là đồ giả hết. Việc này đi qua đi lại, thì gây thành chuyện lớn luôn.”

“Chúng tôi đã điều tra qua nhưng không hề tìm được tin tức liên quan đến chuyện này.”

“Đúng rồi, vì sau đó tivi cũng không có phát tin tức đó. Bên bất động sản đã dựa vào các mối quen biết mà ém vụ này xuống. Đằng nào thì họ cũng đã nhận tiền của người ta rồi mới để cho người ta mở quán ăn. Với cả nếu chuyện này mà bị đưa lên thời sự thì họ cũng sẽ gặp nhiều phiền phức. Cứ như vậy, người trong khu nhà càng thêm tức giận. Cũng không biết là hôm nào nữa, có người còn đến đập phá quán ăn kia.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau thì như vậy đó, quán ăn không thể tiếp tục kinh doanh được nữa, hai vợ chồng họ dù sao cũng cần phải sống qua ngày mà? Thế là họ đành chán nản dọn đi. Nghe đâu là đi tìm con trai.”

“Họ còn có con trai sao?”

“Đúng thế, họ có một thằng con trai sống ở thành phố khác.”

“Nguồn thông tin này ông nghe được ở đâu vậy?”

“Tôi cũng quên rồi. Là người bên trong khu nhà nói, tôi cũng chẳng rõ là ai truyền ra. Có thể là bên bất động sản của khu nhà. Hai vợ chồng kia sau khi làm căng chuyện với dân trong khu này, nếu muốn đóng cửa thì chắc chắn phải thanh toán hết với bên bất động sản của khu nhà rồi.”

“Công ty bất động sản của khu Khang Hinh bây giờ và lúc đó là cùng một công ty chứ?”

“Không. Công ty bất động sản hiện tại là do ủy ban chỗ chúng tôi tìm công ty khác thay thế. Cũng là vì chuyện đó mà khi đến hạn hợp đồng, khu chúng tôi cũng không tiếp tục hợp tác công ty bất động sản kia nữa.”

“Ông có thông tin liên lạc của công ty bất động sản trước kia không?”

“Ồ? Các cậu muốn điều tra chuyện này à?”

“Chúng tôi chỉ mong nội dung bài báo sẽ càng được đầy đủ hơn. Công ty bất động sản trước đây cũng nằm trong phạm vi phỏng vấn của chúng tôi.”

“Chỗ của tôi vẫn còn lưu lại số điện thoại lúc trước của họ, không biết có còn dùng được không.”

“Cảm ơn ông. Vậy ông có số điện thoại của ông chủ quán ăn đó không?”

“Không có. Trước đó họ chỉ dùng số điện thoại cố định có sẵn trong quán, sau này có lẽ đã ngừng sử dụng rồi.”

Ngày 25 tháng 6 năm 2015, liên lạc với Ngưu Gia Hào, giám đốc công ty bất động sản hợp tác với khu Khang Hinh trước đây. File ghi âm cuộc gọi 01506251128.mp3.

“Xin chào ông Ngưu.”

“Ồ, ai đấy?”

“Tôi là phóng viên của “Nhật báo Dân Khánh”. Xin làm phiền ông một chút, tôi muốn phỏng vấn ông về việc có liên quan đến khu Khang Hinh và gian phòng tổ chức sự kiện trong khu đó.”

“Khu Khang Hinh đã không còn do công ty chúng tôi phụ trách nữa rồi.”

“Về chuyện này chúng tôi đã biết. Tôi chỉ muốn hỏi một chút về chuyện trước đó thôi.”

“Xin lỗi nhé, các anh muốn phỏng vấn thì hãy đi phỏng vấn công ty bất động sản bây giờ của họ ấy. Tôi…”

“Ông Ngưu, ông có phương thức liên lạc của ông Từ Quyền Quý không? Tôi muốn tìm ông Từ đó.”

“Tôi không biết cậu đang nói đến ai hết.”

“Gần đây có một nhân viên giao hàng đã phản ánh lên tòa soạn của chúng tôi, anh ta đã nhận được đơn hàng từ quán ăn đó, vệ sinh bên trong quán ăn và vệ sinh thực phẩm có vấn đề. Chúng tôi điều tra và phát hiện quán ăn đó thực ra đã đóng cửa từ lâu rồi, cho nên mới chuyển hướng tìm đến ông.”

“Cái gì?”

“Là như tôi vừa nói, gần đây xuất hiện đơn đặt hàng của cái quán ăn đã đóng cửa ấy trên trang web đặt thức ăn. Chúng tôi nghi ngờ có người ở chỗ đó đang tiến hành kinh doanh bất hợp pháp, đối tượng nghi ngờ lớn nhất chính là ông Từ kia. Ông Ngưu, ông có thể cung cấp cho chúng tôi thông tin liên lạc của Từ Quyền Quý không?”

“Ông ta… Ông ta chết rồi mà…”

“Cái gì? Ông nói là Từ Quyền Quý đã chết?”

“Đúng… à không, không phải là Từ Quyền Quý chết. Ông ta không phải tên đó, Từ Quyền Quý là tên người cùng quê của ông ta, cái giấy phép kinh doanh đó có vấn đề, tên trên đó viết chính là tên của người cùng quê với ông ta. Tên ông ta… Tôi quên tên ông ta là gì rồi. Lúc đó tôi cứ gọi là ông Trương, ông ta nói với tôi là ông ta họ Trương. Còn chuyện ông ta đã chết, chính miệng vợ ông ta đã nói với tôi.”

“Vì sao ông ta chết?”

“Do ngộ độc thức ăn, ông ta vừa bị cái đã chết rồi. Vợ ông ta đã từng đến tìm tôi, muốn tôi cho một chút tiền. Tôi cũng không biết… sao lại xuất hiện quán ăn đó? Cái chỗ ấy không phải bỏ hoang rồi sao?”

“Chuyện này xảy ra vào lúc nào?”

“Vào năm 2010, trước khi họ lên Thủ đô tìm con trai, chưa kịp lên tàu thì đã chết rồi. Sau đó chỉ có mỗi vợ ông ta rời đi, tôi cũng không biết hoàn cảnh của bà ta thế nào nữa… Tôi không có thông tin liên lạc của ông ta, danh sách số điện thoại năm đó đã xóa sạch cả rồi. Các cậu xác định ở chỗ đó có người mở quán cơm sao?”

“Chúng tôi xác định.”

“Vậy… Vậy các cậu có thể ẩn núp rồi điều tra mà? Chắc chắn sẽ nhìn thấy người…”

“Rất đáng tiếc, bọn họ hình như đã phát hiện điều khác thường cho nên gần đây vẫn không thấy xuất hiện.”

“Thế thì tôi không giúp được rồi. Có lẽ không phải là bà ta đâu… không có khả năng lắm… không lý nào bà ta lại làm vậy cả…”

Ngày 28 tháng 6 năm 2015, điều tra người dân trong khu Khang Hinh. File ghi âm 09020150628.wav.

“… Tôi thật sự không chú ý, trong trí nhớ thì tôi không thấy ai mở quán ăn gì cả.”

...

“… Đâu có, chưa từng thấy. Buổi trưa ăn cơm xong tôi đi tản bộ vòng vòng, có thấy chỗ đó mở cửa gì đâu. Shipper thì có thấy, nhưng không hề đi đến chỗ đó.”

...

“… Không biết nữa, chưa hề nhìn thấy. Gian phòng tổ chức sự kiện đã đóng cửa mấy năm nay rồi mà? Bên bất động sản cũng không làm gì, thật là…”

...

Ngày 28 tháng 6 năm 2015, nhận được cuộc gọi của người ủy thác. Flie ghi âm cuộc gọi 201506281142.mp3.

“Xin chào, anh Đổng.”

“À… Các anh có phải là người của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp mà Đổng Phong đã tìm đến không?”

“Đúng vậy, anh là ai?”

“Tôi là bạn thuê chung phòng với cậu ấy. Cậu ta… Cậu ta rất kì lạ… Các anh có thể đến đây xem thử không?”

“Được. Hiện tại các anh đang ở trong căn phòng của khu Liên Thành đúng không?”

“Đúng.”

“Chúng tôi sẽ lập tức đến ngay.”

Ngày 28 tháng 6 năm 2015, đến chỗ ở của người ủy thác. File video 09020150628(1).wav.

“Các anh mau vào đi, Đổng Phong đang ở trong phòng cậu ta đấy.”

“Anh ta đang làm gì?”

“Đang ăn… tôi không biết phải nói sao nữa, các anh tự lên xem đi.”

...

“Anh Đổng?”

“Rột rột, ực ực…”

“Trước tiên đè anh ta xuống.”

“Á… thả tôi ra! Thả tôi ra! Để cho tôi ăn! Đưa nhanh đây! Trả cho tôi!”

“Á…”

Rầm!

“Ọe! Đây là cái gì vậy?”

“Là cơm hôm nay có người giao đến phải không?”

“… Ơ… đúng. Trời đất ơi… cái thứ này… sao mà Đổng Phong nuốt được vậy…”

“Ai giao tới vậy?”

“Đưa cho tôi, trả tôi đây!”

“Là một người đàn ông. Hai ngày nay anh ta đều mang cơm trưa tới.”

“Vậy là chuyện đã xảy ra hai ngày nay?”

“Đúng vậy.”

“Trong hai ngày này có còn xảy ra chuyện gì lạ nữa không?”

“À… Có chuyện này… Hôm qua, trưa hôm qua và trưa hôm nay, cũng có một người nữa đến giao đồ ăn, nói là Đổng Phong đã đặt. Nhưng cậu ta đã ăn cái phần này rồi, còn hai suất ăn kia tôi để trong tủ lạnh, nhưng cậu ta không hề ăn… Cậu ta… Cậu ta bắt đầu quái quái gở gở từ ngày hôm qua rồi… Có phải là do con ma mà trước đây cậu ta đã nói…”

“Anh ta đã kể cho anh nghe chuyện anh ta đã gặp phải ư?”

“Có kể một chút… Tôi… Người đàn ông đó…”

“Á… á a…! Đói quá… đưa cho tôi… đưa cho tôi!”