Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 437: Mã số 029 - Thi thể người tuyết (4)




Ngày 31 tháng 1 năm 2006, Cảnh sát đến điều tra hiện trường, xác định nguyên nhân tử vong của người uỷ thác là do chết cóng. Nhiều đốt xương trên cơ thể người uỷ thác bị bẻ gãy, nguyên nhân dẫn đến gãy xương không phải do yếu tố tác động bên ngoài. Lúc xảy ra vụ án, thành phố Dân Khánh không có tuyết rơi, không rõ số tuyết đắp trên cơ thể người uỷ thác đến từ đâu.

Ngày 1 tháng 2 năm 2006, đến cục cảnh sát xem qua thi thể của người uỷ thác, không phát hiện có gì bất thường.

Ngày 3 tháng 2 năm 2006, liên lạc với chú ruột của người uỷ thác - Giản Chính Quốc. File ghi âm 02920060203.wav.

“Chào ông Giản.”

“Chào các cậu... Các cậu...”

“Chúng tôi muốn hỏi thăm một vài chuyện về anh Giản Dương. Về những chuyện xảy ra gần đây, chắc ông cũng đã biết rồi nhỉ?”

“À... Bên phía cảnh sát cũng đã liên lạc với tôi rồi. Sau khi cha mẹ Giản Dương qua đời, thì người thân nhất của nó là tôi...”

“Vậy ông có biết một vài chuyện về anh Giản Dương không? Ý tôi là vấn đề thần kinh của anh ấy.”

“...”

“Ông Giản, có thể trả lời câu hỏi tôi vừa mới hỏi không?”

“Thật ra thì... Thật ra thì lúc nhỏ nó có hơi... Chuyện đó nói ra thì... Haizz... Cũng là tuổi nhỏ nghịch ngợm... Có một loại cầu thuỷ tinh, ở bên trong có cảnh tuyết các kiểu, chỉ cần đảo ngược lại thì những hạt màu trắng sẽ rơi dần xuống giống như cảnh tuyết rơi vậy. Các cậu có biết loại đó không?”

“Ừm. Có phải là cầu thuỷ tinh bông tuyết không?”

“Chính là cái thứ đó. Nhà tôi có một cái giống vậy, trong quả cầu tuyết đó có người tuyết và một căn nhà nhỏ. Lúc đám nhóc chơi đùa với nhau thì vô tình làm rơi vỡ quả cầu tuyết đó, cái người tuyết kia cũng bị rơi vỡ. Vợ tôi lúc đó cũng có chút giận, nhưng cô ấy không hề ra tay đánh tụi nó, mà chỉ cằn nhằn vài câu thôi... Cô ấy kể những câu chuyện rùng rợn để hù doạ đám nhóc đó, những câu chuyện rùng rợn kiểu như là sau khi trời tối thì sẽ có bà ngoại sói xuất hiện ở ngoài đường gì đó... Cô ấy nói đến chuyện... Cô ấy nói rằng người tuyết chết rồi, buổi tối người tuyết sẽ tìm đến tụi nó để ăn thịt... Đây chỉ là do cô ấy bịa đặt ra thôi, những người lớn đều biết chuyện này là giả, nhưng đám nhóc thì... Haizz...”

“Anh Giản Dương bị doạ sợ sao?”

“Mấy đứa con nít đều bị doạ sợ cả. Nhưng mà Giản Dương... phản ứng của Giản Dương có chút hơi thái quá. Em họ của tôi lớn tuổi hơn đám nhóc đó, lúc đấy là khoảng mười mấy tuổi, cậu ấy cũng hù doạ tụi nó, còn cố tình đưa bàn tay lạnh lẽo của cậu ấy sờ vào người đám nhóc đó, muốn doạ đám nhóc sợ hãi. Tụi nó liền... Bắt đầu từ lúc đó, Giản Dương liền có chút không bình thường lắm...”

“Anh ta có những biểu hiện gì?”

“Mộng du... nó bị mộng du... Đêm hôm khuya khoắt, nó ngồi dậy rồi đi qua đi lại trong nhà, có lần còn xém tí nữa đi ra ngoài đường, doạ cho anh trai và chị dâu tôi tái cả mặt. Mấy người chúng tôi cảm thấy có lỗi, nên đến xin lỗi Giản Dương, còn nói với nó rất nhiều chuyện, nói với nó chuyện người tuyết ăn thịt người là giả. Lúc đó khám chữa bệnh rất khó khăn, nhưng cũng may, khoảng vài tháng sau thì Giản Dương không còn bị mộng du nữa, tinh thần cũng trở lại bình thường, mãi cho đến sau này vẫn rất bình thường, cũng không còn bị mộng du. Tôi không ngờ rằng nó lại... Haizz...”

“Cám ơn những nội dung ông đã cung cấp.”

Ngày 4 tháng 2 năm 2006, chấm dứt cuộc điều tra.

Ngày 9 tháng 2 năm 2006, trong khu nhà Giản Dương sinh sống trước đây phát hiện thêm một thi thể mới, nguyên nhân tử vong hoàn toàn giống như của Giản Dương. Phát hiện trên thi thể có dấu vết âm khí lưu lại. Nạn nhân là người sống trong khu nhà đó, giới tính nam, cậu ta có một người vợ mới cưới, vợ mới cưới của cậu ta không bị hiềm nghi phạm tội.

Ngày 11 tháng 2 năm 2006, vụ án giết người giấu xác trong người tuyết ở nước A được phá, qua điều tra, xác định vụ án này là một vụ án giết người có tổ chức, băng nhóm giết người có liên quan đến vấn đề tôn giáo, bọn chúng tiến hành tẩy não giáo đồ, gây án giết người. Kèm: bản in bài báo liên quan đến vụ án này.

Ngày 15 tháng 2 năm 2006, trong khu nhà Giản Dương sinh sống trước đây phát hiện thêm hai thi thể mới, nguyên nhân tử vong hoàn toàn giống như của Giản Dương. Phát hiện trên thi thể có dấu vết âm khí lưu lại. Nạn nhân là người dân sống trong khu nhà đó, hai người là quan hệ cha con. Vợ/ mẹ của hai nạn nhân không bị hiềm nghi phạm tội.

Ngày 17 tháng 2 năm 2006, dọn đến sống trong khu nhà mà Giản Dương từng sinh sống trước đây. File video 02920060217.avi.

Ống kính máy quay tổng cộng có 5 cái, một cái ở phòng khách, hai cái ở hai phòng ngủ, một cái ở nhà bếp và một cái ở nhà vệ sinh. Ống kính máy quay đều được lắp cố định. Phân tích từ hình ảnh trên màn hình thì mỗi góc trong năm căn phòng có lẽ đều được dán một lá bùa.

Có hai người đang ở trong nhà, khuôn mặt họ đều bị làm mờ, mỗi người làm một việc khác nhau. Dựa vào hình dáng của hai người này, có thể đoán được là Ngô Linh và Lưu Miểu.

Màn hình video được tua nhanh, nội dung trên màn hình dựa theo hành động của Ngô Linh và Lưu Miểu mà lần lượt thay đổi sang ống kính của các căn phòng khác nhau, dòng thời gian trên góc bên phải cũng tua nhanh.

Ngày 20 tháng 2 năm 2006, hồn ma của Giản Dương bước vào căn phòng. File ghi hình 02920060220.avi.

Thời điểm quay đoạn video này là vào buổi tối, màn hình được chia làm hai, Ngô Linh và Lưu Miểu đều đã tắt đèn chuẩn bị nghỉ ngơi.

Màn hình thay đổi, chuyển đến ống kính được quay trong phòng khách.

Có thể thấy được rằng, ở phía ngoài ban công đang có tuyết rơi. Tuyết rơi từng bông từng bông, trắng xóa cả bầu trời, toàn bộ khung cảnh trở thành một biển tuyết trắng mênh mông.

Màn hình lại lần nữa thay đổi.

Ngô Linh và Lưu Miểu đồng thời tỉnh dậy, hai người không hẹn mà cùng bước qua kéo rèm cửa sổ, nhìn thấy cảnh tượng tuyết rơi ở ngoài ban công.

Ngô Linh còn mở cửa sổ, đưa tay hứng lấy những bông tuyết trắng xoá kia.

Tuyết rơi trên tay cô ấy, sau đó liền biến mất. Không phải bị tan thành nước, mà là đã biến mất.

Ngô Linh bỗng quay đầu lại, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng, đi về phía phòng ngủ của Lưu Miểu, đưa tay vặn nắm cửa.

Nắm cửa phát ra tiếng động cạch cạch, hình như là bị khoá từ bên trong rồi.

Có một bóng người xuất hiện ở trong phòng Lưu Miểu, là một người đàn ông, vẻ mặt trống rỗng, ánh mắt vô hồn, da thịt trên người trắng bệch không bình thường, ngay cả tròng mắt cũng là màu trắng. Cơ thể của anh ta bị uốn khúc một cách kì lạ. Ngoài ra sau lưng của anh ta còn xếp một hàng người tuyết, vẻ mặt của từng con người tuyết đều không giống nhau, trông chúng đều rất sinh động khoa trương. Chúng đang chìa bàn tay làm bằng cành cây về phía Lưu Miểu.

Lưu Miểu bỗng thở dài.

“Anh Giản, anh thật sự nên đi khám bác sĩ từ sớm.”

Người đàn ông đó hình như không có ý thức.

Trong phòng bắt đầu có tuyết rơi, rất nhanh sau đó đã đóng một lớp tuyết dày vài mm.

Lưu Miểu lấy vài tờ giấy từ trên tủ đầu giường, phủi sạch lớp tuyết đọng trên mặt, nâng tờ giấy lên trước mặt người đàn ông: “Anh xem, cảnh sát đã phá được vụ án đó rồi, đây không phải là hiện tượng quái dị gì cả, mà chỉ là một vụ án giết người có tổ chức thôi. Thủ phạm thành lập một hiệp hội phụ nữ, bình thường nhìn vào thì thấy giống như là tạo cơ hội giao lưu, giúp đỡ những người phụ nữ. Nhưng thực tế là họ đang lựa chọn người thích hợp, sau đó tiến hành tẩy não những người đó, xúi giục họ dùng những cách thức tàn nhẫn để giết chết người nhà của họ. Đám người đó còn có thực hiện nghi lễ tôn giáo, họ nói rằng đây là phép thuật được ghi chép trong sách cổ, nhưng nội dung phần lớn là do họ tự chế ra, ngay cả khâu đơn giản nhất của nghi lễ là chuẩn bị tế phẩm mà bọn họ còn làm sai nữa.”

Lưu Miểu lật từng tờ giấy lên, rất kiên nhẫn mà giải thích cho người đàn ông nghe.

Vẻ mặt vô hồn của người đàn ông dần dần có sự thay đổi.

“Đây không phải là một hiện tượng quái dị, mà chỉ là một vụ án bình thường thôi. Anh Giản, anh tự mình hù doạ chính mình, còn đã gây ra rất nhiều vấn đề phiền phức.” Lưu Miểu bỏ tay xuống, giọng điệu của anh ta xen lẫn chút bất đắc dĩ.

Những mảng màu trắng bệch trên thân thể của người đàn ông dần dần biến mất. Đôi mắt của anh ta dần dần trở nên có hồn, nhưng ánh mắt vẫn rất mờ mịt.

Anh ta từ từ cúi thấp đầu, nhìn xuống cơ thể mình.

Lưu Miểu hạ thấp giọng: “Giản Dương, anh đã chết rồi, hãy đi đầu thai đi.”

Giản Dương bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh ta vẫn còn mờ mịt như thế.

Biểu cảm trên khuôn mặt những con người tuyết đứng sau anh ta đột nhiên thay đổi. Trước đó vẻ mặt của chúng nó rất sinh động, trông vẫn khá dễ thương, trên mặt nở nụ cười tươi, còn bây giờ thì lại trở nên tàn độc, ghê rợn.

Lưu Miểu khẽ giơ tay lên, bước từng bước về phía trước, lớp tuyết dày cũng không thể ngăn cản được bước chân của anh ta.

Tuyết trong căn phòng chốc lát đã trở nên nhiều hơn, trong màn hình là một mảnh trắng xóa.

“Giản Dương!”

Rầm!

Một âm thanh thanh rất lớn vang lên.

“Á... Á... Á... Á...”

Ngay sau đó lại vang lên những tiếng hét đầy đau đớn.

Trong căn phòng bỗng nhiên xuất hiện một cơn gió kì lạ, thổi bay hết những bông tuyết trắng kia.

Màn hình lại trở nên rõ ràng.

Cửa phòng đang mở rộng ra, Diệp Thanh đi ở phía trước, Ngô Linh đi theo ở phía sau anh ta, lớp tuyết dày biến mất nhanh chóng, những bông tuyết đang bay cũng bị thổi tan.

Ở một góc của căn phòng, đám người tuyết đứng vây thành vòng tròn, bỗng chốc quay đầu lại, đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Diệp Thanh với ánh mắt quỷ dị.