Phụ nữ bị lừa bán, ba người bỏ mạng từ nhiều năm về trước, Bí thư thôn và những người khác bị giết chết, rồi đánh nhau với những con cương thi, cuối cùng là quyết chiến với con cương thi đầu đỏ…
Tất cả những tình tiết này đều giống y chang cái nội dung phó bản mà tôi đã trải qua.
Nếu như nói có chỗ không giống thì chính là nhân vật chính trong câu chuyện truyền thuyết này không phải từ trong giấc mộng mà biết được sự thật giống tôi. Anh ta là thông qua việc điều tra đám người Bí thư Đường và từ chỗ con trai của Bí thư Đường kiếm được không ít manh mối, rồi phanh phui ra được sự thật đằng sau. Cái này càng phù hợp với nội dung của trò chơi hơn.
Mà chỗ khác nhau của tôi và anh ta chính là lúc mới bắt đầu ở chỗ mẹ Đinh, phương án mà anh ta chọn lúc đó là bị giết. Sau đó anh ta tiến hành điều tra suy xét. Cũng vào đêm đó, ngoài việc nhìn thấy quần áo bị đốt của ba Đinh ra thì anh ta còn nhìn thấy cả cương thi của mẹ Đinh. Cương thi của mẹ Đinh lúc đó vẫn còn lý trí, đã cung cấp cho anh ta một vài manh mối.
Việc chạm trán cương thi đầu đỏ đối với anh ta mà nói là chuyện hoàn toàn nằm ngoài ý muốn. Trong lúc hoảng loạn không còn đường nào để đi thì anh ta đã đâm đầu chạy lên trên núi. Sau khi anh ta bị thương làm máu dính lên trên nấm mộ thì đã giải phóng cái gã to lớn kia. Rồi trong lúc tháo chạy ngay sau đó cũng trùng hợp giống như tôi, vấp phải cây cọc bằng đồng thau đang cắm dưới đất.
Cái bài post kể lại chuyện này bị người xem trên mạng trêu chọc, rồi khen ngợi người viết bài post quá hay, có thể mang đi xuất bản.
“Rốt cuộc thì ‘trò chơi’ có trước hay câu chuyện quái dị này có trước?” Quách Ngọc Khiết xem xong cảm thấy đầu óc quay cuồng.
“À… chuyện này có thể đi hỏi Nam Cung Diệu thử xem! Anh ta là người hiểu biết rõ nhất về ‘trò chơi’ này.” Tôi trả lời.
“Thực ra… chuyện này cũng đã được giải quyết rồi, đâu cần phải tìm hiểu thêm làm gì nữa, đúng không?” Gã Béo chần chừ.
“Nói thế cũng đúng, nhưng con người sinh ra vốn đã có sẵn tính hiếu kì mà.” Quách Ngọc Khiết nói.
Trần Hiểu Khâu cầm lấy di động tỉ mỉ xem, rồi chọn một bình luận trong đó, ra hiệu gọi chúng tôi cùng đến xem.
Nội dung bình luận so với mấy cái bình luận đơn giản kiểu: “666*”, “đặc sắc”, “quá hại não” kia thì dài hơn nhiều, tuy nội dung cũng chỉ là khen ngợi, nhưng lời khen ngợi ở đây là khen ngợi sự chân thành nghiêm túc của tác giả.
* 666: ngôn ngữ mạng, nghĩa là rất hay, rất tốt.
Vì cái thôn Hồng Đầu này lúc trước vốn là một cái thôn có vấn đề nghiêm trọng về nạn mua bán phụ nữ. Quan niệm trọng nam kinh nữ ở trong thôn rất cực đoan, tỉ lệ nam nữ lại chênh lệch, đã vậy còn rất nghèo, ít người ở xứ khác chịu lấy chồng thôn ấy. Đây chính là điểm khởi đầu mở ra con đường mua phụ nữ về làm dâu, hơn nữa con đường ấy đã tồn tại mấy chục năm rồi. Mãi cho đến lúc công tác xóa đói giảm nghèo của nhà nước về đến đó, sửa sang lại đường xá, việc lên thành phố lớn làm thuê trở thành phong trào, thì tình trạng này mới dần dần thay đổi.
Đương nhiên, không ai biết những người trong thôn sau khi rời làng đã sống thế nào trong các thành phố lớn. Mọi người chỉ biết rằng, sau khi phòng trào đổ xô lên thành phố làm công nhân diễn ra hơn mười năm thì trong thôn Hồng Đầu chỉ còn lại một vài người già và con nít đang tuổi phải chăm sóc. Rồi đến một ngày kia, những người này đều biến mất hết. Có người đi báo cảnh sát, cũng có người bán hết ruộng đất nhà mình rời đi, không bao giờ quay lại nữa. Từ đó thôn Hồng Đầu chỉ còn lại cái tên suông, trở thành một ngôi làng hoang, không có một bóng người.
Cách nói “biến mất” ấy đã được những người yêu thích chuyện kì bí chấp nhận, còn người bình thường nghe thấy thì cũng chỉ cho rằng những người già ấy đã chết đi hoặc được đưa lên thành phố sống mà thôi. Còn theo thuyết âm mưu thì cho rằng chỗ ấy đã xảy ra một vài vụ án giết người, do cảnh sát địa phương không có năng lực hoặc trong đó có nội tình mờ ám gì đó, nên chúng đã trở thành những vụ án không được phá giải.
Cho dù thế nào đi chăng nữa thì thật sự thôn Hồng Đầu đúng là một cái thôn hoang.
Mà thôn đó có một truyền thuyết kì bí cũng là thật.
Hai sự thật này đều cùng phát sinh vào đầu thế kỉ 21.
Còn sự thật thứ ba, giống như Tí Còi nói, đã có người chết ở đó. Sự việc xảy ra vào năm 2011, sớm hơn Vương Di Quân, sớm hơn Nam Cung Diệu, và cũng sớm hơn cả Lữ Vĩnh.
Tôi nhớ lại phân cảnh mình đã thấy ở trong trò chơi, rồi suy đoán người đăng bài post này là người đã qua màn thuận lợi, còn thanh niên mất mạng kia có lẽ là người chơi đã bị gã cao to kia giết chết.
Khi nghĩ như vậy thì tôi có cảm giác cái kết quả này ngoài dự đoán của mọi người, nhưng nó lại rất phù hợp với nội dung câu chuyện.
Cái chết của Thiên Nhất Chân Nhân là một ví dụ.
“Các cô cậu đang xem gì thế?”
Sếp Già xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
Chúng tôi nhanh chóng cất điện thoại.
Quách Ngọc Khiết cười ha ha, “Đang xem tin tức ạ. Tụi cháu đang định đi đến khu nhà đây.”
“Đúng, đúng, tụi cháu cũng đang định chạy đến chỗ những người có quyền tài sản đây ạ.” Tí Còi gật đầu lia lịa.
Sếp Già mỉm cười nói, “Vậy tranh thủ thời gian đi.” Rồi khoát tay sau lưng quay người rời đi.
“Chắc chắn là do hồi nãy anh la lớn quá nên Sếp Già mới nghe thấy.” Quách Ngọc Khiết lườm Tí Còi.
Tí Còi bĩu môi không nói.
Đã cứu được Nam Cung Diệu rồi, nên tối nay chúng tôi đương nhiên phải hẹn anh ta và Cổ Mạch cùng đi ăn cơm.
Tâm trạng của Cổ Mạch đã có phần lắng dịu lại, không còn vui mừng phấn khích quá nữa, trực tiếp từ chối đề nghị đến nhà hàng ăn cơm.
“Cứ ở khách sạn gọi phục vụ là được rồi, đồ ăn ở nhà ăn của khách sạn cũng rất nhiều đấy!” Cổ Mạch nói.
Chúng tôi đều hiểu sự phiền toái của Cổ Mạch nên cũng không ép buộc.
Trần Hiểu Khâu cũng gọi cả Trần Dật Hàm đến.
Chứng minh thư của Nam Cung Diệu đã hết hạn rồi, cần phải bổ sung gấp.
Về mảng này thì dĩ nhiên nhờ đến Trần Dật Hàm sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.
Sau khi giới thiệu xong, mọi người cùng ngồi xuống quanh chiếc bàn trà nhỏ, cùng với một vài món chẳng ra đâu vào đâu từ nhà ăn của khách sạn mang đến.
Quách Ngọc Khiết vừa gặp đã quen, trực tiếp hỏi Nam Cung Diệu về chuyện của thôn Hồng Đầu.
“Suy đoán của các cậu không sai. “Trò chơi” có thể đem những thứ trong hiện thực thiết kế thành phó bản, còn có thể dựa vào hiện thực xây dựng nên phó bản.” Nam Cung Diệu gật đầu.
“Anh có thể nhìn thấy số liệu? Thế khi anh nhìn người ta đều là hiện lên các số kiểu như 0 và 1 hả?” Quách Ngọc Khiết lại hiếu kì hỏi.
“Không chỉ có 0 với 1, mà còn có những hình vẽ và kí hiệu khác nữa, khá là phức tạp.” Nam Cung Diệu nói đại khái.
Cái này tôi hiểu rất rõ.
Người bình thường mà giống như anh ta nhìn thấy các hình vẽ và kí hiệu kia, cũng chỉ tổ bị đau đầu rối não thôi.
“Thế bây giờ anh nhìn tụi tôi cũng là kí hiệu với hình vẽ à?” Quách Ngọc Khiết nổi tính tò mò.
“Ừ.”
“Thật là thần kì!” Quách Ngọc Khiết vô cùng ngạc nhiên.
“Nếu đã thế anh nhìn Gã Béo xem, ngoài đôi mắt âm dương ra, cậu ta còn có năng lực gì khác nữa không?” Tí Còi vỗ cái lưng đầy thịt của Gã Béo.
Gã Béo ngay lập tức trở nên khẩn trương.
Nam Cung Diệu lắc đầu nói, “Trừ khi cậu ta sử dụng năng lực, nếu không thì tôi cũng không nhìn ra được.”
Vẻ mặt Gã Béo hơi thất vọng.
“Có lẽ năng lực của Gã Béo chỉ là có mắt âm dương thôi?” Quách Ngọc Khiết nói một cái suy đoán làm cụt hứng.
Tí Còi bật cười ha hả, “Thế thì đúng là một trời một vực!” Rồi đưa tay chỉ vào tôi, Cổ Mạch và Nam Cung Diệu, cuối cùng là chỉ vào Gã Béo.
Gã Béo buồn bã đưa cơm vào miệng.
Tuy chỉ muốn làm một người bình thường, nhưng khi gặp phải chuyện mà không thể làm gì được thì vẫn sẽ hy vọng chính mình có được một thứ năng lực mạnh mẽ.
“Nói như thế thì anh cũng không biết những chuyện xảy ra cho Thanh Diệp sau đó, và cả việc Diệp Thanh đã làm những gì?” Trần Dật Hàm không có chút hứng thú gì với cái “trò chơi” kia và cả năng lực của Gã Béo.
Nam Cung Diệu lắc đầu, “Không biết.”
Trần Dật Hàm nhíu mày, nhìn trân trân Nam Cung Diệu một lát.
Nam Cung Diệu bình tĩnh nhìn lại.
Cổ Mạch nâng ly rượu lên, đứng dậy nói, “Không cần quan tâm nhiều như thế! Dù sao thì thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng! Diệp Tử chắc chắn đã có kế hoạch chu toàn rồi! Nào, chúng ta uống rượu đi!”.
Anh ta rót rượu, cố tình chặn giữa tầm mắt Nam Cung Diệu và Trần Dật Hàm.
Tí Còi bĩu môi: “Anh ta đã chết một lần rồi, ai mà biết lần này có tin tưởng được không.”
“Chuyên này là do ý trời. Cậu nói xem tôi có bao nhiêu đen đủi? Cậu nhìn Nam Cung kìa, cậu ta lại càng oan uổng hơn.” Cổ Mạch không cho là đúng nói. “Sức của một người làm sao chống lại đông người như thế chứ?”
Tôi nắm bắt được trọng điểm, “Đông người như thế? Ý anh nói cái đĩa nhạc đó và cả “trò chơi”…”
“Fan của Christina nhiều vô số, người chơi game cũng nhiều vô kể. Loại tập hợp các ý niệm này, trừ phi có được năng lực giống như cậu ra, bằng không thì rất khó đối phó.” Nam Cung Diệu giải thích nói.
“Lão Đạo từ lâu đã nói thói đời thay đổi rồi, thực ra cái thói đời thay đổi kia không chỉ là nói đến sự thay đổi của tôn giáo con người không đủ thành kính, mà còn nói đến những thứ như thế này nữa. Tất cả đều đã thay đổi rồi.” Cổ Mạch có chút thất vọng, “Cái lão Thiên Nhất kia rong chơi mấy trăm năm, kết cuộc thế nào?”
Đụng phải “trò chơi” kia, chết ngay.
Tâm trạng của tôi cũng bắt đầu có chút ưu thương.
Đương nhiên không phải vì thương tiếc Thiên Nhất Chân Nhân, mà vì sự thay đổi mà Cổ Mạch đã nói.
Không chỉ ở những sự kiện quái dị này. Thôn Hồng Đầu chính là một ví dụ. Cái ổ tàn ác bẩn thỉu ấy đối với những người bị hại mà nói khác nào là địa ngục trần gian, và rồi cũng theo đà phát triển của thời đại, chẳng mấy chốc mà sụp đổ tan tành.
Loài người đang không ngừng phát triển và cũng đang không ngừng sáng tạo ra bao nhiêu loại quái vật khiến cho chính họ cũng phải bó tay hết cách.