Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 431: Thôn hồng đầu (10)




Tôi chỉ có thể thông qua khe hở ở các ngón tay của gã to lớn mà nhìn thấy tấm da thú trước ngực gã.

Hô hấp trở nên khó khăn, cả cơ thể tôi dường như sắp bị đè bẹp.

Nhưng trong đầu tôi chỉ có một ý niệm duy nhất. Không thể để cho nó đạt được ý đồ… không thể để cho nó đạt được…

Tôi không chọn phương án A/B kia, cũng không muốn giết chết gã cao to vào lúc này.

Điều tôi thật sự muốn là tiêu diệt nó, khiến nó tan biến hoàn toàn ngay từ lúc bắt đầu!

Cho nó cút xuống địa ngục ngay lập tức, cái phó bản trò chơi khốn kiếp!

Tôi nên sớm hiểu được, mình không có khả năng làm được những việc mà Nam Cung Diệu đã làm, cái cách mà anh ta bức tử “trò chơi” tôi căn bản là không thể học theo được.

Lẽ ra tôi phải sử dụng cách của chính mình, sử dụng sức mạnh của chính mình mà giết chết nó, như cái cách mà tôi đã giết chết cây tình yêu vậy!

Tấm da thú màu tro trước mắt bất chợt kéo xa, tôi nghe thấy tiếng la hoảng hốt thất thanh của một người đàn ông, xen lẫn với tiếng khóc, tiếng van xin.

Đó là một người trẻ tuổi có cách ăn mặc na ná người trong thôn Hồng Đầu, lông mày giống mẹ Đinh, còn cằm dưới thì giống ba Đinh.

Cậu ta hét lên: “Đừng… đừng giết tôi! Tôi còn chưa lưu trữ, tôi còn chưa lưu trữ mà!”

Bốp!

Khuôn mặt cậu ta bị một nắm tay to lớn đấm cho một phát, toàn bộ khuôn mặt bẹp xuống, tràn đầy máu me.

Tấm da thú màu tro một lần nữa che khuất tầm mắt của tôi, rồi thoắt một cái, tôi nghe một tiếng cười vang lên, cùng âm sắc với cậu trai trẻ lúc nãy, nhưng lần này giọng điệu đã khác hoàn toàn.

“Giết được rồi! Ha ha, qua màn rồi!”

Cây cọc đồng đang cắm lên trên tấm da thú, dựng đứng trước mặt tôi. Trong tầm mắt tôi còn nhìn thấy con cương thi trong hai người song sinh kia đầu lìa khỏi cổ nằm ngây đơ trên mặt đất.

Cây cọc đồng ấy biến mất, tấm da thú trở về trạng thái ban đầu.

Giọng nói lần này lại trở thành già cỗi thê lương.

“Đạo trưởng, xin ông hãy cứu lấy thôn chúng tôi. Con yêu quái đó đêm nào cũng mò đến giết người đấy!”

Một giọng nói từ nơi xa vang lên, vẫn của một người già, mỗi âm tiết được ông ta phát ra dường như đều có âm vang trở lại. Ngoài giọng nói ấy còn có tiếng gào rống như của dã thú nữa.

Tấm da thú lắc lư, gã to lớn còn vùng vẫy, nhưng do đang nằm dưới một cái hố đất nên không thể di chuyển được.

Một nhóm người ăn mặc như thời cổ đại run lẩy bẩy lấp đất lên chôn sống gã to lớn. Tiếng gào rống và sự vùng vẫy kia trở nên yếu dần cùng với giọng nói của ông lão, chìm dần vào tĩnh lặng.

Tầm mắt tôi tựa hồ cũng chìm vào bóng tối như gã to lớn kia, sự yên tĩnh vừa qua đi, thì ngay lập tức có tiếng ồn ào, tiếng người, tiếng vó ngựa, cả tiếng thở dốc…

Khẩu âm của những người đó nghe rất cổ quái, khác biệt với cách phát âm của ông lão lúc nãy, có vài chữ tôi hiểu được, còn lại thì không. Nhưng chỉ sau vài giây, không hiểu sao tôi lại có thể hiểu rõ được ý của họ.

Cảm giác này tôi đã từng trải nghiệm qua rồi.

Là cái vụ Tụ Bảo Bồn lần trước.

“Cái tên ăn trộm kia lên núi rồi!”

“Nhanh! Đừng để nó chạy lên núi!”

Trong tiếng la hét chất chứa sự kích động và tràn đầy phẫn nộ.

Tiếng thở gấp chợt dừng lại, nhổ bãi nước bọt rồi mắng: “Không phải chỉ chơi chết một con nhãi sao! Đuổi ông mày lâu như thế!”

Ánh lửa chiếu rọi cánh rừng trong đêm tối, bóng gã to lớn đổ dài trên mặt đất, mắt trừng trừng nhìn đám người đó.

Người đi đầu để râu dài, đầu búi tóc, trên tay cầm một thanh đao dài, tuy ông ta thấp hơn gã to lớn một cái đầu nhưng khí thế lại vượt trội hơn gã ta rất nhiều.

“Giết nó! Giết nó! Giết nó!”

Những người xung quanh lớn tiếng hét lên.

“Grừ!” Gã to lớn vươn cánh tay lao về phía người đàn ông kia.

Tôi chỉ kịp nhìn thấy một ánh đao lóe lên tạo thành luồng gió mạnh, đôi mắt tôi vô thức nhắm nghiền lại, máu tươi chảy từ trên xuống, che mờ hết tầm nhìn.

Tầm nhìn lại chao đảo, trong tiếng hò reo và chửi bới đầy phấn khích hả hê, gã to lớn gục xuống đất.

“Ha ha ha…”

Tầm nhìn lại thay đổi, tiếng cười phát ra từ gã cao lớn, vô cùng huênh hoang. Tiếng nấc nghẹn ngào yếu ớt của phụ nữ dần dần tan biến. Tôi nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch và một bờ vai trần trụi tím tái. Một bàn tay to lớn đè lên khuôn mặt đó, tay còn lại cầm đao cắt vào trán của cô ta một cách điệu nghệ.

Phụt!

Chóp đầu của người phụ nữ bị chém xuống, sau đó tóc và da đầu bị gọt ra rồi để vào dòng suối bên cạnh lắc lắc cho sạch. Một thứ chất lỏng có mùi thơm của rượu được rót vào bên trong cái sọ đó, rồi lại được đổ vào trong miệng, chảy vào thực quản.

Tôi cảm thấy buồn nôn khủng khiếp.

“Rượu ngon! Ha ha ha!”

Lòng tôi trào lên căm phẫn, bất chợt quang cảnh thiên nhiên bên dòng suối trong khu rừng biến mất.

Sức ép trên người tôi cũng tan biến.

Cảm giác ở dưới lòng bàn tay không còn là lớp da lông nữa mà là quần áo bằng vải bố. Bên trong bộ quần áo hình như còn nhét thêm thứ gì đó, cứng ngắc và hoàn toàn bằng phẳng, tuyệt đội không phải là bắp thịt.

Khung cảnh trong tầm mắt của tôi trở nên vô cùng hỗn loạn.

Tôi nhìn thấy mình bị bàn tay to lớn đè trên mặt đất; nhìn thấy cái bóng lúc mình đang chạy trốn trên núi; nhìn thấy bóng tối; nhìn thấy một gian nhà cất giữ đồ phế thải, một cánh tay thò vào trong khe hở giữa bức tường và chiếc tủ, lôi ra một chiếc đĩa CD cũ kĩ đầy bụi; thấy hồn ma; rồi Thanh Diệp; lại thấy thôn Hồng Đầu, cha mẹ A Đóa cùng A Đóa; tiếp theo là khuôn mặt bị che mờ của ba người Diệp Thanh, Ngô Linh và Lưu Miểu…

Tôi đột nhiên nhận ra mình đang nhìn thấy thứ gì rồi.

Là hiện tại!

Chính là hiện tại!

Tôi siết chặt lòng bàn tay.

Xoẹt!

Cảnh vật lại một lần nữa thay đổi nhanh chóng.

Khối màu sắc hỗn loạn không ngừng chuyển đổi nhảy múa.

“Tom, đây là đĩa trò chơi gì vậy?”

“Con không biết nữa, cứ vứt đi ạ.”

Xoẹt!

“Oa! Nhanh nhanh nhanh, đánh cái này, đánh cái này!”

“Biu biu biu…! Nhìn tớ này, ha ha ha!”

Xoẹt!

“Mẹ ơi con muốn mua cái này!”

“Đắt như thế…”

“Không sao đâu, sinh nhật nó mà, mỗi năm chỉ có một lần!”

“Yeah! Tốt quá!”

Xoẹt!

“Nhân vật này chưa đủ độ bạo lực, cơ bắp phải lộ rõ hơn một chút.”

“Ông chủ, có cần thêm một chút tình tiết nữa không?”

“Tình tiết gì?”

“Chỗ con Boss ở màn này…”

“Không cần đâu, như vậy là được rồi. Dù gì thì lúc mới bắt đầu đã bị giết rồi.”

Xoẹt!

Khối màu sắc thình lình biến mất hoàn toàn.

Một bóng người bay ở đằng xa.

Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, khóe miệng hình như đang mỉm cười, rồi cái bóng ấy cũng chậm chậm tan biến.

“Hừ!”

“Hừ!”

Hai tiếng rên rỉ hừ hừ vang lên.

Tôi cảm thấy trên người mình trĩu xuống, bị đè đến độ thở không ra hơi, cuống quýt đưa tay đẩy cái thứ nặng chịch trên người ra.

“Phù…”

Tôi cảm thấy có thể thở được rồi, đặc biệt tôi còn có thể cảm nhận được dưới người mình không còn là bùn đất nữa, mà là tấm nệm. Tôi biết vậy là mình đã trở lại rồi, không kiềm được mà thở ra một hơi nhẹ nhõm. Tôi trước tiên sờ vào khuôn mặt bị gã to lớn kia đè một lúc lâu, rồi sờ thử lên vai, cũng không thấy có gì khác thường. Bấy giờ tôi mới cảm thấy yên tâm hoàn toàn.

Lúc này tôi mới chợt nhận ra trên cổ mình có thứ gì đó nên đưa tay nhấc nó lên xem thử, là một cặp mắt kính.

Tôi không hề bị cận thị.

Giật mình nhớ tới cái thứ đè trên người mình khi nãy, tôi quay đầu nhìn qua.

Một người đàn ông có chút quen mặt nằm bên cạnh tôi, đang mở mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà.

Tôi cũng đơ người theo.

Anh ta là người tỉnh táo lại trước, quay qua nhìn tôi, rồi ngồi dậy từ trên giường, lấy lại cặp mắt kính trong tay tôi. Sau khi đeo lên xong thì anh ta chìa tay về phía tôi nói: “Lần đầu tiên chính thức gặp mặt. Tôi là Nam Cung Diệu. Cậu là Lâm Kỳ đúng không?”

Tôi “ơ” lên một tiếng, rồi bối rối chìa tay ra bắt lấy tay anh ta.

“Cảm ơn cậu đã cứu tôi và giải quyết luôn cả thứ kia nữa.” Nam Cung Diệu cởi bỏ khuy áo, một đống đĩa CD vỡ vụn rơi ra kêu lên loảng xoảng.