Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 429: Thôn hồng đầu (8)




Người đàn ông trong cặp song sinh còn lại bừng tỉnh trước tiên, cắn chặt răng tiếp tục ôm người phụ nữ kia chạy ra ngoài.

Trong nhóm ba thanh niên kia thì Bí thư Đường là người tỉnh lại đầu tiên, lập tức quay người đuổi theo.

Bước chạy của cậu ta cũng đã có tính toán, vòng ra chặn đầu người đàn ông đang chạy ra phía ngoài kia. Người đàn ông không còn cách nào khác đành chuyển hướng chạy ra phía sau trạm phát điện, đẩy người phụ nữ leo lên cây cầu thang đang dựng trên tường của trạm phát điện.

“Nhanh lên! Leo lên đi! Chạy lên ngọn đồi phía trên! Nếu có gì thì cứ trốn trên ấy!” Người đàn ông thúc giục.

Gò đất này không cao nhưng cũng chiếm gần như toàn bộ vùng đất phía tây của thôn, rừng bên trên ấy cũng không tính nhỏ. Nếu một người trốn trong đó thì nhất thời cũng cũng khó lòng mà tìm ra được.

Người phụ nữ lúc này cũng không do dự nữa, nhanh chóng trèo lên cái thang, tay chân lanh lẹ trèo lên.

Triệu Nhị và ba Đinh lúc bấy giờ vẫn đang đứng ngơ ra trước cái xác chết cháy đen bên trong trạm phát điện, một mình Bí thư Đường giằng co với người đàn ông kia và cũng không cách nào không chế được đối phương.

Người đàn ông đó đá Bí thư Đường một phát văng ra xa, rồi cũng quay người leo lên cầu thang.

“Mấy người nhanh đến đây! Nhanh lên!” Bí thư Đường kêu lên một tiếng đau đớn, tay ôm lấy cái chân vừa bị đá trúng của mình, đau đến không đứng dậy nổi, chỉ có thể gọi người.

Hai người kia lúc này sực tỉnh, hồn bay phách lạc mà chạy ra khỏi trạm phát điện.

“Mau đuổi theo! Đừng để chúng chạy lên trên! Bà nội cha chúng nó!” Bí thư Đường đau đến nỗi hít một hơi, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên dữ tợn.

Triệu Nhị đáp liền mấy tiếng, vội vàng leo lên cầu thang.

Ba Đinh chần chừ nhìn Bí thư Đường, “Anh không sao chứ, hay chúng ta đợi người đến rồi…”

“Chờ người đến thì chúng đã sớm chạy rồi!” Bí thư Đường nắm lấy tay của ba Đinh, từ dưới đất đứng dậy, “Mau đuổi theo!”

Ba Đinh đành dìu theo Bí thư Đường cùng leo lên cầu thang.

Năm người trước sau đến đỉnh.

Trên đỉnh có một cái hồ nước lớn, nước suối từ trên núi chảy thẳng vào đây, rồi men theo đường ống dẫn đến máy phát điện.

Triệu Nhị ôm chặt lấy người đàn ông, người phụ nữ ở bên cạnh đánh đấm Triệu Nhị một hồi, nhưng cậu ta nghiến răng liều chết không chịu buông tay.

Bí thư Đường ngay lập tức lấy lại tinh thần, đùng đùng lao lên nắm lấy tóc của cô ta lôi ngược ra, rồi xô cô ta xuống dưới hồ nước.

Ùm!

“Xảo Anh!” Mặt người đàn ông trắng bệch.

Nhân cơ hội đó Triệu Nhị đè ông ta ngã ra đất, quay người ngồi hẳn lên trên lưng, đấm liên hồi vào đầu của ông ta mấy đấm.

Người đàn ông hự một tiếng.

Nước trong hồ không sâu lắm, người phụ nữ đang muốn bò lên.

Bí thư Đường cười lạnh rồi nhảy xuống, tóm chặt lấy đầu của cô ta, lấy hết sức nhấn đầu cô ta xuống nước.

“Phụt… á… ặc… ặc…” Người phụ nữ vùng vẫy.

“Anh định làm gì thế anh Đường? Chúng ta đã bắt được chúng rồi mà…” Ba Đinh sợ hãi.

Người đàn ông điên cuồng giận dữ, hét lên một tiếng.

Suýt chút nữa là Triệu Nhị đã bị lật nhào, nhưng ngay lập tức đã đấm vào đầu ông ta một đấm, gồng lên ghì chặt người ông ta xuống.

“Thằng em của nhà nó đã bị chúng ta hại chết, nếu bắt họ về thôn thì chúng ta sẽ có kết quả tốt sao? Vả lại, bọn họ liều mạng trốn đi là định ra bên ngoài tìm người về bắt cả thôn chúng ta, loại người như thế còn giữ lại làm gì?” Bí thư Đường lạnh lùng nói, gân xanh trên trán và trên cánh tay nổi lên, ý là muốn dùng hết sức để giết người.

Triệu Nhị run lên cầm cập, cúi mặt nhìn con mắt đầy máu me của người đàn ông, tay càng thêm dùng sức.

Ba Đinh lắp bắp, “Đó chỉ là ngoài ý muốn, ông hai Đường cũng không phải…”

Lúc này, sự phản kháng của người phụ nữ đã yếu hẳn.

“Cái này thì không phải là chuyện ngoài ý muốn nữa.” Bí thư Đường lại nhấn một lúc nữa, lúc buông tay ra thì cô ta đã không còn động đậy.

“Xảo Anh…” Người đàn ông khẽ gào lên.

Bí thư Đường bơi lên, lôi người đàn ông xuống nhấn ông ta xuống. Triệu Nhị vội vàng giúp một tay, còn ba Đinh thì ngỡ ngàng đứng ngây ra bên cạnh.

Bóng của người cùng thi thể theo hướng đông mọc tây lặn của mặt trời mà chầm chậm di động theo.

Không lâu sau đó, trên đỉnh đã xuất hiện thêm những người khác.

Khuôn mặt của người dẫn đầu có chút giống với Bí thư Đường, ông ta rất bình tĩnh nhìn chăm chú hai cái xác dưới hồ nước, rồi nói: “Chết rồi thì đem chôn đi vậy. Tốt xấu gì cũng cùng chung một thôn. Dù họ nghĩ không thông nhưng chúng ta cũng không thể không nghĩ đến tình làng nghĩa xóm, nên giúp họ làm một đám tang.”

Một người phụ nữ đứng kế bên ghét bỏ nói: “Hai anh em kia thì không nói làm gì, còn cái xác dưới kia? Đàn ông nhà chúng tôi sao có thể chạm vào cái hạng đó chứ…”

Tôi nhìn một lát mới nhận ra người đàn bà này chính là bà lão lớn tuổi kia lúc còn trẻ.

“Thế thì… đem đi thiêu đi.” Người đàn ông đi đầu thoáng nghĩ ngợi vài giây rồi quyết định.

Hai cái thi thể dưới hồ được vớt lên, còn cái xác cháy đen trong trạm phát điện được người ta dùng cuốc lôi ra, tất cả bị đem thiêu thành tro, rồi tùy tiện rải đi.

Thôn Hồng Đầu dường như yên bình trở lại.

Nhưng chẳng lâu sau đó, người trong thôn đang canh giữ trạm phát điện nói rằng cái trạm phát điện có ma, vào nửa đêm cứ nghe thấy dưới hồ nước trên đỉnh trạm phát ra tiếng rào rào, còn thêm tiếng đàn ông gào to: “Xảo Anh”, “Xảo Anh…”. Có người còn nói nhìn thấy bên trong trạm phát điện có con quái vật bò qua bò lại.

Tôi đã nhìn thấy vô số phân đoạn, các cảnh tượng có màu sắc sặc sỡ đan xen nhau, tiếng nước, tiếng gào, quái vật… rõ ràng từng chút một.

Đó là cương thi và hồn ma của hai anh em song sinh.

Theo dòng chảy của thời gian, hai hồn ma yếu ớt cuối cùng cũng đã có đủ sức mạnh để báo thù cả cái thôn ấy.

Hình ảnh trước mắt tôi trở nên nhập nhòe không ổn định, từng phân cảnh một trôi qua chớp nhoáng, trình chiếu ngược những nội dung mà tôi từng thấy qua.

Đây không phải là một màn chiếu ngược đơn thuần, nó có chút giống với những thứ mà tôi đã nhìn thấy trên bức tường thủy tinh trước khi rơi vào phó bản này. Mọi cảnh tượng sau cùng gom lại thành một khối màu sắc rối loạn, lắc qua lắc lại khiến tôi muốn nôn.

Tiếng hét của cô gái trẻ đã xua tan hết cái đống hỗn loạn này.

Tôi giật mình định thần trở lại thì nhận ra mình vẫn còn đang đứng bên trong trạm phát điện. Tay tôi trống không nhưng cô gái thì vẫn ở ngay bên cạnh, có điều là cô ta đang nằm trên đất. Có thứ gì đó đen xì ở bên cạnh và nó đang cào cấu trên người cô ta.

Tôi bị dọa giật nảy người, phóng tới đá nó ra.

Trên cổ cô gái bị khoét một lỗ lớn, ánh mắt đang dần dần tối xuống.

Tôi quay đầu nhìn kĩ lại, cái thứ bị tôi đá văng ra kia khá giống với con cương thi mà tôi đã gặp lúc trước, đen như than.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.

Chợt có tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên.

Hai anh em song sinh đó đã đến cửa lớn của trạm phát điện rồi.

Tôi vội vã chạy ra ngoài, vòng ra đằng sau trạm phát điện rồi leo lên cầu thang.

Nước của cái hồ trên đỉnh trạm phát đã cạn, bên trong rớt đầy lá khô và bụi bẩn.

Tôi đi một vòng quanh cái hồ rồi leo lên trên gò.

Từ đây không có đường đi, chỉ có bùn đất, cỏ dại và cây cối. Tôi cũng không biết leo núi, chỉ có thể bám vào những thân cây, từng bước một di chuyển lên phía trên. Đất trên gò núi khá trơn, mỗi bước chân của tôi đều phải ra sức bám thật chắc để khỏi trượt té. Không gian đã chìm vào màn đêm nên tôi càng thêm khốn đốn, cố gắng căng mắt phân biệt cảnh vật trên núi, muốn tìm kiếm một vài thứ gì đó đặc biệt.

Bây giờ tôi vô cùng sợ hãi, sợ rằng mình đã bỏ sót điều gì đó trong phó bản này, nên bây giờ mình vẫn chưa thể qua màn.

Nhưng nhớ đến những cảnh mộng vừa thấy khi nãy, tôi lại bắt đầu do dự.

Chúng rốt cuộc là những tình tiết do “trò chơi” đó dựng lên hay là những chuyện có thật đã xảy ra trong quá khứ?

Sau lưng tôi không biết từ khi nào vang lên tiếng động nghe răng rắc. Thứ đang đuổi theo tôi ở đằng sau đi trên núi mà cứ như bước đi trên đất bằng, dần dần áp sát lại.

Nhưng tôi vẫn là người leo lên đến đỉnh núi trước một bước.

Trên ấy có một nấm mộ.

Chỉ có đất được đắp lên xung quanh, không có bia mộ, là một nấm mộ không tên.

Trên mộ trống không, không hề có cỏ dại mọc lên, bùn đất trên ấy dường như cũng khác so với những chỗ khác, là một màu đỏ sậm.

Tôi vừa mới thở nhẹ ra một chút thì ngay lập tức căng thẳng trở lại.

Tiếng động ở sau lưng đã đến gần hơn.

Tôi chẳng thèm suy nghĩ gì nhiều, nhào qua dùng hai tay đào nấm mộ lên, mấy ngón tay lập tức đau nhói, nhưng tôi không dám giảm tốc độ.

Sau lưng truyền tới tiếng động.

Tôi quay người muốn tránh ra, nhưng hai tay vẫn còn cắm trong đất nên chưa kịp đứng dậy thì bả vai chợt đau rát, có thứ gì đó đã đâm vào trong da thịt.

Tôi rút tay ra, một tay đẩy mạnh cái thứ vẫn còn đang đè trên người xuống. Sau khi cái thứ đang cắm trên vai được rút ra thì tôi lại một lần nữa cảm thấy đau đớn. Quay đầu nhìn qua, cái thứ tôi vừa hất văng kia thực ra là một con người. Dưới ánh trăng, tôi đã có thể nhìn rõ khuôn mặt của nó.

Là Bí thư Đường!