Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 421: Có chọn sống lại hay không?




Hoa tuyết che phủ kéo dài khoảng mười giây, khiến tôi cảm thấy hoảng loạn.

Tiếp đó tôi cứ như đang xem một chiếc tivi cũ kĩ vậy.

Hình ảnh của Nam Cung Diệu và màn hoa tuyết cứ luân phiên xuất hiện. Tôi cố gắng phân biệt, nhìn ra trong những hình ảnh chợt đến chợt đi ấy thì cảnh vật xung quanh Nam Cung Diệu đang biến đổi, cách ăn mặc của anh ta cũng thay đổi theo, lúc thì đang là một học sinh ngồi trong lớp học, lúc thì lại là một quân nhân đang chạy ở một con hẻm trên phố, lúc thì thành người nguyên thủy đang cầm rìu đá trên tay…

Khuôn mặt của anh ta càng ngày càng hiện rõ và vẻ mệt mỏi trên đó cũng dần được lộ ra một cách rõ ràng.

Màn hoa tuyết lại một lần nữa xuất hiện trong một thời gian dài, tiếp đó là một màn đen tối kéo dài dằng dặc.

Tôi nôn nóng chờ đợi, nín thở định thần lại, nhìn chằm chằm về phía trước, không dám chớp mắt. Tôi sợ chớp mắt thì sẽ vuột mất Nam Cung Diệu vẫn luôn lướt qua rồi lại biến mất kia.

Nhưng lúc này, thời gian Nam Cung Diệu xuất hiện lại rất dài.

Lúc tôi nhìn thấy một mảng máu đỏ tươi kia, thì trong lòng cảm thấy rất bi thương. Dù đã dự liệu từ trước, nhưng khi tận mắt chứng kiến Nam Cung Diệu nằm trong vũng máu, trên người có những con côn trùng màu đen hung dữ đang bò lúc nhúc, thì loại cảm xúc bi thương kia cũng không còn áp chế trong lòng được nữa.

Hồn ma của Nam Cung Diệu hiện ra ngay cạnh thi thể của mình, đôi mắt vô hồn ngơ ngác.

“Nam Cung…” Tôi hét lên một tiếng, vừa thử tiến lại gần thì chợt chạm phải một bức tường thủy tinh.

Trên bức tường ấy có một hình vẽ bán trong suốt, chính là chiếc đồng hồ đếm ngược thời hạn một năm và gã người que cầm gậy tiếp sức.

Thời gian trôi nhanh, trên mặt Nam Cung Diệu dần dần hiện ra vẻ tiếc nuối.

Trên bức tường bán trong suốt lại hiện ra một gợi ý nhiệm vụ. Tôi căm phẫn đấm vào bức tường một đấm, nhưng nó vẫn chẳng mảy may lay động. Tôi men theo bề mặt mò kĩ trên bức tường thì ngay lập tức đụng phải vách tường. Tôi hình như đang bị nhốt bên trong một không gian màu đen, ngoại trừ bức tường thủy tinh ngay trước mặt, thì những gì tôi nhìn thấy là toàn một màu đen.

Nam Cung Diệu đã cử động, anh ta rời khỏi địa điểm tử vong - hình như là một phòng làm việc. Mỗi mỗi hành động của anh ta đều luôn có mục đích rõ ràng. Trong lúc thời gian trôi qua nhanh chóng, tôi nhìn thấy anh ta trở về Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. Ba người còn lại của Thanh Diệp đều đang làm công việc của mình, bên trong có một sự yên tĩnh đầy áp lực. Nam Cung Diệu tiến vào bên trong phòng nghiên cứu nhưng không cách nào kết nối được với họ. Diệp Thanh trước đó có lẽ có thể nhìn thấy tôi, nhưng anh ta bây giờ lại không nhìn thấy được Nam Cung Diệu. Đương nhiên lúc này anh ta cũng không thể nhìn thấy được tôi đang bị nhốt.

Nam Cung Diệu thất vọng rời đi, tìm đến một người thanh niên trẻ, thử kết nối với cậu ta, cứ quanh quẩn ngay bên cạnh cậu ta, sau đó lại thử dùng máy tính, nhưng tất cả đều thất bại.

Lúc đầu thì tôi không hiểu anh ta muốn làm gì, đồng thời còn phán đoán cả thân phân của người thanh niên kia, nhưng rất nhanh thì tôi đã hiểu ra. Người thanh niên ấy là một “người chơi” trong “trò chơi”. Cậu ta thình lình chết đầy bất ngờ, rồi sau đó nhanh chóng rơi vào trạng thái xuất hiện đồng hồ đếm ngược.

Nam Cung Diệu thở dài, tiếp tục hành động của mình.

Anh ta một đường tìm được 9 “người chơi”, nhưng tất cả bọn họ cũng không ngoại lệ, đều bị trò chơi ấy giết chết.

Nhưng Nam Cung Diệu vẫn không hề nản lòng.

Tôi nhìn thấy đồng hồ đếm ngược kết thúc, Nam Cung Diệu trên đường đi đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, hù dọa 100 người. Sau khi nhiệm vụ thứ hai hiện ra, anh ta vẫn không một chút do dự dùng trạng thái hồn ma đi lại trên thế gian.

Tôi không biết anh ta đã đi như thế trong bao lâu, nhưng nhìn vào sự thay đổi của cảnh vật xung quanh thì chắc không chỉ một hai năm.

“Trò chơi” dường như cũng rất bất ngờ trước sự kiên trì của Nam Cung Diệu, nên bắt đầu thay đổi phương pháp.

“Nhiệm vụ thứ 3: Hãy chọn một người để trở thành thân thể cho bạn ‘mượn xác hoàn hồn’”.

Chữ trên bức tường thủy tinh xảy ra thay đổi.

Tim tôi giật thót.

Nhiệm vụ lần này hết sức rõ ràng, “Mượn xác hoàn hồn”. Trên một ý nghĩa nào đó thì chính là sống lại rồi. Khác hẳn mấy đề nghị đầy cạm bẫy trước đây. Nhưng đương nhiên, điều kiện tiên quyết của tất cả những thứ này là “trò chơi” sẽ tuân thủ theo những quy tắc mà tự nó đã đặt ra.

Đối với việc này tôi có chút hoài nghi.

Nhưng Nam Cung Diệu đến cả sự nghi ngờ giống như tôi lúc nãy cũng chẳng hề có. Anh ta trong một đoạn đường này đã từ trong nước đi ra nước ngoài.

Đi bộ, ngồi các loại phương tiện giao thông công cộng… Nam Cung Diệu tuy làm ma, nhưng điều đáng nói là rất điềm tĩnh lý trí, lại có một loại kinh nghiệm phong phú đến không ngờ.

Chữ trên tường thủy tinh lại thay đổi nội dung lần nữa.

“Nhiệm vụ thứ 4: Hãy chọn một người làm vật tế để bạn hồi sinh”.

Nam Cung Diệu dựa lưng trong buồng lái của máy bay, an nhàn mà nhìn vào các bảng thông số trên máy bay.

“Nhiệm vụ thứ 5: Có chọn sống lại hay không? - Có/Không”

Máy bay đã hạ cánh, Nam Cung Diệu đứng ở cổng sân bay một lát, đến điểm đậu xe taxi rồi lên đại một chiếc. Giữa đường thì bay ra, rồi lại đúng lúc bay vào một chiếc taxi khác đang chạy nhanh qua.

“Nhiệm vụ thứ 6: Có chọn sống lại ngay bây giờ không? Có/Không”

Sau khi đổi mấy chiếc xe, Nam Cung Diệu lại đi bộ một đoạn, từ từ đi vào một thị trấn nhỏ.

Tôi đột nhiên nhận ra, Nam Cung Diệu đã rất lâu không còn tìm “người chơi” nữa. Tâm trạng của tôi bắt đầu kích động. Anh ta là muốn đi tìm tới đầu mối then chốt luôn sao? Nghĩ lại, tôi bỗng nhớ tới Vương Di Quân vừa bị giết cách đây không lâu.

“Cậu phải hiểu rõ, tôi thực sự có năng lực làm cậu sống lại. Tôi và cái trò chơi cậu từng tiêu diệt đó không phải cùng một cấp độ. Tôi cam đoan, sau khi cậu chọn lựa xong sẽ hồi sinh cho cậu.”

Bảng chữ bỗng trở nên cực kì có tính cách của con người, không còn là nội dung khô cứng của trò chơi nữa.

Bước chân của Nam Cung Diệu vẫn không hề chậm lại.

“Cậu giết tôi, cũng đồng nghĩa là đánh mất cơ hội sống lại của chính mình”

Nam Cung Diệu đứng trước cửa của một lớp học tiểu học, rất bình tĩnh nói: “Sau khi tao hồi sinh cũng sẽ không có cách nào tìm được mày.”

Tim tôi đập thình thình.

Vừa đúng lúc tan học, rất nhiều học sinh ùa ra như ong vỡ tổ, tung tăng chạy ra.

Tôi nhìn lên đồng hồ điện tử của trường học đang hiển thị thời gian “15 giờ 31 phút ngày 15 tháng 12 năm 2022”. Tôi bàng hoàng kinh ngạc vì đó là ngày hôm qua… không, nếu như có chênh lệch thời gian giữa các quốc gia, thì nói không chừng…

“Tôi có thể làm cho mọi người sống lại, đồng thời cam đoan sẽ không giết loài người nữa. Đó đã là giới hạn của tôi. Tôi có thể dùng sợ hãi để làm nguồn sống, không nhất thiết phải là sinh mạng”.

Trong khoảnh khắc Nam Cung Diệu bước vào bên trong, bức tường thủy tinh trước mắt tôi chợt biến thành một tấm màn đen tối.

Trong bóng tối hiện lên một dòng chữ màu trắng: “Cậu có muốn cứu cậu ta không?”

Bức tường thủy tinh lại sáng trở lại.

Nam Cung Diệu đang nằm trong kho dụng cụ thể dục của trường.

Có hai người trẻ tuổi trên tay đang cầm những khẩu súng đẹp đẽ khoa trương như trong trò chơi, đang hết sức phấn khởi mà đập tay vào nhau.

“Yeah! Giết được rồi! Là người đầu tiên!”

“Là tớ giết! Là tớ!”

“Rõ ràng là tớ bắn trúng trước!”

Hai người đó bắt đầu cãi nhau.

Thân thể của Nam Cung Diệu bắt đầu trở nên mờ ảo.

Đùa kiểu gì vậy?

Tôi không thể tin được.

“Woa! Lại đến rồi!”

Trước mặt hai người ấy thình lình xuất hiện một con quái vật giống y như âm hồn đang gào thét xông đến.

Hai người kia hét lên, khẩu súng trong hai tay điên cuồng nhả đạn, bắn con quái vật ngã xuống đất.

Vẻ mặt hai người vừa nghiêm túc lại cuồng nhiệt.

Trên tường thủy tinh xuất hiện hai vòng tròn màu đỏ đang di chuyển, đánh dấu vào đầu của hai thanh niên.

Một hàng chữ nổi lên: “Chọn một trong hai, làm vật tế cho anh ta hồi sinh. A/B”

Trên hai vòng tròn đỏ đều đã xuất hiện hai chữ cái A và B.

Toàn thân tôi run lên lẩy bẩy.

“Thời gian đếnm ngược: 10”

“Thời gian đếm ngược: 9”

Tôi nắm chặt nắm tay, “Lại muốn chơi trò này? Mày xem tao là đồ ngu hả!”

Trên tường thủy tinh lại hiện lên một hàng chữ: “Không phải trò chơi, mà là câu hỏi trắc nghiệm. Tôi sẽ không giết cậu, cũng sẽ không giết cậu ta sau khi sống lại. Hai người có thể dễ dàng thoát khỏi trò chơi, từ nay về sau không còn đụng phải tôi nữa”

Nắm đấm hai tay tôi càng thêm siết chặt, hàm răng bị tôi nghiến chặt kêu ken két.

“Hơn nữa, hai người này sớm muộn gì cũng bị tôi giết” Một hàng chữ nữa lại nổi lên trên tường thủy tinh.

Tôi đưa mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Diệu đang nằm trên mặt đất.

“Cậu ta suýt chút nữa đã tìm ra tôi, nhưng thật đáng tiếc, tôi đã nhanh hơn một bước tìm được người chơi mới, sau đó đã có thể di chuyển được.”

“Thời gian đếm ngược: 2”

Tôi nhắm mắt lại.

Nam Cung Diệu khi đứng trước những câu hỏi có tính lựa chọn tương tự cũng không hề đưa ra quyết định thì làm sao tôi có thể vì hồi sinh anh ta mà đưa ra lựa chọn được?

Tôi mở mắt ra.

“Thời gian đếm ngược: 0”

Nam Cung Diệu biến mất, bức tường thủy tinh trở lại màu đen.

“Tao sẽ tìm được mày, tao sẽ khiến mày không thể tồn tại được ngay từ lúc bắt đầu.”

Tôi nói khe khẽ trong bóng tối.