Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 418: Bước ngoặt




Lời tường thuật của Nam Cung Diệu đến đây vẫn còn chưa kết thúc. Anh ta tiếp tục nói: “Cảm thấy thương hại cô, tiếp cận cô, và sau đó là cô sẽ giết chết tôi, đó là Bad end; cái cưa đó đủ để giết chết cha cô, nếu như tôi giết chết ông ta bằng cái cưa đó thì cô cũng sẽ giết chết tôi, đó là Normal end; còn nếu tôi đào được xác của cha cô lên, ông ta biết được chân tướng, lúc đó sẽ cùng chết với cô, cũng có nghĩa là Good end.”

Tôi nghe thấy những lời này của Nam Cung Diệu, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Vừa nghiêng đầu qua nhìn hai cha con A Đóa đang đứng im bất động thì tôi bất chợt hiểu ra.

Anh ta đã đào thi thể của ông ta lên nhưng tại sao họ vẫn không cùng chết?

Tôi quay lại nhìn Nam Cung Diệu thì phát hiện anh ta cũng đang đứng bất động.

Chuyện gì vậy?

Trò chơi… dừng rồi sao?

Tôi hoang mang đoán bừa rồi đưa ra kết luận này, nhưng ngay lập tức tỉnh táo trở lại, nhanh chóng nâng cao cảnh giác.

A Đóa là người đầu tiên động đậy. Nó vươn tay ra chụp lấy cánh tay của người đàn ông, ngửa cổ lên cắn trên cổ tay ông ta một cái khiến ông ta đau quá phải buông tay ra. Sau khi A Đóa rơi xuống đất thì liền nhanh nhẹn đứng dậy, lấy một tốc độ không thể tin được mà bỏ chạy. Người đàn ông cũng nhanh như chớp mà điên cuồng đuổi theo phía sau.

Trong chớp mắt, hai người đó đã chạy mất dạng, hiện trường chỉ còn lại một mình Nam Cung Diệu.

Tôi ngớ người nhìn anh ta.

Nam Cung Diệu còn đứng lại ở chỗ cũ, vẫn không chút nhúc nhích.

Tôi nghi ngờ, kết nối với tầm nhìn của anh ta. Trong tầm mắt của anh ta vẫn như cũ nhìn thấy đống con chữ và hình vẽ rối tinh rối mù, nhưng lúc này nội dung còn rối rắm, chi chít hơn cả lúc trước nữa. Đầu óc tôi chợt quay cuồng khó chịu, cảm giác buồn nôn trào lên dữ dội. Tôi vội vàng cắt đứt kết nối, thở dốc một hồi lâu mới thấy ổn trở lại.

Cộp, cộp, cộp, cộp…

Tiếng giày da truyền đến từ chỗ của hai cha con A Đóa vừa chạy đi, càng lúc càng rõ. Dưới bóng trăng mờ ảo có một bóng người đi ra.

Là A Đóa.

Trên người nó máu me bê bết, cúi đầu lủi thủi từng bước tiến đến.

Trên đôi giày da màu đỏ đó, cứ mỗi bước chân đều để lại một vết máu phía sau.

Tôi bất chợt nhớ ra, trong cảnh mộng khi ba lần nhìn thấy A Đóa, quần áo của nó mặc đều khác nhau. Lúc Vương Di Quân thấy thì quần áo nó rách rưới tả tơi, lúc Lữ Vĩnh nhìn thấy thì nó ăn mặc rất bình thường, còn lúc Nam Cung Diệu nhìn cũng là bình thường như thế. Nhưng khi Lữ Vĩnh gặp thì cô bé mặc bộ quần áo giản dị thoải mái, còn bây giờ thì cô bé mặc một chiếc váy liền thân và đi đôi giày da, ăn mặc trông giống như một con búp bê vậy.

A Đóa từ từ ngẩng đầu lên, để lộ ra một khuôn mặt cười đáng sợ. Mắt nó đã bị mất một con, sống mũi cong vẹo, trong cái miệng khi há ra thì thấy thiếu mất mấy cái răng.

Nhưng nó nói chuyện vẫn rất rõ ràng, “Anh ơi, em giết chết ba em rồi. Lần này là em thực sự giết chết ông ta.”

Nam Cung Diệu khẽ cúi đầu xuống, hình như đang nhìn A Đóa thấp bé hơn mình không ít kia.

Tôi cảm thấy khá hoang mang, chẳng phải nên chết cùng nhau sao?

A Đóa tiếp tục nói: “Anh ơi, mẹ em không thấy đâu nữa, em nhớ mẹ quá, anh có thể dẫn em đi gặp mẹ được không?”

Nam Cung Diệu trầm ngâm một lát rồi quay người bước đi.

Anh ta bước ra khỏi cổng của khu thôn Sáu Công Nông trước, cách đó không gần không xa là A Đóa đang lẽo đẽo theo sau.

Tôi chỉ cảm thấy diễn biến của chuyện này vô cùng kì lạ. A Đóa… rốt cuộc là gì? Giống như cái hệ thống kia hay lại là một thứ gì khác?

“Anh ơi, anh biết không? Mẹ em là một người rất đẹp, lúc trước bà thường hay hát ru em ngủ. Mẹ em đẹp lắm, giọng hát nghe cũng rất hay nữa. Tại sao ba lại đánh mẹ chứ? Bây giờ mẹ cũng trở nên giống như em, trở nên rất là xấu xí. Có phải vì thế mà mẹ em mới bỏ em đi không?” A Đóa cứ lải nhải liên miên sau lưng của Nam Cung Diệu, giọng nói non nớt của con nít cứ thế vang vọng trong màn đêm.

Hình như Nam Cung Diệu rất rõ phương hướng, vừa ra khỏi khu dân cư đã chuyển liên tiếp mấy khúc cua, mà mỗi lần rẽ là cảnh vật trên vỉa hè lại thay đổi.

Một lần nữa tôi cảm nhận được sự đáng sợ của cái thứ ấy. Bất kể là một dị không gian hay một ảo giác nào đó, nó đều có thể lấy cảnh vật từ trong hiện thực ghép vào lại còn làm đến vô cùng tỉ mỉ, cái thứ này thật sự quá mạnh.

Những con đường mà Nam Cung Diệu đi qua đều là đường của thành phố Dân Khánh, nên tôi đều nhận ra được đây là hướng đi về phía đường cao tốc.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau, vừa quẹo qua thì anh ta đã đặt chân lên đường cao tốc rồi.

Những nơi xung quanh thành phố Dân Khánh tôi đều có dạo chơi qua lại nên đại khái cũng nhận biết được một số chỗ.

Nam Cung Diệu lại đi qua vài ngã rẽ, tôi nhìn thấy một địa điểm du lịch vùng ven thành phố, sau đó đi tiếp vài đoạn đường thì anh ta dừng lại dưới cửa một tòa nhà chung cư.

Anh ta nhấn chuông cửa của căn nhà số 1308.

Sau khi tiếng chuông cửa vừa dứt thì có tiếng phụ nữ nói vọng ra: “Ai đó?”

“Mẹ ơi…” A Đóa kích động kêu lên.

Tiếng hít thở bên trong hộp đàm thoại gắn trên cửa chợt dừng lại.

“Mẹ, là mẹ phải không? Con là A Đóa đây! Mẹ ơi, tốt quá rồi… may mà có anh dẫn con đến gặp mẹ!” A Đóa bây giờ rất kích động, giống như một cô bé thơ ngây đang khao khát được gặp mẹ.

Đầu bên kia của máy đàm thoại vang lên giọng ngái ngủ của một người đàn ông: “Là ai thế?”

“Ấn nhầm nhà thôi. Thần kinh gì đâu.” Người phụ nữ luống cuống nói, rồi “bíp” một tiếng cắt đứt kết nối.

Nụ cười trên khuôn mặt của A Đóa cứng đơ.

Nam Cung Diệu nhìn A Đóa và máy đàm thoại.

A Đóa cúi đầu xuống.

Gió khuya xào xạt thổi, khiến người ta cảm thấy buốt lạnh đến thấu tim, còn trộn lẫn với một chút bi thương.

A Đóa lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt đáng sợ mang theo một nụ cười hung dữ, “Anh ơi, cảm ơn anh. Em biết mẹ đang sống hạnh phúc là đã đủ rồi.”

Nam Cung Diệu không đáp lại một lời.

Rầm!

Một tiếng động rất lớn vang lên khiến tôi phải giật cả mình.

Phía sau cổng sắt lớn hiện ra khuôn mặt trắng bệch của một người phụ nữ, bà ta tựa sát người vào cái cổng sắt rồi nhìn ra bên ngoài qua khe hở của cánh cổng, ánh mắt vô cùng quái lạ.

Cạch!

Cổng sắt bị mở ra.

Két...

Âm thanh nghe vô cùng chói tai.

Người phụ nữ ấy vẫn đứng ngay chỗ cổng, đưa đầu nhìn quanh, một tay bám vào thành khe cổng, một tay để sau lưng, đôi chân nhón trên mặt đất. Hai mắt bà ta trợn to cực độ, lòi ra ngoài hốc mắt, tròng trắng nổi đầy tơ máu.

“A Đóa…” Tiếng người phụ nữ giống với tiếng đã nói ra trong bộ đàm thoại.

A Đóa hình như ngớ người ra, rồi nghi ngờ hỏi: “Mẹ ơi?”

“Cái con tạp chủng này, vì sao mày còn tìm tới đây? Cái thằng đàn ông khốn nạn đó còn chưa đánh chết mày sao?” Bà ta từ từ tiến lên phía trước, cả người căng cứng.

Nam Cung Diệu chầm chậm lùi lại.

A Đóa lại càng ngơ ngác, chỉ biết kêu lên: “Mẹ ơi…”

“Tao vừa mới sống tốt lên chưa được bao lâu, mày vì sao còn tìm đến đây? Vì sao? Vì sao hả?” Người phụ nữ đột nhiên gầm lên, nhảy lên bổ nhào về phía A Đóa như con thú hoang, tay phía sau lưng đang cầm một con dao thái rau.

Phập!

Máu tươi phun ra tung tóe.

A Đóa gục xuống đất, dòng máu phun ra rất không khoa học.

Người đàn bà mình mẩy toàn máu me thở hổn hển, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu không chút do dự mà quay đầu, nhanh chóng chạy đi.

Tôi còn không kịp phản ứng gì thì đã bị anh ta lôi bay theo phía sau. Tôi chợt nhìn thấy người đàn bà kia tay chân chống xuống đất như dã thú, tay phải còn cầm con dao, mặt mày biến dạng, miệng chảy nước dãi ròng ròng đang điên cuồng đuổi theo phía sau.

Đây là diễn biến gì thế?

Cuộc chiến đuổi bắt sao?

Nam Cung Diệu lúc này đã chọn cách chạy trốn. Là vì trong “chiến lược” kia không tìm được phương pháp ứng phó nào tốt hơn sao?

Tôi không thể tin nổi.

Chẳng lẽ Nam Cung Diệu lại chết trong màn đuổi bắt hết sức tầm thường này sao?