Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 413: Bad end (2)




“Hu… hu… hu…”

Tiếng khóc hu hu của bé gái vang lên trong lúc ấy, khiến người ta sởn cả gai ốc.

Cậu trai trẻ lập tức bị sợ hãi khống chế, ngoài sợ hãi ra thì cũng đâu còn có thể làm gì khác được.

Tôi cũng cảm thấy sợ hãi, một phần là vì tiếng khóc bất thình lình vang lên, một phần là cái thứ đó đeo bám dai dẳng. Mà mục đích của nó là gì thì tôi đoán không ra.

“Anh ơi…” Cô bé nghẹn ngào nói: “Xin anh… cứu em… hu hu… cứu em… ngăn ba em lại… xin anh cứu em với… ngăn ba em lại đi mà…”

Cậu ta ngồi im, não vẫn đang trong trạng thái đình công.

“Ông ấy nhất quyết không buông tha em… cũng sẽ không buông tha anh đâu… anh phải ngăn ông ấy lại… dưới…xẹt xẹt…”

Trong điện thoại bỗng vang lên tiếng ồn.

“…ở dưới tầng hầm… xẹt xẹt….”

Bíp!!!

Đoạn ghi âm tin nhắn thoại kết thúc.

Cả căn phòng đều yên tĩnh xuống.

Cậu ta bị dọa vỡ mật, tiếng hít thở và tim đập tựa như dừng lại.

Tôi có chút lo lắng cậu ta không phải là bị thứ đó giết chết, mà là do quá sợ mà chết.

“Ừng ực…” Cậu ta nuốt nước bọt một cái, coi như cũng đã động đậy rồi.

Tôi thở phào, bắt đầu lo lắng rằng cậu ta liệu có bị cô bé A Đóa kia lừa được không. Có lẽ “kịch bản” lần này, cô bé kia sẽ là người tốt, à… ma tốt thì sao? Tôi cũng không dám chắc.

Cậu thanh niên hoàn toàn không có ý định muốn động đậy.

Cậu ta cứ tiếp tục ngồi trên sofa, hình như muốn mọc rễ ở đó.

Tôi một mặt lo lắng cậu ta sẽ bị cái thứ đó tính kế, một mặt lo lắng nếu cậu ta cứ tiếp tục không trả lời như thế, thì cái thứ kia sẽ ngày càng táo tợn hơn. Kế tiếp có khả năng không phải A Đóa gọi điện đến, mà cô bé ấy sẽ xuất hiện ngay sau lưng cậu ta.

Lòng tôi cứ nơm nớp lo sợ cả đêm. Cậu ta sau một đêm thức trắng có vẻ đã chịu hết nổi.

Khi những tia nắng ban mai từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tinh thần cậu ta mới thả lỏng một chút, chìm vào trong giấc ngủ.

Tôi cảm thấy hình như dưới ánh sáng của ánh mặt trời thì khung cảnh xung quanh đã dần thay đổi, bóng tối lùi xa, ánh sáng chiếu vào, bàn ghế bị chặn trước cánh cửa rực rỡ dưới ánh nắng, làm lóa cả mắt, khiến người ta không thể nhìn thẳng được. Nhưng khi tôi vừa chớp mắt một cái thì tất cả bàn ăn, ghế và giá giầy dép đều trở về vị trí cũ như tối qua.

Khóa trên cửa phòng ngủ mở ra, một cậu trai vóc người nhỏ từ trong đi ra, xem ra cỡ tuổi cậu thanh niên tên A Vĩnh kia, nhưng gầy gò hơn cậu ta nhiều. Cậu ta ngáp ngắn ngáp dài một chập rồi vào nhà vệ sinh, xong xuôi đến tủ lạnh trong nhà bếp lấy một cái bánh giăm bông ra, quay lưng lại thì mới nhìn thấy A Vĩnh đang năm ngủ trên sofa.

“Này, A Vĩnh.” Cậu thanh niên có dáng người thấp bé gọi một tiếng.

A Vĩnh giật nảy mình một phát, rơi thụp xuống sàn, đưa mắt nhìn chằm chằm cái người thấp bé kia, rồi lại nhìn chằm chằm vào mấy cái bàn ăn, ghế và giá giầy dép giờ đã trở về vị trí cũ.

“Cậu làm trò gì đấy? Sao lại nằm ngủ trên ghế sofa?” Cậu con trai dáng vẻ thấp bé bị A Vĩnh dọa một cái, rồi lại trực tiếp cười lên.

“Tôi tối qua… hình như gặp phải ma…” A Vĩnh gãi gãi đầu.

“Chơi game kinh dị nhiều quá rồi hả?” Cậu trai thấp bé khịt mũi, vì chỉ có bánh kẹp giăm bông cùng với một li cà phê cho nên cậu ấy rất nhanh chóng đã chuẩn bị xong bữa sáng.

“Ồ…” A Vĩnh tiếp tục gãi đầu, đột nhiên hỏi: “Tối hôm qua có phải cậu khóa cửa không?”

Cậu trai kia lắc đầu, “Đâu có.” Nói rồi bê bữa sáng vào phòng, “Được rồi, cậu đừng nghĩ linh tinh nữa.” Nói xong thì trở về phòng, đá chân đem cửa đóng lại, phát ra hai tiếng “cạch” rất rõ ràng.

A Vĩnh cứ nhìn vào cái cánh cửa đó.

Một tiếng “cạch” vang lên, cửa lại bị mở ra lần nữa.

Cậu trai dáng người thấp bé kia nghi hoặc mà nắm lấy nắm cửa, “Cái khóa này bị hỏng rồi à?”

Cậu ta thử lần nữa, quả nhiên sau khi cửa đóng lại, ổ khóa trên cánh cửa tự đóng khóa lại. Chứng kiến việc ấy xong, A Vĩnh tựa hồ thở nhẹ ra một hơi. Ì ạch trở lại phòng ngủ của mình, nhìn kĩ trên giường, lục lọi trong chăn rồi khom lưng dòm dưới gầm giường.

“Không có… vậy là hôm qua mình bị mộng du thật hả trời?” A Vĩnh hoàn toàn thả lỏng.

Cậu ta vốn đang kiếm cuốn nhật kí của A Đóa, nhưng cuốn sổ ấy đã biến mất.

Tôi nghĩ… không lẽ đây là cách đối phó đứng đắn với cái thứ đó, bàng quan không để tâm đến sẽ có thể vượt qua cửa ải?

A Vĩnh nhấc di động lên, cài đặt chuông báo thức.

Tôi nhìn thấy giao diện của điện thoại đột nhiên ý thức được cái cảm giác quái dị kia từ đâu mà đến rồi.

Thông thường, điện thoại khi mở màn hình lên đều hiện thông tin ngày giờ. Nhưng tối hôm qua khi A Vĩnh mở điện thoại lên, giao diện ngoài chín vòng tròn của các ứng dụng ra thì chỉ còn cuộc gọi khẩn thôi, màn hình nền còn đen thui nữa.

Thế nhưng bây giờ cậu ta mở màn hình đang khóa lên lại hiện đầy đủ thông tin ngày giờ lẫn hình nền.

Thời gian là hơn 7 giờ sáng, ngày 1 tháng 3. Hình chờ là một nhân vật hoạt hình 3D mắt màu vàng kim, môi bạc, da cũng vàng óng ánh, trên người mặc quân phục, cầu vai không đeo sao hay vạch mà là hình đầu của một con quái vật.

Thao tác của A Vĩnh rất thành thục, ngay lập tức hình ảnh màn hình khóa lướt đi rất nhanh, nhưng nó đã để lại ấn tượng trong đầu tôi.

Bỗng nhiên tôi có cảm giác gai óc chạy dọc cả sống lưng.

Cảnh mộng tựa như có thể hiểu được tâm tư của tôi, hoặc giả chính là tiềm thức của tôi đang khống chế cảnh mộng.

Hình ảnh trong tầm mắt của tôi thay đổi, khung cảnh trong căn phòng ngủ tôi đang có mặt cũng thay đổi.

A Vĩnh mặc bộ quân phục ấy lên người, trang điểm giống như tạo hình của nhân vật 3D ấy. Trên đầu đeo headphone, vừa chơi game vừa giải thích thao tác.

Đoạn hình ảnh này tôi thấy rất quen thuộc.

Tôi lại lần nữa cảm thấy sợ hãi.

Khác hẳn với cảm giác của tôi là sự thoải mái của A Vĩnh. Cậu ta tựa như tối hôm nọ chẳng gặp phải chuyện quái dị gì, bây giờ vẫn có thể thong thả ung dung chơi game kinh dị.

Trò chơi qua màn.

A Vĩnh và bạn bè của cậu ta trò chuyện qua video trực tuyến.

Đoạn video mà tôi xem được trong hồ sơ của Thanh Diệp chỉ đến đây là hết.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đang tiếp tục.

“Ai ya, chết thật! Không kịp mất! Tôi phải đi dự Triển lãm Anime đây!” A Vĩnh luống cuống mà kéo cái tai nghe xuống.

Trong tai nghe truyền tới âm thanh, “Thế bao giờ cậu mới đăng cái này?”

“Nói sau, nói sau đi!” A Vĩnh nhanh chóng tắt máy tính rồi phóng ra khỏi nhà.

Tôi định ngăn cậu ta đừng đi vào con đường chết chóc ấy, nhưng tay tôi lại xuyên qua người cậu ta.

Cậu ta xuống lầu, chạy xuống bãi đậu xe dưới hầm, lên xe khởi động xe rồi lái ra khỏi khu dân cư.

Tôi cảm thấy tất cả đều quá nhanh, dường như tốc độ của cảnh mộng nhanh lên gấp đôi, gấp ba vậy. Nhưng sự thực thì tất cả chỉ là ảo giác của tôi mà thôi. Suốt dọc đường tôi đã thử đủ cách, chạm vào cũng không được, nói chuyện cũng không xong, A Vĩnh vẫn không hề cảm thấy sự tồn tại của tôi.

Chiếc xe chạy lên tuyến đường cao tốc.

A Vĩnh nhìn đồng hồ rồi nhìn dòng xe cộ trên đường than thở: “Đáng lẽ không nên cày game làm gì. Sắp tới phải xếp hàng dài cổ rồi đây.”

Trên đường cao tốc xe cộ không đông lắm, tốc độ lái xe còn rất nhanh.

Tôi chạm không được cậu ta thì chuyển qua thử chạm chiếc xe, vẫn thất bại.

Cái gì cũng làm không được, cái thứ quỷ quái kia thật là không kiêng nể gì hết.

Bỗng nhiên mặt của A Vĩnh biến sắc, hoang mang rối loạn, buông tay ra khỏi vô-lăng, nhưng chiếc vô lăng ấy lại tự động vận hành. A Vĩnh đạp phanh nhưng giống như đạp vào cục đá, nhả ga thì tựa hồ nó bị kẹt lại. Cậu ta đột nhiên hồi thần chụp lấy cái vô lăng bẻ qua một cái.

Nhưng tất cả đã quá muộn.

Rầm!

Loảng xoảng!

Két két…

Tiếng va chạm, tiếng kính vỡ, tiếng kim loại bị va đập ma sát vào nhau liên tiếp vang lên dồn dập.

A Vĩnh thậm chí không kịp kêu một tiếng, thân thể bị kẹt trong chiếc xe, mặt bị những mảnh kính vỡ đâm vào khiến máu chảy be bét.

Toàn thân tôi phát lạnh.

Trong tầm nhìn của A Vĩnh, một màu đỏ tươi tràn ngập, nhưng không phải là màu của máu tươi, mà là màu của dòng chữ đang nổi lên: “Bad end”.

Không lâu sau đó, tôi nhìn thấy hồn ma của A Vĩnh xuất hiện cạnh thân thể của cậu ta, bàng hoàng đờ đẫn. Và ở trong tầm nhìn của con ma mới, có một chiếc đồng hồ đếm ngược - thời gian là một năm, và một hình người que đang cầm cây gậy tiếp sức.