Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 390: Gọi hồn (2)




Một nhóm sáu người chúng tôi lại quay về bệnh viện. Gã Béo còn gặp lại bác sĩ chuyên phụ trách mình, người ta còn hỏi cậu ta có phải đã để quên cái gì trong phòng bệnh hay không.

Trần Hiểu Khâu bước đến, “Xin hỏi một chút, tòa nhà ba tầng bắt đầu đi từ đằng sau khu nằm bệnh đi thẳng rẽ phải là nơi nào?”

“Hả?” Bác sĩ kia sững sờ trong chốc lát, quay đầu lại nhìn bên đó, “Bên đó là khoa tâm thần mà.”

Khoa tâm thần...

Mấy người chúng tôi nhìn nhau.

Tiền Lan kêu tôi đi đến phòng số 302 trong tòa nhà đó. Trước đấy tôi có hỏi Gã Béo cùng Tiết Tĩnh Duyệt về chỗ đó, bọn họ cũng không biết, bây giờ thì đã có đáp án rồi.

Đúng như bác sĩ kia nói, tòa nhà đó là khoa tâm thần, trước cổng có treo bảng “Khoa Tâm thần”, tầng một là để đăng ký lấy số thứ tự và mua thuốc, tầng hai là phòng khám bệnh, tầng ba chính là phòng bệnh, toàn bộ khoa tâm thần đều được sắp xếp ở chỗ này.

Tí Còi xoa cánh tay, nói khẽ với chúng tôi nói: “Sao lại có kiểu sắp xếp kì lạ như vậy nhỉ?”

“Có thể là do các khoa sau này được mở rộng thêm. Các bệnh viện khác cũng thường xuyên xuất hiện loại tình huống này.” Trần Hiểu Khâu trả lời.

Lời nói này không sai. Không có bệnh viện nào ngừng hoạt động để đi sửa chữa cả. Dù cho bệnh viện có phân nhánh thì cũng sẽ không đóng cửa khu đó để tiến hành sửa chữa và thay đổi. Kết quả chính là kiến trúc của bệnh viện trở nên giống như trò chơi mô phỏng thiết kế vậy, họ không ngừng xây dựng thêm, lối kiến trúc không được thống nhất với nhau, việc sắp xếp cũng sẽ trở nên lộn xộn.

Nhưng người bác sĩ kia đã chỉ rõ cái khoa được xây lên một mình một chỗ này là khoa tâm thần, cộng thêm việc Tiền Lan kêu chúng tôi tới đây nữa, cảm giác này thật là kỳ quái.

Tí Còi lẩm bẩm: “Nơi này thật là u ám... Mấy người có cảm giác được gió lạnh không?”

Quách Ngọc Khiết đánh cậu ta một cái để cậu ta khỏi nói lung tung nữa.

Phòng bệnh ở lầu ba ngược lại không hề u ám như trong các bộ phim kinh dị, nơi này so với những khoa khác yên tĩnh hơn nhiều, nhưng lại có nhiều người đi lại hơn các khoa khác. Điểm khác biệt lớn nhất chính là các cánh cửa của phòng bệnh đều được đóng lại hết, chỉ có thể nhìn thấy bên trong qua ô cửa sổ nhỏ.

Phòng 302 là phòng đầu tiên bên tay phải, không cần đi qua hàng lang dài ngoằng kia, Tí Còi cảm thấy rất may mắn vì điều này.

Phòng bệnh là phòng bốn người, trên bốn chiếc giường lớn đều đã có người nằm, ai cũng im lặng không nói, tinh thần sa sút, không khí ảm đạm. Người nhà bệnh nhân trong phòng thì chỉ có mỗi một mình Tiền Lan.

Lúc đầu tôi nghĩ sẽ được gặp Chủ nhiệm Chu ở đây nhưng thật không ngờ người tôi nhìn thấy lại là một cô gái.

Chúng tôi gõ cửa bước vào, ba bệnh nhân kia ngay cả mí mắt cũng không thèm nhếch lên, chỉ có cô gái ấy quay đầu nhìn qua đây.

Tôi cảm thấy hình như mình đã gặp cô ấy ở đâu rồi, ngoài cảm giác này ra thì cũng không phát hiện gì khác.

Tiền Lan chào hỏi chúng tôi: “Các cậu đã tới rồi. Không có chỗ ngồi... thật ngại quá...” Tiền Lan nhìn về phía tôi.

Tôi lắc đầu tỏ ý không sao cả.

Tí Còi không dám nhìn cô gái kia.

Còn Gã Béo thì nhìn chằm chằm cô ấy nửa ngày, rồi đột nhiên “A” một tiếng.

“Sao vậy?” Tiền Lan rất khẩn trương.

Cô gái kia chỉ lạnh lùng nhìn về phía Gã Béo.

“Con nhớ ra rồi, ngày đó trên đường… À, ngày đó lúc tụi con đi ngang qua nhà của dì, có gặp qua cô ấy. Là vào lúc tan học.” Gã Béo nói xong, còn quay qua phía chúng tôi muốn được khẳng định.

Lúc này Tí Còi mới dám nhìn về cô gái ấy, gật đầu, “Đúng rồi, là cô gái mặc đồng phục kia.”

Tôi lúc này mới nhớ ra.

Tiền Lan có chút thất vọng, “Ồ. Vậy à.”

Cô gái kia liếc mắt, chán ghét nhìn qua Tiền Lan rồi dựa vào trên giường nhắm mắt lại.

Tiền Lan ngượng ngùng nhìn về phía chúng tôi, muốn nói lại thôi.

Tôi có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đưa mắt nhìn Tiền Lan.

Tiền Lan trì độn trong chốc lát, mới phản ứng lại, “Hay là, để dì tiễn các cậu xuống...”

“Dạ.” Tôi đáp ứng luôn.

Chúng tôi im lặng đi xuống lầu.

Quách Ngọc Khiết là người có lòng hiếu kỳ, vừa ra ngoài liền hỏi: “Dì Tiền, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tiền Lan cười khổ nói: “Dì cũng không biết là chuyện gì xảy ra.” Dì ấy chỉ một căn phòng nhỏ ở bên kia, “Chúng ta qua bên đó nói chuyện đi.”

Tôi cũng không biết căn phòng kia là để làm gì, Tiền Lan dẫn đường, đi vào thì mới phát hiện ra nơi này là nhà ăn của bệnh viện. Gã Béo nằm viện hơn một tuần rồi, Tiết Tĩnh Duyệt mỗi ngày đều đến thăm cậu ta, nhưng hai người cũng không biết ở đây có một cái nhà ăn.

Mấy người chúng tôi chiếm một cái bàn trống. Tôi không khỏi nghĩ đến tình cảnh trong quán ăn nhanh hôm trước. Chỉ là trạng thái bây giờ của Tiền Lan đã khác hôm ấy rồi.

“Khi việc gọi hồn đã làm được bảy ngày rồi nhưng mà mẹ dì vẫn không có phản ứng. Ông thầy kia tiếc nuối nói với nhà dì rằng việc gọi hồn đã thất bại rồi. Dì nghĩ, có lẽ Tiểu Lâm đã nói đúng, mẹ của dì đã qua đời, đã bị Vô Thường bắt mang đến địa phủ rồi. Anh chị em dì cũng bắt đầu thương lượng việc làm hậu sự cho mẹ nhưng lúc này thì cháu gái của dì lại xảy ra chuyện.” Tiền Lan lộ ra một tia hoang mang.

“Cô gái vừa rồi là cháu gái của dì à?” Gã Béo hỏi.

Tiền Lan gật đầu, “Đúng, lúc đầu nó là một cô gái bình thường, không có làm chuyện gì xấu gì cả, rất ngoan ngoãn. Rồi một ngày em gái dì phát hiện, tiền điện thoại của nó tiêu rất nhiều, đến nỗi bị cắt cả mạng luôn. Nó còn trốn học nhiều lần. Em của dì xem nhật ký danh bạ của nó, những số điện thoại mà nó gọi đi toàn là số không tồn tại, hoặc là đã không dùng nữa, hoặc là những số dịch vụ tra cứu điện thoại, tra cứu về việc trả phí điện thoại vân vân. Em dì hỏi nó, nó không nói, mà nó… ngày một thay đổi hẳn. Những thứ mà lúc trước nó yêu thích thì bây giờ lại chán ghét, trước kia chán ghét thì đột nhiên yêu thích. Nó còn bắt đầu trang điểm, mua quần áo. Trước đây nó không có như vậy.”

“Đây là thời kỳ phản nghịch?” Tí Còi nói.

Tôi nhớ tới lần kia nhìn thấy những học sinh mặc đồng phục cùng loại với cô bé ấy trong cửa hàng ăn nhanh, tôi hoài nghi đây là vấn đề của nhà trường. Nhưng điều này tôi không có nói với Tiền Lan. Qua những gì Tiền Lan mới vừa nói, thì tôi vẫn không hiểu tại sao bọn họ lại đem cô ấy đưa đến khoa tâm thần để chữa trị.

Tiền Lan lắc đầu, “Ngay từ đầu bọn họ nghĩ rằng nói chuyện thử với con bé trước, nhưng con bé lại không chịu nghe còn cãi lại, em dì tức giận đến nỗi tức cả ngực. Em rể dì đánh con bé, con bé liền la lên khiến hàng xóm qua đây dòm ngó, nó còn nói hươu nói vượn...” Tiền Lan lúng túng dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Còn nói hươu nói vượn rằng em rể dì muốn giết nó. Việc này thật là...” Tiền Lan nói không được nữa.

Tôi đã tưởng tượng ra cảnh tượng ấy.

Trần Hiểu Khâu hỏi: “Tại sao nhà dì lại nghĩ đưa cô bé tới nơi này?”

“Bọn họ cảm thấy tâm lý của nó có vấn đề, nên đem đến đây chữa trị. Lần đầu tiên tới, bác sĩ cũng không có kê đơn thuốc, cũng không cho nằm viện, chỉ là yêu cầu định kì đi gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng sau khi trở về, nó liền báo cảnh sát, còn nói với cảnh sát rằng em gái và em rể dì lừa gạt nó, muốn đem nó vào bệnh viện tâm thần, còn muốn giết nó... Cảnh sát đã tới nhà hai lần rồi, họ tra hỏi em gái và em rể dì rất lâu. Dì nói cho bác sĩ nghe về việc này, bác sĩ liền cho nó nằm viện.” Tiền Lan thở dài.

“Đây là chứng vọng tưởng bị hại sao?” Tí Còi ngẩn ngơ, “Đó là cha mẹ ruột của nó mà! Sao nó lại hoài nghi họ sẽ giết nó chứ?”

Lần này tôi đã hiểu ánh mắt của cô bé ấy khi nhìn chúng tôi lúc đó vì sao lại có địch ý và cả sự xem thường rồi. Có lẽ cô bé ấy nghĩ chúng tôi là do cha mẹ của cô ấy tìm đến, để chứng minh cô ấy đã bị điên thật.

Trần Hiểu Khâu hỏi: “Dì hoài nghi linh hồn của cô bé ấy đã bị hoán đổi?”

Tiền Lan gật đầu, “Dì cũng cảm thấy cho dù nó có mắc bệnh này đi chăng nữa cũng sẽ không hại cha mẹ nó. Em gái và em rể của dì rất thương yêu nó, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng ra tay đánh nó. Ngoại trừ lần kia, nó... Sẽ không có ai trong nháy mắt mà đã thay đổi thành một người khác hẳn đúng không? Mà sự thay đổi của nó bắt đầu từ khi làm phép.”

“Khi làm phép thì cô bé ấy cũng ở đó sao?” Tôi kinh ngạc.

“Đúng vậy. Ông thầy ấy nói là người trong nhà phải tới đủ hết. Nó không cần ăn chay như nhà dì, nhưng ban đêm phải tới. Cho nên dì mới hoài nghi.” Tiền Lan thở dài.

“Ông thầy kia... Dì có tìm ông ta tới nhà nữa không?” Gã Béo hỏi.

“Đã mời ông ấy qua rồi, ông ấy nói không có chuyện gì đâu. Nhưng trong lòng dì vẫn sợ.” Tiền Lan lắc đầu.

“Tụi con cũng không nhìn ra được cái gì hết. Nhưng, có chuyện này...” Tôi đem những gì tôi thấy ở cửa hàng ăn nhanh nói với Tiền Lan, “Có thể trong trường học của cô bé đã xảy ra chuyện gì nên cô bé mới trở nên như vậy.”

Tiền Lan vỗ đùi, “Ôi chao! Em gái dì có hỏi qua giáo viên trong trường, thầy giáo nói không có chuyện gì cả. Xem ra đây là vấn đề của trường học rồi!”

“Dì hãy thử hỏi thăm trong trường học của em ấy xem sao.” Tôi nói.

Tiền Lan liên tục gật đầu.