Tí Còi và tôi cùng có suy nghĩ giống nhau, lẳng lặng vô tình hỏi trúng câu hỏi tôi đang thắc mắc trong lòng: “Bộ đồ đó không được cất giữ kỹ lưỡng mà vẫn có thể giữ nó hoàn hảo, em không cảm thấy có vấn đề sao?”
Trần Hiểu Khâu liếc mắt nhìn Tí Còi, “Đồ được làm từ chất liệu tốt, được gia công kỹ lưỡng thì chuyện này cũng bình thường thôi mà.”
Tôi với Tí Còi nhìn nhau một cái, rồi lại nhìn sang Gã Béo và Quách Ngọc Khiết đang thẩn thơ, lơ đãng kia, thật không biết làm sao.
Tôi giở tập hồ sơ ra, chỉ nhìn vào một dòng trong đó: “Bộ đồ này đã bị người của Thanh Diệp đốt mất rồi, nếu tất cả đúng như những gì em vừa nói, là cùng một bộ đồ, vậy thì đúng là có vấn đề thật rồi.”
Trần Hiểu Khâu nghiêm túc xem qua tập hồ sơ, không nhanh không chậm, bình thản nói: “Có hai khả năng có thể xảy ra, một là người của phòng xử lý đó đã nói dối, bọn họ không hề đốt bộ đồ đó, hai là do em đã phán đoán sai, hai bộ này có thể là hai bộ có kiểu dáng giống nhau được làm ra từ tay một người, chứ không phải là cùng một bộ đồ.”
Tôi vừa nghe đã hiểu, là vì Trần Hiểu Khâu không tin chuyện ma quỷ nên mới nói vậy, cô ấy mở miệng nói những lời này mà không một chút ngập ngừng do dự, chỉ biết là tên của phòng xử lý đó mang hai chữ “quái dị”, và trước giờ cũng chưa từng nghĩa rằng trên đời sẽ có những chuyện ma quái. Hơn nữa, giải thích của Trần Hiểu Khâu đúng là chẳng thấy có gì sai cả, rất có lý là đằng khác, tôi cũng chẳng có lời nào có thể đáp lại.
Tí Còi không biết có phải là đã bị lây Trần Hiểu Khâu rồi không, cũng chẳng sợ ma quỷ nữa, bèn hỏi một câu vô cùng sắc bén: “Những sinh viên mặc đã bộ đồ này, sau này họ ra sao?”
Trần Hiểu Khâu lắc đầu, “Trước đó thì bạn sinh viên cần phải diễn vai này gặp tai nạn giao thông, còn trước đó nữa thì em không biết.”
“Nếu như họ đều chết một cách hết sức kì lạ, có phải chứng tỏ là bộ đồ này có vấn đề rồi không?” Tí Còi lại tiếp tục hỏi dồn.
“Ý anh muốn nói là gì?” Trần Hiểu Khâu chau mày lộ ra mấy nốt mụn nhỏ.
“Em đừng có giả vờ ngốc nữa đi, chẳng phải đã rõ rành rành ra đây sao, một bộ đồ đã bị một văn phòng điều tra hiện tượng quái dị đốt lại đột nhiên xuất hiện trở lại, những người phải mặc qua bộ đồ này thì đều chết cả rồi, như thế còn thể nói lên điều gì nữa chứ?” Tí Còi đang rất kích động.
“Chuyện đốt hay chưa đốt thì lúc nãy em đã nói rõ rồi, nếu quả thật những người mặc qua bộ quần áo này đều chết hết thì cũng có khả năng là bộ quần này chứa loại virus làm chết người nào đó.” Trần Hiểu Khâu lấy khoa học ra giải thích.
Cuối cùng, Tí Còi đành chịu thua.
“Vậy chúng ta kiểm tra xem thử đi.” Quách Ngọc Khiết nói: “Mặc kệ là có vấn đề hay là có virus thì cũng đều rất nguy hiểm. Nếu như những người từng mặc bộ quần áo này cũng chết hết cả thì Tiểu Khâu à, bộ đồ này em đừng có mặc nữa.”
Đối với việc này, Trần Hiểu Khâu không hề có ý phản đối, “Em sẽ hỏi lại người trong câu lạc bộ kịch nói.”
Sau khi bàn xong chuyện này, chúng tôi tiếp tục làm việc, hôm nay lại sàng lọc thêm được ba cặp Diệp Thanh và Lưu Miểu.
Tí Còi và Gã Béo gọi điện thoại cho một vài người, đều trong chốc lát đã tìm được người, qua điện thoại vừa hỏi một cái là biết không phải người của Thanh Diệp rồi, nếu cứ loại trừ dần như vậy thì sẽ dễ hơn nhiều so với việc tìm ra 10 cặp như thế này, nháy mắt một cái đã loại ra được 20 người rồi.
“Anh nói xem, có khả năng nào bọn họ lừa chúng ta không?” Tí Còi gác điện thoại, tay sờ cằm nói.
“Tại sao họ phải lừa chúng ta chứ? Giải tỏa là chuyện tốt mà.” Gã Béo nói.
“Nhưng nếu như họ ở đây làm chuyện phạm pháp, trở thành tội phạm bỏ trốn thì sao?” Tí Còi phát huy trí tưởng tượng của mình.
“Cậu nhìn trong hệ thống có thấy cái lệnh truy nã nào có tên Diệp Thanh hay Lưu Miểu không?”
Sếp già quả là tài giỏi, liên hệ với đồn cảnh sát mở cho chúng tôi một cửa sau, để chúng tôi có thể mượn hệ thống mạng của cảnh sát mà kiểm tra được cả cái danh sách này. Cái tên Diệp Thanh hay Lưu Miểu này, nếu thật sự là tội phạm truy nã thì trên hệ thống của cảnh sát chắc chắn sẽ có lưu trữ lại. Hiện tại tiến độ công việc đã làm được một nửa, mà vẫn chưa tìm thấy người, Tí Còi đứng ngồi không yên.
Tí Còi lắc đầu nguầy nguậy nói, “Tội phạm thì không nhất thiết phải bị truy nã mà! Có thể là đã phạm tội, nhưng vẫn chưa bị cảnh sát phát hiện thì sao?”
“Anh cứ nghĩ như thế này thì chẳng đi tới đâu cả.” Gã Béo nói, “Có thể bọn họ vốn dĩ đã chẳng phải là người, là ma quỷ thì sao?”
Tí Còi mặt mày thất sắc, “Cậu đừng có nói mò, mau phỉ nhổ đi.”
Gã Béo tính tình hiền lành, ngoan ngoãn “phỉ nhổ”.
“Có khi nào là do cách tìm người của chúng ta không đúng? Nhỡ đâu hai người này quen biết nhau theo cách không giống theo lẽ thường như trong thực tế thì sao?” Tí Còi lại đưa ra một khả năng khác.
“Vậy các cậu chỉ còn mỗi cách đi kiểm tra từng người một thôi.” Tôi trả lời, nhấn mạnh giọng vào hai chữ “các cậu”.
Tí Còi mặt tỏ vẻ thất vọng, trực tiếp nằm sấp ra bàn.
Hai tình huống mà Tí Còi đề cập đến, tôi chẳng màng lưu tâm. Theo như những gì nghe được từ tập tin ghi âm đó thì cả Diệp Thanh và Lưu Miểu này đều không giống như loại người có thể làm chuyện phạm pháp, còn nếu như họ quả đúng là loại người đó thì bọn họ ắt hẳn cũng là kẻ cầm đầu trong đó mới có thể thản nhiên sống ở địa bàn tội phạm mà chẳng hề có chút lo lắng nào. Cho dù hai người bọn họ thông qua con đường khác mà quen biết được nhau, thì trong thực tế chắc hẳn cũng đã gặp nhau rồi, chỉ sợ họ đã gặp nhau rồi, còn chúng tôi chỉ xem trong hệ thống của cảnh sát thì cũng chẳng tìm ra được manh mối gì. Trong những năm trước, mạng internet phát triển không mạnh, các kho dữ liệu số vẫn chưa được thiết lập, số điện thoại di động không cần phải xác thực danh tính thực, rất nhiều phương tiện giao thông cũng chẳng cần xác thực thông tin cá nhân thực tế, còn cả thuê nhà, ở khách sạn, cũng không cần phải đăng ký thông tin trên mạng. Với tình trạng này, thì muốn nắm bắt hành tung của một người, khó như lên trời.
“Chẳng phải lúc trước đã nói rồi sao? Các cậu cứ làm hết những việc nên làm đi, đến lúc đó miễn sao có thể ăn nói được với bên ngoài là được rồi.” Tôi khích lệ Tí Còi.
Tí Còi thở dài.
Tuy nói như vậy, nhưng đã làm việc vất vả mấy ngày trời, nhưng kết quả là để “có thể ăn nói được” thật là hết muốn làm.
Những chuyện nãy giờ chúng tôi nói, Trần Hiểu Khâu đều đem bỏ ngoài tai, cô ấy vẫn đang chăm chú tỉ mỉ rà soát thông tin của những người đó.
Tôi vốn dĩ chỉ nhìn lướt sang cô ấy một cái, vừa nhìn qua thì thấy hình như trên vai cô ấy có một thứ gì đó, liền tập trung nhìn hẳn bên đó.
“Anh Kỳ, anh đang nhìn gì vậy?” Tí Còi đang nằm trên bàn ngồi bật dậy, quay đầu sang nhìn Trần Hiểu Khâu.
Lần này Trần Hiểu Khâu đã có phản ứng, dừng công việc trên tay lại.
“À, không có gì.” Tôi lơ ngơ đáp lại.
Cái thứ trên vai Trần Hiểu Khâu đã biến mất.
Là ảo giác sao? Hay là…
Mạch suy nghĩ của tôi bị đứt đoạn, ngoái đầu nhìn màn hình máy tính, nhưng vẫn chẳng có gì.
Mấy ngày sau đó, đến cả bà chị đại ngốc Quách Ngọc Khiết cũng bắt đầu cảm thấy Trần Hiểu Khâu có gì đó kì lạ. Trần Hiểu Khâu dường như đang gầy đi với tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, ánh mắt nhìn u ám, không hề có chút thần thái. Còn bản thân Trần Hiểu Khâu thì nhìn cứ như vô tri vô giác, không hề biết gì, chúng tôi tế nhị hỏi han cô ấy, nhưng cô ấy đều bày ra dáng vẻ không hiểu chuyện gì. Sếp già đến thăm vài lần, không phát hiện ra công việc chúng tôi đang gặp phải vấn đề gì, đành buồn phiền rời đi, sau đó nhiều lần ông gọi Trần Hiểu Khâu ra nói chuyện, làm công tác tư tưởng cho cô ấy, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Bốn người chúng tôi im lặng không nói năng gì, trong lòng cảm thấy trống rỗng, giống như tận mắt chứng kiến một chuyện đáng sợ gì đó đang diễn ra. Không muốn tin, không thể phủ nhận, cũng không đủ sức để ngăn nó lại.
Có một hôm, mọi người trong văn phòng cùng nhau đi ăn trưa như thường lệ.
Khẩu phần ăn của Trần Hiểu Khâu giường như đã giảm đi rất nhiều, cô nhai cơm một cách chậm chạp lề mề, bỗng nhiên chuông điện thoại di động của cô ấy reo lên.
Đầu dây bên kia là giọng của một cô gái trẻ tuổi, kèm theo là tiếng khóc, tiếng khóc gào to đến nỗi cả bàn chúng tôi đều nghe thấy.
“Chị ơi, chị, em, em hại chết chị rồi. Cái tên Mã Nhất Binh đáng bị chém ngàn đao đó đã gạt em. Em đã thấy kì lạ rồi, sao mà một cái học viện có biết bao nhiêu nữ sinh khoa diễn xuất như vậy lại không tìm được người diễn vai này cơ chứ. Cô ả Trương San Mai đó rất thích gây sự chú ý vậy mà lại từ chối vở kịch này! Bọn họ đều biết cả, nhưng họ lại không nói cho em biết. Thật là quá đáng! Chị ơi, hu hu… chị đi vái lạy Bồ Tát cùng em đi chị! Chị đừng sợ, hôm nay em đã đem bộ đồ đó đi đốt rồi. Chị sẽ không có chuyện gì đâu.”
Bốn người chúng tôi mặt liền biến sắc, chỉ nghe loáng thoáng đầu bên điện thoại kia vọng lại một giọng đàn ông nho nhỏ.
“Lý Nhược Lam, cô giấu bộ đồ ở đâu rồi hả?”
“Đốt rồi! Tôi đem cái thứ quỷ ám đó đi đốt rồi! Tôi nói cho anh biết, Mã Nhất Binh, chị họ tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi không chỉ đốt mỗi bộ đồ đó thôi đâu, tôi sẽ thiêu sống cả anh luôn đó.” Em họ của Trần Hiểu Khâu ở phía bên kia hét lớn.