Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 382: Giới hạn của năng lực (1)




Lúc này tôi mới nhận ra sự yên lặng kì lạ của Cổ Mạch từ hồi nãy, quay đầu nhìn qua, thì thấy anh ta đã thu lại cái vẻ mặt đùa giỡn bỡn cợt, bày ra một bộ dáng cụp mắt lắng nghe hiếm thấy. Cho dù là lúc anh ta đang nghe những âm thanh kỳ quái thì cũng chưa từng lộ ra dáng vẻ như vậy.

Cổ Mạch liếc tôi một cái, ánh mắt đó khiến cho tim tôi đột nhiên đập nhanh.

“Tôi vẫn còn nhớ những chuyện đó.” Cổ Mạch nhàn nhạt nói.

Tôi há miệng, nhất thời không nói nên lời.

Cổ Mạch vẫn còn nhớ những chuyện đó, cũng tức là anh ta không chịu ảnh hưởng của việc thay đổi thực tại.

Tại sao chứ?

Trong chớp mắt tôi liền nghĩ ra được câu trả lời.

Bởi vì Cổ Mạch được tôi kéo ra từ không gian dị thường. Anh ta được năng lực của tôi cứu ra.

“Năng lực của tôi...” Tôi cứng họng níu lưỡi.

“Tôi còn nhớ hình như cậu từng nói là trước đây cậu cũng đã dùng cái năng lực này với người nào đó.” Cổ Mạch trái lại càng bình tĩnh hơn tôi.

“Đúng thế, là đội trưởng Vạn!” Trong đầu tôi lóe lên, “Phải chăng nhà đội trưởng Vạn cũng...”

Điều đó có thể chứng minh năng lực của tôi có lẽ chỉ có thể sử dụng một lần đối với một người.

Trần Hiểu Khâu chủ động nói: “Em liên lạc với đội trưởng Vạn hỏi thử xem.”

Tôi gật đầu.

Tôi cảm thấy đây là một thông tin rất quan trọng. Nếu như năng lực của tôi chỉ có thể sử dụng một lần đối với một người, vậy thì, những tình huống ảnh hưởng tới rất nhiều người như vụ cây tình yêu lần này, thì những người bị tôi làm ảnh hưởng đó sẽ như thế nào đây?

Chồng của Kim Hải Phong vốn dĩ phải chết, ngoài chồng của Kim Hải Phong ra, thì vẫn còn rất nhiều người vốn phải chết trong vụ tai nạn đó.

Trong lòng tôi có chút hoảng sợ.

Chỉ vẻn vẹn là sẽ không chịu ảnh hưởng lần thứ hai thôi sao? Nếu chỉ như vậy thì dường như cũng không có gì. Ngoài “những người có liên quan” như Cổ Mạch, hay chồng của Kim Hải Phong ra, thì những người khác sẽ không thể nào cứ liên tục gặp phải những chuyện rơi vào nguy hiểm sống chết như thế này được.

Tôi nghĩ là tôi có chút cảm giác mất mát.

Cảm giác này giống như nhận ra chương trình hack game của mình đột nhiên mất đi hiệu quả vậy, trong phút chốc liền phải cần cù chăm chỉ cày phó bản giống như những người chơi bình thường khác, cần phải cẩn thận chú ý tới lượng máu và số lần hồi sinh, không thể tiếp tục không kiêng nể gì gặp ai cũng đánh được nữa.

Tôi chỉ vừa mới có cảm giác được dùng chương trình hack, chỉ vừa mới kịp vui mừng về việc bản thân đã cứu được rất nhiều người, thì đã bị suy yếu đi rồi sao?

“Em không thể nghe ngóng tin tức bên phía đội trưởng Vạn nhanh như vậy được.” Trần Hiểu Khâu nhìn tôi, bày ra vẻ mặt “Anh đừng có mong là được đứng chờ ngây ngốc ở đây nữa“.

Tôi có muốn chờ cũng không được.

Chủ nhiệm Mao của Ủy ban khu dân cư gọi điện thoại cho Quách Ngọc Khiết, hỏi bọn họ hôm nay sắp xếp như thế nào. Lúc này tôi mới nhận ra là chúng tôi đã đứng trước cổng khu nhà rất lâu rồi.

Tôi quay đầu nhìn thôn Sáu Công Nông một chút.

“Lâm Kỳ, anh không về nhà sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi với vẻ khó hiểu.

Tôi đang nghĩ tối hôm qua đã từng tự tìm đường chết, bây giờ đang là ban ngày ban mặt, hẳn sẽ không gặp nguy hiểm hơn buổi tối chứ?

“Tôi đi tới phòng nghiên cứu xem thử.” Tôi cắn răng, hơi thở khó khăn nói.

Cả ba người đều đang tròn mắt nhìn tôi.

Tôi rất quẫn bách, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào trong khu nhà dưới ánh nhìn đang viết đầy chữ “Tự tìm đường chết” của bọn họ.

Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết đều không nói gì, tiến vào thôn Sáu Công Nông cùng với tôi, nhưng mà bọn họ là muốn đi tới ủy ban khu dân cư. Cổ Mạch vẫy vẫy tay liền quay đầu bắt một chiếc taxi bên đường, nghênh ngang rời đi.

Tôi thở dài một hơi, đi lên lầu sáu.

Đã rất lâu rồi tôi chưa tới phòng nghiên cứu vào ban ngày, tôi nhìn cái hành lang âm u lạnh lẽo, thế mà lại có một loại cảm giác nhớ nhung không tên.

Cầm chìa khóa mở cửa, cảm nhận được âm khí bên trong phòng nghiên cứu, tôi tìm kiếm dấu vết của Diệp Thanh.

Diệp Thanh không xuất hiện, không biết là vì đang trốn tránh, vì lười để ý đến tôi, hay là vì tối hôm qua đã bổ trợ cho tôi quá lâu nên đã đi nghỉ ngơi rồi nữa.

Tôi ngồi lên trên ghế sô pha, không còn cái cảm giác say khướt mất lí trí như tối hôm qua nữa, nhưng cái cảm giác bực tức khi bị tính kế thì vẫn còn.

“Cây tình yêu không còn nữa, những chuyện trong quá khứ đã bị thay đổi rồi.” Tôi kể về quá khứ mới và hiện thực mới, “Tôi không biết là anh có còn nhớ những lời tôi nói vào tối hôm qua hay không, nhưng Cổ Mạch cũng giống như tôi, vẫn còn nhớ cái quá khứ ban đầu đó. Chúng tôi đang nghĩ, liệu có phải năng lực của tôi chỉ có thể dùng một lần đối với một người hay không. Anh đã chọn tôi, cố ý sắp đặt để lừa tôi vào trong cuộc, chính là vì cái năng lực này của tôi đúng không?” Tôi cười khổ, “Anh muốn làm cái gì thì không thể thẳng thắn một chút được sao? Chuyện tôi cứu được Cổ Mạch có thể nói là chuyện ngoài ý muốn. Vẫn còn bốn người... Bốn người các anh xảy ra chuyện vào lúc nào tôi cũng không biết. Nếu như anh muốn tôi thay đổi những quá khứ đó của các anh thì chẳng lẽ không thể nói thẳng ra sao?”

Tôi không hề có phản cảm với chuyện giải cứu những người của Thanh Diệp, điều khiến tôi sợ hãi là tôi sẽ vì chuyện này mà làm hại tới người nhà và bạn bè của tôi.

Cái cách làm việc giấu giấu diếm diếm này của những người trong Thanh Diệp cũng khiến tôi cảm thấy không thoải mái từ rất lâu rồi.

Ngay từ khi bắt đầu tôi đã bị Diệp Thanh dắt mũi đi, thậm chí bị bịt hết tai mắt mũi miệng, chỉ có thể thuận theo lực kéo mà tiến về phía trước, mà cũng không biết là đằng trước có cái gì.

Trong phòng nghiên cứu vẫn tĩnh mịch.

Dường như Diệp Thanh không dự định thay đổi phong cách làm việc.

Tôi tức giận không thôi, nhưng lại chỉ có thể hỏi: “Hai con ma đó nói, khi bọn họ chết đi rất yên tĩnh, chỉ là dược chôn chung với nhau, chưa từng nghĩ tới việc hại tới tính mạng người khác. Đây chính là chuyện bị mất đi thần trí mà anh nói hay sao?”

Tôi nói tới đây liền dừng lại rất lâu, rồi mới hỏi từng chữ một: “Diệp Thanh, anh sẽ giống như bọn họ sao?”

Cần phải nói lại, Diệp Thanh này cũng là một người rất cực đoan. Sau khi anh ta chết biến thành ma cũng không muốn từ bỏ, thời gian đầu tôi có bị làm cho cảm động đôi chút, bây giờ nghĩ lại thì chỉ thấy sợ hãi mà thôi.

Diệp Thanh, phải chăng cũng sẽ có một ngày biến thành ác ma không còn thần trí như vậy hay không?

Tôi nói lời này chỉ là oán giận, nhưng tôi không ngờ là Diệp Thanh lại phản ứng với lời của tôi.

“Ha.”

Tiếng cười chế nhạo coi thường.

Rõ ràng là đang cười nhạo tôi, nhưng tôi lại cảm thấy thả lỏng trong lòng.

“Này, nếu anh đã ở đây, thì nói cho tôi biết làm sao để cứu các anh đi!” Tôi nhân cơ hội nói.

Loại chuyện này, giải quyết sớm chừng nào thì sẽ kết thúc sớm chừng đó.

Diệp Thanh lại không hé môi nữa.

Tôi hận không thể lôi anh ta ra đập cho một trận.

Chuyện nóng nảy mà phát cáu có thể làm khi uống say thôi, còn bây giờ đang tỉnh táo thì tôi lại cảm thấy ngại, chỉ có thể buồn chán ủ rũ đứng lên đi ra phía bên ngoài.

Cửa mở ra, tiếng kẽo kẹt vang vọng trong phòng và ngoài hành lang.

Đúng lúc tôi muốn lật tay đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng nói vang lên trong phòng.

“Tôi cũng không biết cậu nên cứu chúng tôi bằng cách nào.”

Tay tôi lập tức dừng lại, ngước mắt lên liền nhìn thấy đôi chân vắt lên nhau trước cái ghế sô pha lộ ra phía sau cánh cửa. Nhưng ngay lúc tôi muốn đẩy cửa ra một lần nữa thì lại cảm thấy trên cánh cửa một cỗ sức mạnh rất lớn.

Rầm!

Cánh cửa đóng lại, mạnh tới nỗi làm tay tôi bị đau.

Ngoài tiếng đóng cửa ra, còn có một giọng nói truyền vào trong tai tôi.

“Tôi đã thất bại rồi. Cách còn lại chỉ là đi tìm được cậu mà thôi.”

Tôi ngơ ngác nhìn cánh cửa đó.

Diệp Thanh đã thất bại rồi...

Tôi không nhịn được mà tưởng tượng, sau khi thành viên của Thanh Diệp lần lượt mất tích, thì lúc đó một mình Diệp Thanh phải dốc toàn bộ sức lực để cứu vãn hết thảy mọi chuyện. Đoạn cuối cùng trong tập hồ sơ “Giọng ca của Thiên Thần”, từng hàng từng hàng “không có vấn đề gì” lặp đi lặp lại đó lại hiện ra trong đầu tôi. Hơn hai tháng trời liền, tôi còn nhớ sau khi các loại manh mối đều bị cắt đứt thì người của Thanh Diệp đã thử nghiệm cái cách phí công đó trong hai tháng trời, không ngừng nghe đĩa nhạc, đi xem xét tất cả những nơi quản lý đĩa nhạc. Diệp Thanh... Anh ta đã trải qua những chuyện như vậy tới bốn lần.

Có lẽ là trước đó, khi mà Thang Ngữ mất tích, khi mà người nhà lần lượt chết đi, thì Diệp Thanh cũng đã không ngừng thử nghiệm, và cũng liên tục thất bại.

Tôi cảm thấy khó chịu trong lòng.

Lần đầu tiên tôi nảy ra một sự nghi ngờ: Tôi thực sự có thể cứu được người của Thanh Diệp sao?

Mãi tới khi tôi về đến nhà, tâm trạng của tôi vẫn còn đang suy sụp. Chuyện giải quyết được cây tình yêu, tìm ra cách sử dụng mới của năng lực hoặc nên nói là địa điểm sử dụng năng lực, những niềm vui sướng này đều bị phai nhạt đi.

Cha mẹ nhìn thấy bộ dạng này của tôi đều bị dọa cho nhảy dựng lên.

“Có phải là tình hình của Tiểu Sở không ổn không?” Mẹ tôi rất lo lắng, chủ yếu là lo lắng cho tôi.

“Dạ không, cậu ấy đỡ nhiều rồi. Sáng nay mẹ cậu ấy không khỏe nên đã nhập viện.” Tôi gượng cười.

“Phù...” Mẹ tôi thở phào một hơi.

“Lát nữa con tới bệnh viện hay là tới cơ quan vậy?” Cha tôi hỏi.

“Con tắm rửa xong sẽ tới bệnh viện.” Tôi đi vào phòng ngủ lấy đồ tắm rửa thay quần áo.

“Vậy cha mẹ đi cùng với con nha. Đi thăm bọn họ.” Mẹ tôi lập tức nói.

Tôi không có từ chối.

Cắm cục sạc vào điện thoại, tôi đi tắm rửa, khi tắm xong thì điện thoại đã sạc đầy một nửa. Sau khi khởi động, tôi nhìn thấy một loạt cuộc gọi của nhà trong danh sách những cuộc gọi nhỡ, trong lòng cảm giác êm ái xúc động.

“Nhất định có thể làm được.” Tôi nói khẽ với chính bản thân mình.

Không, không phải là nhất định, mà là bắt buộc phải làm được!

Tôi không muốn trải qua những việc mà Diệp Thanh đã phải trải qua, không muốn sau này bản thân cũng bộc lộ ra vẻ mặt hờ hững giống như Cổ Mạch.

So với người của Thanh Diệp thì tôi hẳn phải được gọi là càng có thiên phú hơn mới đúng. Năng lực của tôi có thể làm được càng nhiều chuyện hơn.

Cho nên, nhất định sẽ ổn thôi!