Tôi dần cảm thấy không thở nổi. Những sợi tơ này đang co lại siết chặt lấy cơ thể tôi. Tôi giãy dụa, xé đứt những sợi tơ này ra.
Những sợi tơ này tuy rằng rất nhiều, nhưng từng sợi đều rất mảnh và không quá bền chắc. Tôi vừa mới xé thì đã đứt ra thành từng mảng giống như những sợi bông gòn vậy. Bởi vì có rất nhiều sợi tơ nên tôi phải xé rất lâu mới có thể xé ra một lỗ thủng, nhìn thấy được ánh sáng bên ngoài.
Đó là ánh đèn.
Tôi bò ra từ trong đám tơ, nhận ra bản thân đang ở trong một gian phòng khách. Trong phòng khách cũng giăng đầy những sợi tơ màu đỏ, trông giống như là một cái tổ của con nhện vậy. Tôi có chút vất vả đứng dậy từ trong những sợi tơ, gạt ra đám tơ màu đỏ trước mặt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói.
“Nương tử à, nàng cảm thấy cái này thế nào?”
Động tác của tôi ngừng lại.
“Chàng nên thay đổi cách xưng hô đi, tướng công.”
“Ha ha, nàng còn nói ta hả.”
“Vậy em thay đổi trước vậy. Ông xã.”
“Bà xã.”
Giọng điệu ngọt ngào tới buồn nôn, nghe giọng nói thì dường như tuổi tác của người đàn ông lớn hơn người phụ nữ một chút.
Tôi cúi đầu nhìn xuống cơ thể của mình.
Không có.
Tôi không nhìn thấy cơ thể của chính mình.
Tôi nhận ra được là bản thân đang ở trong mộng cảnh. Tôi nhớ lại những chuyện trước khi bị những sợi tơ màu đỏ quấn lại.
Là Diệp Thanh sao? Anh ta có thể đưa thẳng tôi vào trong mộng cảnh sao?
Tôi ngơ ngẩn một hồi, lại nghe thấy tiếng nói phía sau những sợi tơ màu đỏ.
“Cái thứ gọi là mạng xã hội này cũng hay thật đấy. Anh nhìn này, có rất nhiều người biết tới cái cây của chúng ta.”
“Lá cây thì sao? Bán hết ra chưa?”
“Vẫn còn một ít. Nhưng mà, chúng ta cũng không quan tâm được đến những người đó. Tình yêu ở trong thời đại ngày nay thật là đáng buồn.”
“Ừ...”
“Bà xã à, em đừng đau lòng nữa. Tuy rằng hiện giờ em không được coi là vợ cả của anh, anh còn có con với những người đàn bà khác, nhưng đây đều là những chuyện mà Chương Long làm ra. Anh là anh, gã ta là gã ta.”
Tôi xuyên thủng qua những sợi tơ màu đỏ, cuối cũng cũng nhìn rõ được hai người đang nói chuyện.
Bọn họ ngồi vai kề vai trên ghế sô pha, đang nắm tay nhau.
Người đàn ông là một người trung niên, tôi nhìn có chút quen mặt, nghĩ đến cái tên mà người này vừa nhắc tới thì tôi liền nhớ ra, đây là Chương Long - Chủ tịch tập đoàn Long Phi. Mà người phụ nữ đang ngồi bên cạnh ông ta thì chỉ khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, rất trẻ trung xinh đẹp.
Ở trên khuôn mặt của hai người đó, tôi nhìn thấy hai khuôn mặt già nua khác.
“Liệu em có ghét bỏ cái cơ thể hiện tại này của anh không?” Chương Long hỏi.
Người phụ nữ vội vàng lắc đầu, “Sao lại thế được chứ? Chỉ là em cảm thấy... chúng ta thì cũng coi như thôi đi, nhưng còn những người khác thì sao? Lỡ như có một chiếc lá chứa hai ngươi căm thù lẫn nhau mà lại rơi vào trong tay của một cặp tình nhân thì...” Người phụ nữ hơi cau mày lại, trông rất u buồn.
“Những chuyện như vậy, chúng ta cũng không có cách nào ngăn cản.” Chương Long thở dài.
Trong lòng tôi bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Không có cách nào ngăn cản... Không có cách nào ngăn cản...
Ngọn nguồn của tất cả những chuyện này chắc chắn là do bọn họ!
“Có lẽ chúng ta không nên thả bọn họ ra…” Người phụ nữ nói một cách yếu ớt.
“Nếu là như vậy, thì chúng ta làm sao có thể thoát ra ngoài được chứ?” Chương Long hỏi ngược lại.
Người phụ nữ nghẹn lời, chỉ đành thở dài lần nữa.
“Đừng có nghĩ nhiều như vậy. Ở trong cái thời đại này, chúng ta có thể sống rất yên ổn. Tên Chương Long này cũng coi như đã làm được một việc tốt.” Chương Long nhếch khóe môi, ngón tay khẽ gảy một chút trong không khí, trên ngón tay liền quấn một vòng những sợi tơ màu đỏ. Một đầu những sợi tơ màu đỏ kéo dài về phương xa, đầu còn lại thì gắn vào ngực của ông ta.
Người phụ nữ mỉm cười, “Cái lễ tình nhân bạc đầu đó chính là ngày lễ của chúng ta nhỉ. Có nhiều người như vậy chúc mừng cho chúng ta, còn có thể cung cấp tinh khí cho chúng ta nữa.” Cô ta che miệng cười nũng nịu, nét u sầu lúc trước đã biến mất sạch sẽ.
Tôi không thể nào nhịn thêm được nữa. Dáng vẻ hốc hác tuyệt vọng của Kim Hải Phong, những tiếng khóc vang trời của người nhà bệnh nhân trong bệnh viện, những lời bình luận chúc phúc mà tôi nhìn thấy trên mạng xã hội tuôn trào như nước vỡ bờ trong đầu óc của tôi. Tôi xông qua những sợi tơ màu đỏ, bổ nhào tới, mỗi một tay tóm chặt cổ họng của một người bọn họ.
Hai người bọn họ sợ hãi kêu lên.
“Chuyện gì vậy?”
“Ai thế?!”
Bịch!
Cái điện thoại di động mà Chương Long đang cầm trên tay rơi xuống ghế sô pha.
Tôi ngó qua thời gian hiện trên màn hình điện thoại, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Không phải là bây giờ.
Bọn họ không thể chết bây giờ được.
Phải là trước đây, trước khi tất cả mọi chuyện xảy ra!
Chỉ cần tiêu diệt hai người này trước khi cây tình yêu xảy ra biến hóa, thì lúc đó cây tình yêu sẽ không thể làm loạn được nữa. Chồng của Kim Hải Phong không chết thì sẽ không có nguyên nhân dẫn đến chuyện xe hơi bị mổ tung nữa!
Vậy thì là bao lâu đây?
Một ngày trước sao?
Ba ngày trước?
Hay là một tuần trước?
Cảnh vật ở xung quanh trở nên thay đổi, những sợi tơ màu đỏ giống như dòng nước chảy lướt qua người tôi.
Những sợi tơ ma sát vào người tôi khiến cho tôi cảm thấy hơi đau đớn.
Hai người đang bị tôi bóp chặt cổ họng đã mất đi điểm tựa của cái ghế sô pha, mà chuyển thành được những sợi tơ màu đỏ chống đỡ. Dường như hai người họ còn đau hơn cả tôi, trên cơ thể bị những sợi tơ màu đỏ cứa ra từng vết máu.
Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân như xuyên qua một thứ gì đó, vừa nhìn kĩ lại, thì thấy hai người đang bị tôi nắm chặt cổ họng không còn là người đàn ông trung niên và người phụ nữ trẻ đó nữa, mà thay vào đó là một đôi vợ chồng già. Đó chính là hai khuôn mặt khác mà tôi nhìn thấy trên người vợ chồng Chương Long.
Những sợi tơ màu đỏ chầm chậm thay đổi màu sắc.
Tôi đang đẩy hai người này vào trong bóng tối.
Trong tay tôi đột nhiên trống không khiến tôi cảnh giác, bay thật nhanh trong bóng tối để tìm kiếm hai người đó.
“Cái cây này chính là cây tình yêu sao?”
Tôi nghe thấy giọng nói xa lạ, khi tiếng nói ấy truyền tới thì bóng tối lui dần, tôi nhìn thấy hai người một nam một nữ trẻ tuổi. Vừa quay đầu, thì tôi nhận ra phía sau lưng mình là cái cây tình yêu với thân cây mọc ngoằn nghèo đang đứng sừng sững.
Tôi cúi đầu xuống nhìn về phía rễ cây.
Hài cốt của hai người đó được chôn phía dưới đám rễ cây.
Nhưng người của Thanh Diệp nói đây là linh thể đặc biệt. Có lẽ là bởi vì được ghi vào trong sử sách nên không có cách nào tiêu diệt được bọn họ.
Tôi vừa nghĩ đến đây, lửa giận lại cuộn trào lên, hầu như là bất chấp tất cả mà chui vào trong đám rễ cây.
Trong ánh sáng màu đỏ lấp lánh, tôi nhìn thấy hai bộ xương trắng đang ôm lấy nhau đó.
Bên ngoài hai bộ xương trắng có một vòng đường viền, chính là hình tượng của đôi vợ chồng già nua mà tôi từng nhìn thấy.
Không gian trong này rất lớn. Thứ phát ra tia sáng đỏ chính là những sợi tơ màu đỏ đầy rẫy trong không gian này. Trên những sợi tơ màu đỏ đó còn đang treo những khuôn mặt do một nam một nữ ghép thành. Bọn họ đều lộ ra vẻ mặt tươi cười hạnh phúc. Nhưng sau khi nghe những lời Kim Hải Phong và cặp xương trắng này từng nói lúc trước, thì tôi mới biết được rằng, không phải tất cả mọi người ở đây đều hài lòng với cảnh ngộ của bọn họ.
Trong cái hoàn cảnh kì dị này, thế mà tôi lại không hề cảm thấy hoảng sợ.
Tôi muốn tiêu diệt hai con ma này, tiêu diệt hết ngọn nguồn của một loạt những chuyện xảy ra gần đây.
Vẫn chưa đủ.
Phải tiếp tục trở về quá khứ, tiếp tục trở về quá khứ thêm một chút nữa…
Tôi muốn bọn chúng biến mất hoàn toàn…
Tay tôi đụng vào hai bộ hài cốt đó. Hai hồn ma vốn đang ôm nhau ngủ bỗng chốc mở to mắt, đồng loạt quay đầu nhìn về phía tôi, kinh ngạc hỏi: “Cậu là ai?”
Những khuôn mặt đang treo ở trên đỉnh đầu và xung quanh tôi cũng mạnh mẽ quay về phía tôi, những vẻ mặt tươi cười hạnh phúc đó bắt đầu vặn vẹo.
“Đây là đâu?” Hai con ma đồng thanh hỏi, dường như bị tình hình xung quanh dọa cho sợ hãi.
“Các người không nên tồn tại nữa.” Tôi ấn mạnh lên đầu lâu của hai con ma.
Sống với nhau hạnh phúc đến già, còn có gì để mà nuối tiếc nữa chứ? Tại sao lại phải biến thành ma, tại sao lại phải giam cầm người đời sau? Tại sao lại muốn chiếm đoạt cơ thể của người khác để sống lại chứ?
“Giết bọn chúng đi!”
“Giết bọn chúng đi!”
“Giết bọn chúng đi!!!”
Những khuôn mặt đang tươi cười hạnh phúc kia gầm lên giận dữ. Giọng nói không phải nam cũng chẳng phải nữ, giống như tiếng gào thét của quái vật vậy.
Cả không gian và tất cả những sợi tơ màu đỏ đều đang rung lên.
“Không! Dừng tay!” Hai con ma ôm nhau càng chặt hơn, gào lên một cách sợ hãi.
Bụp! Bụp!
Những khuôn mặt từ trên những sợi tơ màu đỏ rụng xuống, vỡ làm hai mảnh, biến thành hai hồn ma một nam một nữ tách biệt.
“Giết bọn chúng đi!”
“Giết bọn chúng đi!”
Tiếng nam nữ đồng loạt kêu gào.
“Không phải đâu! Không phải do chúng tôi cố ý đâu! Chỉ là vì tình yêu, chỉ là do tình cảm của chúng tôi...” Con ma nữ giải thích.
Con ma nam lắc đầu, “Chúng tôi không hề làm gì cả! Chúng tôi chỉ là được chôn chung với nhau, vốn dĩ không hề muốn hại người khác!”
Tôi chẳng hề mảy may dao động.
Người và ma không chung đường.
Câu mà những người của Thanh Diệp từng nói vang lên bên tai tôi.
Bọn họ đoán là Lã Mộng Nhất không chống đỡ được bao lâu, sẽ vì nỗi oán hận mà biến thành ác ma mất hết lý trí. Hai người này thì sao? Bởi vì sống quá hạnh phúc nên đã biến thành ma, trở thành cây tình yêu sao?!
Quá nực cười!
Những khuôn mặt xung quanh rất nhanh đều rụng xuống hết, biến thành hồn ma, tụ tập ở xung quanh.
Tôi đang bị bao vây, ánh sáng của những sợi tơ màu đỏ bị những hồn ma này che lấp, không có cách nào nhìn rõ hai con ma ở dưới bàn tay nữa. Hai người họ sẽ bị những con ma ở xung quanh này xé xác sao? Giống như Sở Nhuận, giống như Lư Man Ninh sao?
Tôi cảm thấy khó thở.
Không gian chật hẹp, không khí ngưng trệ khiến cái cảm giác bị men say thấm vào người kia lại xuất hiện lần nữa.
Đầu óc tôi trở nên mê man, mất đi ý thức.