Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 376: Cây tình yêu (4)




Tiết Tĩnh Duyệt nói xong câu đó thì không sao nói tiếp được nữa. Tôi chỉ có thể nghe thấy hơi thở dồn dập không đều của cô ấy. Trong điện thoại còn vang lên tiếng kêu gào, tiếng còi cảnh sát và tiếng khóc nức nở không ngừng.

“Hai người ở đâu? Hai người đang ở đâu!” Tôi gào lên, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

“Trung Hoa… xe cứu thương…”

“Chị này, chị có bị thương không?”

“Mau tránh ra! Bên này có người bị thương nặng!”

Âm thanh truyền ra trong điện thoại lại biến thành loạn xà ngầu, chắc hẳn là xe cứu thương đã đến.

“Là bệnh viện nào vậy? Hai người sắp đến bệnh viện nào?” Tôi vội vàng hỏi.

“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi? Anh ấy liệu có…”

Giọng của Tiết Tĩnh Duyệt trở nên xa dần, tiếp đó điện thoại liền cúp máy.

“Mẹ kiếp!” Tôi không kiềm chế được liền chửi thề một tiếng.

“Thế nào rồi? Ai xảy ra chuyện vậy?” Quách Ngọc Khiết lo lắng hỏi.

“Là Gã Béo. Chắc là xảy ra chuyện rất lớn, tôi nghe thấy ở đó rất hỗn loạn.” Tôi lên mạng tìm kiếm.

Trần Hiểu Khâu cũng móc điện thoại ra, bấm gọi điện thoại.

Trên mạng tạm thời không tìm thấy tin tức gì, tôi chỉ có thể nhìn về phía Trần Hiểu Khâu.

“Sở Nguyên Quang bị thương, chắc là ở đó.” Trần Hiểu Khâu nói, “Được, cháu biết rồi. Vâng.”

Cúp máy xong, Trần Hiểu Khâu nói luôn với chúng tôi, “Bên phía chú út của em nhận được cuộc gọi báo cảnh sát, bên phía đường Trung Hoa đã xảy ra một vụ nổ xe hơi.”

“Đùa cái gì vậy?” Tí Còi kinh hãi.

Tôi cũng kinh ngạc.

Tôi còn tưởng Gã Béo xảy ra chuyện là có liên quan đến cây tình yêu chứ.

“Tấn công khủng bố sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

“Vẫn còn chưa xác định. Nhưng mà có rất nhiều xe hơi cùng xảy ra cháy nổ.” Trần Hiểu Khâu kéo cánh cửa chiếc xe hơi của cô ấy ra.

Tôi nói: “Để anh lái cho.”

Tuy tôi không mua xe nhưng cũng đã thi bằng lái, hai năm trước cũng thường xuyên lái xe của cơ quan. Xét về trình độ kĩ thuật lái xe tổng hợp của tôi so với Trần Hiểu Khâu thì chưa biết là mèo nào cắn mỉu nào, nhưng nếu xét riêng về tốc độ thì tuyệt đối là nhanh hơn Trần Hiểu Khâu.

Trần Hiểu Khâu là người hiểu chuyện, liền đưa chìa khóa xe cho tôi.

Bốn người chúng tôi đều leo lên xe.

“Bọn họ đều được đưa đến bệnh viện Trung Tâm rồi.” Trần Hiểu Khâu vừa cài dây an toàn vừa nói.

Tôi đạp chân ga, xoay vô lăng, lái xe ra khỏi cơ quan.

Đúng vào giờ cao điểm buổi tối, lại thêm chuyện hôm nay là ngày lễ, nên trên đường kẹt xe cứng ngắc.

Trần Hiểu Khâu đang lựa chọn tuyến đường trên hệ thống định vị chỉ dẫn của xe ô tô, nhưng hầu như lưu lượng xe trên bất kì tuyến đường nào cũng đều rất đông.

Tí Còi ngồi ở ghế sau kêu lên: “Rẽ trái ở đằng trước sẽ có một cái siêu thị. Chúng ta đậu xe ở đó rồi đi tàu điện ngầm qua.”

Tôi nhìn Trần Hiểu Khâu.

Trần Hiểu Khâu gật đầu đồng ý.

Quách Ngọc Khiết nói: “Điện thoại của Duyệt Duyệt mãi vẫn không liên lạc được, cũng không có bấm nghe lời nhắn để lại.”

Trong lòng tôi nóng như lửa đốt. Cũng may là giờ này bị kẹt xe, nếu không tôi cứ phóng vèo vèo thì không biết liệu có xảy ra chuyện gì không nữa.

Vứt xe đậu ở siêu thị, bốn người chúng tôi chạy nhanh về phía trạm tàu điện ngầm. Trên màn hình tivi trong trạm tàu điện đang phát tin tức có liên quan đến vụ nổ xe hơi.

Tôi nhìn thấy tình cảnh khói cuộn mù mịt ở hiện trường liền hãi hùng khiếp sợ.

“Gã Béo sẽ không bị sao đâu…” Quách Ngọc Khiết nơm nớp lo sợ, khóe mắt đã đỏ lên.

Trên tàu điện chật cứng người, bốn người chúng tôi chen chúc đứng cùng một chỗ, cũng không thèm để ý đến sự khó chịu, mà chỉ đang lo lắng cho Gã Béo.

Lúc trước đã lái xe một đoạn, nên lên tàu điện ngầm này chỉ cần ngồi khoảng bảy tám trạm, qua nửa tiếng đồng hồ là có thể đến được bệnh viện Trung Tâm. Như vậy đã là khá nhanh rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm. Điện thoại bên phía Tiết Tĩnh Duyệt vẫn chưa gọi lại.

Khi chúng tôi đến bệnh viện Trung Tâm thì trong bệnh viện đã tràn đầy bệnh nhân.

Y tá đứng trước quầy nghe chúng tôi nói là người nhà của bệnh nhân trong vụ xe hơi phát nổ, liền rất thông cảm chỉ rõ cho chúng tôi hướng của phòng cấp cứu.

Tôi chạy đến nỗi tức cả ngực, nhưng khi nghe thấy những tiếng than khóc ở ngoài phòng cấp cứu, thì sự đau buốt trong tim đã vượt xa sự khó chịu của cơn tức ngực.

Tí Còi kéo lấy một y tá, “Sở Nguyên Quang và Tiết Tĩnh Duyệt! Sở Nguyên Quang và Tiết Tĩnh Duyệt bây giờ thế nào rồi?”

Y tá nói: “Danh sách ở bên phía cảnh sát, các anh qua bên đó tìm trước, xác định người thân đang ở trong bệnh viện chúng tôi…”

“Cô ấy đã gọi điện thoại, lên xe cứu thương, chắc chắn là đang ở trong bệnh viện này!” Tí Còi cắt ngang một cách thô bạo.

“Bây giờ người bị thương nặng đều đang được cấp cứu, người bị thương nhẹ thì ở trong hai phòng bên này. Các anh hỏi cảnh sát thử đi. Trong hai phòng này nếu không có người đó thì tức là đang được cấp cứu.” Y tá nói, “Tôi còn phải băng bó vết thương cho mọi người nữa.”

Trần Hiểu Khâu lôi Tí Còi ra, nói xin lỗi với cô y tá.

“Ở bên đó kìa!” Tôi tìm thấy Tiết Tĩnh Duyệt trong đám người.

Tiết Tĩnh Duyệt ngồi ở trước phòng cấp cứu, đang gục đầu xuống, lúc đầu tôi thực sự không chú ý tới cô ấy. Cũng là nhờ có một người nhà bệnh nhân đang ở bên cạnh khóc lóc thảm thiết, được người ta dìu đỡ rồi đụng phải thì tôi mới nhìn thấy gương mặt của cô ấy.

Bốn người chúng tôi chen qua đám đông, đến trước mặt Tiết Tĩnh Duyệt.

“Tiết Tĩnh Duyệt!”

“Duyệt Duyệt!”

Tiết Tĩnh Duyệt nhìn về phía chúng tôi như người mất hồn.

Trên người cô ấy dính từng vệt máu lớn, dáng vẻ nhếch nhác, rất nhiều bụi bặm, quần áo còn bị rách một mảnh.

Vừa nhìn thấy chúng tôi, trong đôi mắt đỏ hoe của Tiết Tĩnh Duyệt liền chảy ra hai hàng nước mắt.

“Em không sao chứ?” Tôi gắng kiềm nén, hỏi cô ấy một câu.

Tiết Tĩnh Duyệt lắc đầu thật mạnh.

“Gã Béo thì sao?” Tí Còi sốt ruột hỏi.

Cả người Tiết Tĩnh Duyệt đều bắt đầu run rẩy, “Đều là lỗi của em, là do em không tốt…”

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

“Là anh ấy bảo vệ em… lại là anh ấy bảo vệ em… là em đã hại anh ấy, nhất định là bởi vì có liên quan với em, anh ấy mới…” Tiết Tĩnh Duyệt run rẩy rất dữ dội, cả người giống như đang bị co giật vậy.

Quách Ngọc Khiết vội vàng giữ chặt lấy bả vai của cô ấy, “Duyệt Duyệt, cậu không sao chứ? Cậu sao rồi?”

Trần Hiểu Khâu nhanh chóng đi gọi y tá.

Tâm trạng tôi rất phức tạp.

Người xung quanh có lẽ chỉ nghĩ câu nói đó của Tiết Tĩnh Duyệt có nghĩa là vì Gã Béo bảo vệ cô ấy nên mới bị thương, nhưng tôi biết, cô ấy nói như vậy là bởi vì cái “vận may” kì lạ kia, cô ấy luôn dữ ít lành nhiều. Khiến người thương yêu mình bị thương còn bản thân thì thoát chết, chắc hẳn chuyện tai nạn cũng là do loại tình trạng này.

“Tình trạng thương tích của Gã Béo như thế nào?” Tôi hỏi, “Bác sĩ có nói gì không?”

Tiết Tĩnh Duyệt nói: “Bụng… Anh ấy bị thương ở phần bụng, em đã nhìn thấy… ruột…”

Tôi ngơ ngẩn.

Bị rách ở vùng bụng, đây chẳng phải là bị thương rất nặng sao?

Đừng nói là Tiết Tĩnh Duyệt, ngay đến ba người chúng tôi cũng bắt đầu không nhịn nổi mà run rẩy.

“Sao có thể… sao có thể như vậy chứ…” Quách Ngọc Khiết hoang mang lẩm bẩm một mình.

Trần Hiểu Khâu dẫn theo y tá đi tới, vừa nhìn thấy tình trạng này của chúng tôi liền đoán ra được là chuyện gì, “Sở Nguyên Quang bị thương rất nặng sao?”

Tôi gật đầu một cách khó khăn.

Y tá vừa nhìn thấy bộ dạng của đám người chúng tôi, liền trực tiếp hỏi Tiết Tĩnh Duyệt: “Này chị, chị vẫn ổn chứ? Vừa nãy có ai kiểm tra vết thương cho chị chưa? Vết thương ở chỗ nào vậy?”

“Không, tôi không có bị thương…” Tiết Tĩnh Duyệt nhìn vết máu trên người mình, “Đều là máu của anh ấy… đều là của anh ấy”

Y tá thở dài, nhìn về phía chúng tôi, “Các anh chị là người nhà của cô ấy sao?”

“Là bạn.” Trần Hiểu Khâu lạnh nhạt trả lời.

“Nếu như cô ấy thực sự không ổn, thì tiêm một mũi thuốc an thần đi.” Y tá đề nghị.

“Tôi không muốn! Tôi cần phải đợi anh ấy ra!” Tiết Tĩnh Duyệt kêu lên.

Y tá lại thở dài, dặn dò chúng tôi nhớ để ý Tiết Tĩnh Duyệt xong liền quay đi.

Tôi nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, chỉ cảm thấy thời gian lại bắt đầu trở nên dài hơn. Âm thanh ồn ào chung quanh đều xa dần, chỉ còn lại một loại âm thanh ông ông giống như tiếng máy khoan đang khoan vào lỗ tai tôi.

Trong những âm thanh như vậy, bỗng một cái tên vang lên lấn át những âm thanh mơ hồ xung quanh.

“Kim Hải Phong, Hải trong chữ hải dương, Phong trong chữ cây phong, đúng không?”

Tôi quay ngoắt đầu qua.

Trên một hàng ghế làm bằng kim loại ở một phía khác, có một người phụ nữ tuổi trung niên đang ngồi đờ đẫn, cũng không thèm nhìn tới người cảnh sát đang đứng trước mặt, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”

“Số chứng minh nhân dân.” Người cảnh sát lại hỏi.

Tôi không tự chủ mà đi qua đó, đụng phải người cảnh sát, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên xa lạ này.

“Anh này, anh có chuyện gì không? Anh quen cô ấy sao?” Người cảnh sát hỏi.

Người phụ nữ trung niên vẫn chẳng chút quan tâm.

“Thanh Diệp…” Tôi mở miệng.

Người phụ nữ trung niên run lên một chút, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đó tràn ngập tử khí.

“Cô từng tới Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp vào năm 2009, đúng không? Sau này cô kết hôn còn mời bọn họ nữa.” Tôi nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ đó, hô hấp cũng trở nên khó khăn, “Kim Hải Phong, Cô… tại sao lại ở đây?”