“Ông cụ vẫn còn sống mà, trong tình huống này thì phải có người giám hộ, mà người giám hộ nhất định phải được tòa án xác định, không phải bà nói mình là người giám hộ là được đâu.”
Ba người chúng tôi thay nhau lên trận, dùng mọi góc độ, mọi kiểu giọng điệu để nói rõ vấn đề này cho Trần Dung Hoa hiểu, nhưng bà ta vẫn không từ bỏ, muốn bản thân vượt quá quyền hạn để quyết định việc giải tỏa di dời lần này.
Khi ba người chúng tôi rời khỏi nhà họ Trần thì ai nấy đều miệng khô lưỡi rát.
“Anh Kỳ, tôi thấy hay là chúng ta liên hệ với ba người còn lại đi, để cho bọn họ tự cắn xé lẫn nhau.” Tí Còi oán trách nói.
“Cậu chắc chắn là nếu liên hệ với ba người kia thì chúng ta sẽ được giải thoát sao? Tôi thấy rất có khả năng là cái cô Trần Dung Hoa này sẽ đánh lên tới Phòng Di dời đó.” Tôi thở dài.
Buổi sáng thì đấu văn, mồm miệng bị dày vò tới nỗi sắp rách ra rồi, buổi chiều thì lại gặp phải đấu võ.
Buổi chiều con cái trong cái nhà này liền bởi vì thấy trên bản khảo sát nguyện vọng có đề cập tới chuyện bồi thường giải tỏa di dời là dựa theo số người có tên trong sổ hộ khẩu, hoặc là dựa theo diện tích của căn phòng có quyền sở hữu để tính toán, nên người không có tên trong hộ khẩu và người có tên trong hộ khẩu liền cãi nhau, rồi dẫn tới đánh nhau. Tôi có hơi hối hận vì không dẫn Quách Ngọc Khiết đi theo. Ba người chúng tôi khuyên can, còn bị người ta nắm cổ áo chất vấn là phương án đền bù giải tỏa rốt cuộc là như thế nào nữa.
“Đây chỉ là khảo sát nguyện vọng thôi, phương án cuối cùng sẽ tham khảo kết quả của bản khảo sát. Mỗi một người có quyền tài sản trong thôn Sáu Công Nông đều sẽ được chúng tôi trưng cầu ý kiến, sau khi tổng kết lại xong mới đưa ra quyết định. Thông thường thì sẽ tổng hợp cả hai phương án lại với nhau...” Câu giải thích của tôi bị một nắm đấm của người khác chặn lại. Cũng may là nắm đấm đó không đánh tôi mà là đám người bọn họ lại tự đánh lẫn nhau.
Cuối cùng một thành viên nữ trong nhà bọn họ cầm điện thoại lên dọa là sẽ báo cảnh sát thì lúc đó mọi chuyện mới ngừng lại. Bà lão Tống Hiền - là người có quyền sở hữu căn nhà thì lại bày ra một bộ dạng không có chủ kiến, con trai cả nói nên phân chia theo đầu người, bà ta liền đánh dấu vào mục đó, con trai út nói nên dựa theo diện tích căn phòng để tính, bà ta lại đánh dấu chọn một mục nữa. Người trong nhà đánh đánh cãi cãi, thì bà ta ngồi một bên xem, người trong nhà không đánh nhau nữa, bà ta cũng vẫn ngồi một bên để xem. Trên mục lựa chọn của tờ đơn đó đã được đánh dấu khá nhiều đáp án.
Lấy được cái tờ đơn khảo sát đầy lỗi một cách khổ cực xong, khi chúng tôi ra khỏi căn nhà đó đều rùng mình run sợ.
“Chủ nhiệm Mao sao lại có thể không nhắc nhở chúng ta về hai cái nhà này chứ.” Tí Còi luôn miệng kêu khổ.
Hai nhà này rõ ràng nằm trong danh sách những hộ không chịu di dời, mà lại cực kì phiền toái, sau này tuyệt đối sẽ dây dưa không dứt với Phòng Di dời.
“Vấn đề mà có thể giải quyết bằng tiền thì không còn là vấn đề nữa.” Tôi nói.
So sánh với Thanh Diệp - phòng không chịu di dời chân chính, thì hai nhà này quả thực không đáng để được coi là vấn đề nữa.
“Hơn nữa, không phải là còn có những người giống như Thường Phát Tài để bù lại hay sao?” Tôi bổ sung thêm một câu.
Làm như vậy rất bất công. Cho dù người ta vì cái gì mà chấp nhận lấy ít tiền bồi thường đi thì cũng là chuyện của người ta, không có lý do gì mà lấy cái tiền dư ra đó để lấp vào trong miệng của những kẻ có lòng tham không đáy được. Nhưng vì để dàn xếp cho ổn thỏa, hoàn thành công việc một cách thuận lợi, thì không thể tránh khỏi việc phải làm như vậy. Như lời các cụ thường nói, đứa trẻ biết khóc thì mới có sữa bú, người thật thà thì hay bị ức hiếp, câu này đi đâu cũng đúng.
“Thực sự mong là bọn họ có thể gặp phải ma ở thôn Sáu Công Nông, bị dọa cho một trận.” Tí Còi trù ẻo nói.
Gã Béo một mực ở bên cạnh xem điện thoại, lúc này mới chen miệng nói: “Anh Kỳ, tôi có thể đi trước được không?”
Tôi vỗ trán một cái, “Đúng rồi, hôm nay cậu có hẹn mà.”
“Hê hê.” Gã Béo ngại ngùng gãi đầu.
“Bọn tôi bắt xe đi về là được rồi.” Tôi nói.
Tí Còi dựng ngón tay cái lên, nháy mắt ra hiệu, “Cố lên nhé.”
“Không gấp vậy đâu, để tôi đưa các anh về phòng làm việc trước.” Gã Béo không thèm để ý dáng vẻ thô tục của Tí Còi, kéo cửa xe ra, “Đến tiệm hoa trước 5 giờ là được rồi.”
“Cậu vẫn nên tranh thủ đi lẹ đi. Về nhà tắm rửa thay đồ.” Tôi vỗ vỗ nóc xe.
Hồi nãy khuyên can, ba người chúng tôi phải tốn một chút sức lực, còn đổ chút mồ hôi.
Gã Béo có chút lưỡng lự.
“Được rồi, đi nhanh đi!” Tí Còi vẫy tay.
Gã Béo cười ngây ngô, sau khi nói cảm ơn chúng tôi, vứt bỏ luôn mọi chuyện mà lái xe rời đi.
“Ở đây thì bắt xe chỗ nào nhỉ?” Tí Còi ngó đông ngó tây.
“Đằng trước có tàu điện ngầm, khi tới đây tôi đã nhìn thấy.” Tôi chỉ một phương hướng.
Ngày hành chính, lại chưa tới giờ tan ca, nên không có nhiều người trên đường, trên tàu điện ngầm cũng rất trống trải.
Trên đường đi về tôi gửi thông tin cho nhóm Quách Ngọc Khiết, để bọn họ hỏi Chủ nhiệm Mao về chuyện của hai nhà Trần Gia Huy và Tống Hiền.
Sau khi đổi chuyến tàu điện một lần, bên phía Quách Ngọc Khiết cũng đã gửi tin tức trả lời.
“Hai người đều là được con cái đón về sống chung vào mấy năm trước, không có người nào trong khu nhà nghe được chuyện con cái trong nhà bọn họ bất hòa hay bất hiếu cả.” Tôi than thở một tiếng, nói cho Tí Còi biết.
“Đó là bởi trước đây không có cái bánh to như vậy.” Tí Còi bĩu môi.
“Trần Gia Huy đã già cả lẩm cẩm vài năm rồi, cũng bởi vậy nên Trần Dung Hoa mới đón ông ấy qua ở. Bốn anh chị em đã bàn xong với nhau, Trần Dung Hoa chăm sóc Trần Gia Huy, tiền thuê nhà của căn phòng trong thôn Sáu Công Nông sẽ đưa cho Trần Dung Hoa.” Tôi tiếp lời.
“Vậy là lúc trước Trần Dung Hoa không có nói láo.”
Về điểm này thì Trần Dung Hoa đã nhắc đến khi cãi với chúng tôi về vấn đề người giám hộ, bà ta dựa vào chuyện này đề đòi quyền lợi trong việc xử trí căn nhà.
“Tiền thuê phòng thì không sao cả, nhưng tiền đền bù giải tỏa thì chưa chắc.” Tôi tắt điện thoại đi.
Tí Còi rên khẽ một tiếng, thúc khuỷu tay vào cánh tay tôi mấy cái.
Tôi nghi hoặc ngó qua, liền thấy cậu ta ngẩng đầu, chu mỏ hướng về phía trước. Tôi quay đầu nhìn sang liền thấy tivi di động trên tàu điện ngầm đang giới thiệu chuyên mục lễ tình nhân bạc đầu, phóng viên trên màn hình đang đứng trên một con đường có phong cảnh tươi đẹp dẫn dắt ống kính.
“Bây giờ các bạn khán giả xem đài chắc hẳn đã có thể nhìn thấy cây tình yêu ở phía sau tôi rồi. Đa số người dân thành phố chúng ta đều đã nghe nói đến cây tình yêu trên đường Khang Tân, trước đây cây tình yêu cũng đứng đầu trong danh sách những địa điểm thu hút du lịch của thành phố Dân Khánh. Nhưng trước khi Chủ tịch tập đoàn Long Phi là ông Chương Long khoe cảnh tình tứ với vợ lên mạng xã hội, thì tiếng tăm của cây tình yêu vẫn còn khá hạn chế.”
Cơ thể của tôi cứng ngắc.
“Ông sếp của tập đoàn Long Phi này đúng là không hết chuyện mà.” Tí Còi oán thán.
“Bây giờ chúng ta có thể thấy là lá của cây tình yêu đã rụng hết. Vào mùa này, lá của cây tình yêu đáng lẽ phải úa vàng, rụng dần dần mới đúng, nhưng video quay được của chủ tiệm XM022 trên trang web mua sắm đã chứng minh vào một tuần trước, cây tình yêu vẫn còn lá xanh um tùm, và chỉ trong thời gian một đêm thì tất cả lá xanh đều bị rụng hết. Hôm nay chúng tôi đã phỏng vấn thầy Lý là công nhân vệ sinh môi trường phụ trách tại đường Khang Tân. Xin chào, thầy Lý.”
Ống kính lui lại một chút, một người công nhân vệ sinh đang đứng bên cạnh phóng viên.
“Xin chào.” Thầy Lý có chút lo lắng.
“Xin hỏi thầy một chút, tình trạng của cái cây tình yêu này một tuần trước là như thế nào? Có thực sự là lá xanh um tùm không vậy?” Phóng viên đưa micro qua.
Thầy Lý gật đầu, “Đúng vậy, vẫn còn đầy lá xanh. Trên con đường này, thì chỉ có cái cây này là lá vẫn còn xanh, rất nổi bật.”
“Sau đó chỉ trong một đêm, toàn bộ lá xanh đó đều rụng hết sao?”
“Đúng thế. Một ngày trước tôi còn quét dọn bên này, thu gom hết lá khô của những cây khác, ngày hôm sau tôi tới, liền nhìn thấy dưới gốc cây này đã chồng chất rất nhiều lá xanh.” Thầy Lý gật đầu thêm lần nữa.
“Vậy thầy xử lí đống lá đó như thế nào?”
Thầy Lý có chút lúng túng, “Vốn là tôi muốn quét dọn, nhưng có một người thanh niên vừa lúc đi ngang qua, nói để cho anh ta lấy đi. Tôi cũng từng nghe qua câu chuyện về cây tình yêu, nơi đây thường hay có người tới quay phim chụp hình, cũng có người hỏi công nhân vệ sinh chúng tôi có lá xanh hay không. Tôi thấy có người muốn lấy, tôi liền...”
“Ồ. Người thanh niên đó đã lấy hết toàn bộ những lá cây này sao?”
“Đúng vậy, anh ta còn hỏi mượn tôi một cái bao tải lớn.”
“Cám ơn thầy, thầy Lý.”
Ống kính di chuyển, quay đến một người trung niên đang đứng ở một bên khác của phóng viên.
“Giáo sư Hoàng, ông có nghĩ hiện tượng này của cây tình yêu là bình thường không? Liệu có phải thân cây đã bị bệnh nên mới có hiện tượng toàn bộ lá xanh rụng sạch chỉ trong một đêm như vậy không?” Phóng viên tiếp tục phỏng vấn.
Tôi đã không còn nghe tiếp được nữa, dùng điện thoại di động lên trang web mua sắm, dò tìm cây tình yêu, tìm được tiệm đó.
“386...” Tôi há to miệng.
“Sao vậy anh Kỳ?” Tí Còi bị tôi tác động, cũng trở nên căng thẳng.
“Lượng tiêu thụ là 386, á, đã là 388 rồi.” Tay tôi run rẩy một chút, ngẩng đầu nhìn lên tivi.
Thân của cây tình yêu sau lưng phóng viên mọc xoắn lại như bánh quai chèo, trên cành cây trụi lủi không có một chiếc lá nào, tôi cũng không nhìn thấy cảnh tượng kì dị như trên tấm ảnh trong bộ hồ sơ của Thanh Diệp.
Là do đã bị Huyền Thanh Chân Nhân trấn áp nên mới không thấy có vấn đề gì xảy ra sao?
Lưng của tôi đổ mồ hôi lạnh.