Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 361: Lầm người




Trần Hiểu Khâu không bị khí phách và phong độ nhất thời của ba thằng đàn ông chúng tôi làm cho kinh sợ, cô ấy trầm tĩnh nói: “Mấy anh muốn tự đi tìm chết sao?”

Lời nói đó như đánh một đòn cảnh cáo.

Không thể không thừa nhận, cách làm của chúng tôi đích thực rất giống như đi tìm chết vậy.

Tí Còi cãi ngang: “Con người ta không đi tìm chết thì uổng phí cả tuổi trẻ!”

“Anh mà còn trẻ sao?” Quách Ngọc Khiết liếc nhìn Tí Còi, phán ngay một câu.

“Ừ, anh không còn trẻ nữa, là ông chú rồi, vậy em cũng là bà cô rồi còn gì.” Tí Còi phản công, tổn thương địch một trăm, thì cũng tự hại mình đến tám mươi.

Quách Ngọc Khiết tức điên nhưng không đáp trả được câu nào.

Năm người chúng tôi cùng một khóa, tuổi tác cũng xêm xêm cách nhau một hai tuổi, ai nói ai già thì cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào.

Gã Béo thở dài: “Thật ra thì, những chuyện mà chúng ta từng làm có chuyện nào không phải là tự tìm chết chứ?”

Tôi cảm thấy sự xúc động sâu sắc. Tí Còi cố ý thở dài thật mạnh. Trần Hiểu Khâu cũng không còn gì để nói.

Từ lúc tham gia vào vụ giải tỏa di dời, tiếp nhận thôn Sáu Công Nông, chúng tôi đã bước vào con đường không có lối về. Ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước thì còn có thể làm thế nào nữa?

“Cho dù có chết, em cũng không muốn lúc chết phải nuối tiếc, giống như Thường Phát Tài mà mấy anh nói, đến lúc già nằm trong bệnh viện rồi mới nghĩ đến việc bù đắp.” Quách Ngọc Khiết vừa nói vừa nắm chặt bàn tay.

Lời nói đúng bản chất của cô ấy.

Nói ra thì, trong năm người chúng tôi, so với ba thằng đàn ông là tôi, Tí Còi, và Gã Béo thì Quách Ngọc Khiết càng có trái tim tuổi trẻ hơn.

“Em muốn đi chung ư?” Tí Còi hỏi.

“Chủ ý này từ đầu là do em đưa ra đó.” Quách Ngọc Khiết nói.

“Chủ ý của em là đẩy hết mọi chuyện cho Tiền Lan.” Gã Béo khẽ thốt lên một câu.

Quách Ngọc Khiết cứng họng.

Nói ra thì, chủ ý của Quách Ngọc Khiết có ý giũ bỏ phiền phức, giống như do dự không quyết của tôi vậy, đều có chút gì đó không đủ kiên cường. Nhưng, sự không kiên cường của tôi là vì suy nghĩ quá nhiều, còn sự không kiên cường của cô ấy là vì nghĩ quá ít.

“Nếu đã quyết định như vậy thì lát nữa chúng ta qua đó phải không?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

“Còn việc gọi hồn, họ tính khi nào gọi?” Tí Còi hỏi.

“Em cũng không rõ. Thời gian cụ thể Chủ nhiệm Mao không có nói.” Quách Ngọc Khiết lắc đầu.

Chủ nhiệm Mao có thể là không nghe Tiền Lan nhắc đến, hoặc cũng có thể nghe xong nhưng không để trong lòng.

“Tôi gọi điện hỏi thử.” Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Tiền Lan.

Tiền Lan bắt máy có chút chậm, sau khi bắt máy, giọng nói cũng giống như lần đầu gặp mặt vậy, rất nhiệt tình.

“A lô, Tiểu Lâm hả, lâu rồi không thấy gọi điện đến nha!”

“Dạ, dì Tiền. Tụi con mới nghe chủ nhiệm Mao nói, dì muốn gọi hồn của Chủ nhiệm Chu phải không?” Tôi hỏi thẳng vào vấn đề.

Tiền Lan không chút che giấu, “Đúng đúng, tối nay bắt đầu, muốn làm phép phải làm đến mấy ngày.”

“Dì Tiền à, có việc này, vốn dĩ con không muốn nói với dì, sợ dì lo lắng. Bây giờ... Dì bây giờ rảnh không? Chúng con qua tìm dì. Việc này liên quan đến Chủ nhiệm Chu.” Tôi đề cập đến vấn đề chính.

Tiền Lan như có chút sững sờ, “Có liên quan đến mẹ dì ư?”

“Đúng vậy. Chuyện rất quan trọng.” Tôi nhấn mạnh.

“Nhưng... Hôm nay phải làm phép, trong nhà giờ tùm lum cả lên... Hay là vầy, đầu ngõ khu nhà dì có quán ăn nhanh, chúng ta ra đó nói chuyện đi.”

“Cũng được. Vậy tụi con bây giờ từ chỗ làm chạy qua đó nhé.”

Cúp máy, tôi ngẩng đầu lên bắt gặp Trần Hiểu Khâu đang xem điện thoại.

“Được rồi, đi thôi.” Quách Ngọc Khiết tràn đầy năng lượng.

Trần Hiểu Khâu ngẩng đầu lên, “Bên chú út em đã điều tra ra, cháu gái của Thường Phát Tài là Thường Doanh, chết năm 1999 do bệnh tim. Cha mẹ cô ấy không ở Dân Khánh mà ở tại Hư Châu.”

“Xa vậy sao? Vậy khó hỏi thăm lắm.” Tí Còi nói.

Hư Châu cách Dân Khánh đến mười mấy tiếng chạy xe, đi máy bay cũng phải hơn hai tiếng. Muốn tìm cha mẹ của Thường Doanh phải bỏ công đi một chuyến.

“Gọi điện thoại liên lạc thì sao?” Gã Béo hỏi.

“Nói qua điện thoại không rõ ràng đâu.” Quách Ngọc Khiết nói.

Trong điện thoại nói với người ta là con gái ông bà biến thành ma bị nhốt ở một chỗ những hai mươi mấy năm, như vậy thật quá tàn nhẫn. Đương nhiên, mấy lời này có gặp mặt kể đi nữa cũng không tốt hơn được tới đâu.

“Họ sống ở Hư Châu suốt sao? Đồ đạc của Thường Doanh lúc trước cũng ở Hư Châu sao?” Tôi hỏi.

Thường Doanh không chịu đầu thai, chắc chắn phải có nguyên do. Nếu giống như Trần Nhã Cầm là vì một đồ vật thì có lẽ việc đó cũng dễ giải quyết hơn nhiều.

Trần Hiểu Khâu lại nhìn vào điện thoại, “Không phải, mười năm trước mới dọn qua đó, dọn đến ở trong một khu dưỡng lão.”

“Vậy di vật của Thường Doanh xem ra rất khó tìm rồi. Giống như trường hợp của Trần Nhã Cầm vậy, bị người khác nhặt được, sau đó...” Lời Tí Còi chưa dứt đã tự giật mình.

“Cũng chưa chắc nhất định là đang tìm cái gì đó.” Quách Ngọc Khiết chen qua xem điện thoại của Trần Hiểu Khâu, “Nói không chừng có nguyên do khác thì sao? Ví dụ như, báo thù?”

“Vậy chúng ta cũng không giúp được gì cả.” Tí Còi quả quyết trả lời.

“Cô bé này hình như có học khiêu vũ, có phải là vì muốn lên sân khấu biểu diễn không?” Quách Ngọc Khiết nói với vẻ như vừa tìm được đại lục mới vậy.

“Gì mà cô bé chứ! Người ta ra đời sớm hơn em đấy?” Tí Còi vừa nói, vừa chạy qua lấy điện thoại của Trần Hiểu Khâu xem rất hăng hái.

Tôi cảm thấy cứ đoán mò như vậy sẽ càng đoán càng không ra. Chúng tôi cũng không hiểu một chút gì về Thường Doanh, cứ chăm chú vào hồ sơ khô khan mà đoán mò thì có thể đoán được gì chứ?

Tí Còi nói: “Múa ba lê? Còn có cả cấp bậc nữa nhưng chưa được giải thưởng nào. Theo như những phim khủng bố khác, cô ta nên ở lại trong phòng tập luyện rồi không ngừng nhảy múa, không thì là nhập vào trên người của học sinh sau này?”

“Cậu đủ rồi đó, cô bé ấy tội nghiệp lắm rồi, cậu còn tâm trạng ở đó mà nói bừa nữa.” Tôi lấy điện thoại từ trong tay Tí Còi, muốn đưa lại cho Trần Hiểu Khâu, “Việc này vẫn phải bắt đầu từ chỗ Thường Phát Tài, để cho ông ấy suy nghĩ lại xem. Con trai ông ấy nói không chừng còn biết được cái gì đó. Chúng ta không nên ở đây đoán mò nữa.”

Trần Hiểu Khâu vươn tay muốn lấy điện thoại.

Tôi để điện thoại vào tay Trần Hiểu Khâu liền nhìn thấy một tấm ảnh trên màn hình, nhất thời ngơ ngẩn.

Trần Hiểu Khâu lấy điện thoại về, ngẩng đầu nhìn tôi.

“Sao vậy?” Gã Béo thấy hai chúng tôi cứ nắm cái điện thoại, không hiểu mà hỏi.

Tôi đổ mồ hôi lạnh, đưa điện thoại đến trước mặt, nhìn kỹ hình trên đó.

“Sao vậy, anh Kỳ?” Tí Còi hỏi.

Tôi há miệng, “Đây... không phải là con ma mà tôi thấy.”

Bốn người im lặng nhìn tôi.

“Cô ta không phải con ma mà anh thấy sao?” Trần Hiểu Khâu lặp lại lần nữa.

Tôi gật đầu, “Không phải, không hề giống một chút nào.”

Tôi không tưởng tượng được, người mà tôi thấy trong căn phòng đó lại không phải cô bé đã chết Thường Doanh. Nếu không phải Thường Doanh, thì đó là ai chứ?

Vậy phải điều tra tất cả từ đầu rồi. Với lại lần này là tình huống tồi tệ nhất mà chúng tôi từng dự đoán, con ma xuất hiện trong căn phòng đó ngay cả chủ nhà là Thường Phát Tài cũng không hề hay biết.

“Việc này tạm gác qua một bên đi.” Trần Hiểu Khâu cầm lấy điện thoại.

Đã hẹn gặp Tiền Lan, cho nên chuyện căn hộ của Thường Phát Tài tất nhiên phải gác lại một bên đã.

Trên đường đi, năm người chúng tôi đều rất yên lặng.

“Có lẽ nào, thứ mà Thường Doanh thấy chính là ma nữ mà anh Kỳ đã thấy?” Tí Còi phá vỡ bầu không khí yên ắng.

“Việc đó cũng không đến nổi bị hù chết nhỉ?” Tôi hỏi vẻ đầy ngờ vực.

Bất thình lình nhìn thấy ma nữ có lẽ sẽ hết hồn thật. Nhưng dáng vẻ của ma nữ đó rất bình thường, không có thè chiếc lưỡi dài, chỉ ôm lấy đầu của mình, khác hẳn với đám ma quỷ cổ đại mà Chu Khải Uy thấy trong mơ, cô bé ấy hiền lành hơn rất nhiều. Một cô gái bắt gặp một con ma nữ như thế chắc sẽ giật mình nhưng sẽ vì thế mà vỡ tim chết sao?

“Việc bị dọa chết căn bản là không có khả năng lắm.” Gã Béo nói.

“Suy đoán này với suy đoán trước đây tại sao Thường Doanh biến thành ma chẳng có gì khác biệt cả.” Trần Hiểu Khâu nói.

Lại một suy đoán không có ý nghĩa.

Nhưng gặp phải chuyện như vậy, trong đầu sẽ không khống chế được mà nghĩ ra các loại khả năng.

“Cho dù có tưởng tượng ra các loại tình huống trước, thì em vẫn cảm thấy chuyện này cũng chẳng giúp được gì cả.” Trần Hiểu Khâu nói tiếp.

Tôi không tự chủ mà gật đầu.

Trước đây chúng tôi đều phán xét theo ấn tượng ban đầu, nghe thấy Thường Phát Tài nhắc đến cháu gái có cái chết kỳ lạ liền không chút nghĩ ngợi mà cho rằng ma nữ tôi gặp ở đó là Thường Doanh. Nếu không phải tôi kịp thấy tấm hình thì sai lầm này vẫn còn tiếp diễn.

“Là quán ăn nhanh này phải không?” Gã Béo hỏi.