Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 348: Mã số 068 - Mèo đen đoạt mệnh (3)




Cộp... Cộp... Cộp...

“Chính là cái tủ quần áo này.”

“Ừ.”

“Sao rồi? Kết quả sao rồi?”

“Đúng thật là có một luồng khí kì lạ, nhưng tuyệt đối không phải là âm khí.”

“Thế là sao?”

“Sếp, chuyện này quả thật có chút kì lạ. Anh cảm thấy con mèo đen kia rốt cuộc là thứ gì vậy?”

“Chúng ta có thể chắc chắn một điều, con mèo đen kia là yêu quái. Nhưng mà...”

“Tôi đã nói từ trước rồi mà, nó chắc chắn là yêu quái! Các cậu còn phát hiện được thêm gì khác không?”

“Còn chưa thể chắc chắn được, phải chờ tới khi gặp qua những người thân của ông rồi mới tính tiếp.”

“Hả?”

“Ông gọi điện thoại đi.”

“À, được rồi...”

...

“Xong rồi, tôi cũng đã báo cho cô ấy biết, bảo cô ấy đừng tới gần những nơi quá cao.”

“Ừ. Vậy thì bây giờ chúng ta có thể xuất phát chưa?”

“Được rồi. Chúng ta hãy qua chỗ cô ấy trước đi. Cô ấy đang đợi ở một tiệm cà phê kế bên trường.”

“Được.”

Ngày 5 tháng 12 năm 2010, đi cùng với người uỷ thác, trên đường không phát hiện dấu vết con mèo đen kia. Tới tiệm cà phê đã hẹn nhưng lại không thấy Mã Linh Lan. Liên lạc với Mã Linh Lan. Kèm file ghi âm cuộc gọi 201012051025.mp3.

“Alo, cho hỏi là ai vậy?”

“Lan Lan, là anh đây.”

“Anh Cường à? Sao anh lại sử dụng cái số lạ này...”

“Bây giờ em đang ở đâu vậy? Không phải chúng ta đã hẹn xong là sẽ gặp mặt ở tiệm cà phê sao?”

“Xin lỗi anh Cường, giáo viên có việc gấp tìm em. Anh cũng biết mà, em đang muốn đi du học. Nếu như có thể nhờ thầy ấy viết thư giới thiệu, vậy thì em có thể được chọn vào top mười trường đại học tốt nhất của nước A. Trước đó anh cũng từng hứa với em là sẽ giúp em vào được top ba trường đại học tốt nhất nước A gì đó, nhưng đến bây giờ vẫn chưa...”

“Đủ rồi! Được rồi, cái này tí nữa nói sau. Bây giờ em phải cẩn thận một chút, đừng có lại gần cửa sổ, biết chưa?”

“Cái gì cơ? Anh Cường, anh bị làm sao vậy?”

“Em nghe cho rõ đây, từ bây giờ trở đi, em hãy đứng cách xa cái cửa sổ. Em nhớ chưa? Anh đang đợi em ở tiệm cà phê, em mau xong việc rồi qua đây.”

“Bây giờ thì em vẫn chưa thể đến đó được, thầy giáo của em vẫn còn chưa bận xong. Anh Cường, anh ráng đợi người ta thêm một lát nữa nha. Buổi tối người ta chắc chắn sẽ ở bên cạnh anh mà...”

“Em!”

“Ôi, anh Cường, không nói với anh nữa, thầy giáo đến rồi.”

Ngày 5 tháng 12 năm 2010, đến toà biệt thự của người uỷ thác. Gặp mặt cha mẹ, vợ và con gái của người uỷ thác. Phát hiện trên người của bốn người họ đều mang theo âm khí. Kèm file ghi âm 068201012051.wav.

“Chồng à, chính là mấy người này sao? Anh không có nhầm lẫn gì chứ?”

“Không đâu, anh đã hỏi thăm qua người ta rồi, họ có năng lực và bản lĩnh để giải quyết những chuyện như vậy. Thôi được rồi, cả nhà ngồi vào chỗ đi, bọn họ hỏi gì thì cả nhà cứ thành thật trả lời là được rồi.”

“Cho hỏi mọi người bây giờ cảm thấy thế nào? Trên người có cảm thấy chỗ nào kỳ lạ hay không?”

“Không có!”

“Không có cảm giác gì kì lạ cả.”

“Các anh đều còn rất trẻ, chỉ lớn hơn em có vài tuổi thôi. Sao các anh lại hành nghề này vậy?”

“Phi Phi, con đừng có nói bậy.”

“Con biết rồi cha.”

“Chuyện xảy ra vào tối hôm qua, chúng tôi đã nghe ông Sử nói qua. Có thể làm phiền mọi người kể lại những chuyện đã gặp phải không?”

“Tối qua, lúc đang ngủ thì em bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc. Em có nghe được tiếng mèo kêu, còn tưởng rằng là do mèo hoang bên ngoài kêu không ngừng, kêu khoảng nửa tiếng thì phải?”

“Phải hơn nửa tiếng. Mẹ có nói qua với cha con, bảo cha con ra ngoài đuổi con mèo kia đi, nhưng cha con không chịu đi. Chắc cũng khoảng gần một tiếng đồng hồ ấy?”

“Hai người già chúng tôi ngủ rất say, tai cũng không nghe rõ lắm, cho nên không nghe thấy gì cả. Mãi cho đến khi Phi Phi hét lên, chúng tôi mới giật mình tỉnh giấc.”

“Em là bị tiếng mèo kêu làm cho không ngủ được, định ngồi dậy lướt điện thoại một lát. Khi em bật đèn ngủ lên, với tay lấy cái điện thoại thì phát hiện tủ quần áo chưa đóng chặt. Ở chỗ khe hở xuất hiện một đôi mắt. Em bị doạ đến sợ chết khiếp và hét toáng lên, xém tí nữa là doạ cho tim ngừng đập luôn. Sau đó thì ông nội, bà nội, cha mẹ em đều chạy đến đây, cha em bắt lấy con mèo đen kia và muốn ném đi. Cha đi ngoài một lúc lâu, khi về đến nhà thì lại nói rằng tiêu rồi, cha đã giết chết con mèo đen kia rồi. Em vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cha em nhất quyết bắt cả nhà dọn qua đây ở, còn không cho mọi người đi lên lầu hai nữa.”

“Từ trước đến giờ, tôi vẫn cứ nghĩ là do chồng tôi làm quá lên thôi, những chuyện đó đều chỉ là trùng hợp thôi. Nếu anh ấy muốn yên tâm, tốn thêm chút tiền cũng không sao cả. Nhưng lần trước đã mời một vị cao nhân đến trừ ma, vậy mà tình trạng của anh ấy lại trở nên càng lúc càng nghiêm trọng... Các cậu có thể cho chúng tôi biết, rốt cuộc những chuyện này là sao không?”

“Bà Sử, bà biết được đầu đuôi mọi chuyện chưa?”

“Tôi có nghe chồng tôi nói qua. Tối hôm đó, khi anh ấy đụng phải mèo thì có nói với tôi. Tôi còn nói với anh ấy rằng, ngày mai đi đến đó xem thử, nếu như xác con mèo vẫn còn ở đó, chúng tôi sẽ bỏ tiền mời người đến quét dọn sạch sẽ, sau đó đốt thêm ít giấy tiền vàng bạc. Suy cho cùng thì đó cũng là một sinh mạng bé nhỏ mà... Hôm sau anh ấy phải đi họp nên tôi một mình đi đến đấy, nhưng khi đến nơi lại không nhìn thấy có xác con mèo nào cả... Tôi còn tưởng rằng nhân viên quét dọn đường phố đã quét dọn sạch sẽ rồi, hoặc cũng có thể là do tối hôm qua anh ấy hoa mắt nhìn nhầm.”

“Ta đã nói rồi mà, nó cũng đâu còn trẻ nữa, lái xe ô tô là tốt nhất. Trong nhà có đến ba chiếc xe ô tô nhưng lại không chịu nghe, nhất định phải chạy mô tô. Mô tô chỉ dành cho những người trẻ tuổi thôi.”

“Cha à, bây giờ cha nói điều này thì có ích gì chứ? Nếu như con đi xe ô tô thì sẽ không đụng trúng nó sao?”

“Sau đó tôi có đến chùa để thắp nhang. Tôi cũng có chút tin vào thứ này. Trong chuyện này thì chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Vả lại làm gì mà có chuyện kì lạ như vậy chứ? Cùng lắm chỉ là bị xui xẻo, làm ăn thua lỗ, té cầu thang... Chuyện anh họ của anh ấy thì tôi vốn chỉ nghĩ là một sự trùng hợp thôi. Sau đó anh ấy thấy thư kí Vương và con trai của cô ấy cũng qua đời liền bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cái cậu nhóc Bối Bối đó rất là quậy, không chịu nghe lời người lớn, nằng nặc đòi đi bơi. Tôi không biết bơi, cha mẹ tuổi tác cũng đã lớn rồi, anh ấy lại không có rảnh. Tôi đã nói với Bối Bối nhưng nó không chịu nghe lời tôi, lén chạy vào nhà tắm xả nước bồn tắm. Bồn tắm nhà chúng tôi là loại bồn tắm mát xa, trông cũng khá lớn, đối với một đứa nhóc mà nói thì cái bồn tắm này hơi sâu. Haizz... Chuyện này thì tôi cũng nên gánh một phần trách nhiệm.”

“Được rồi. Nếu như con phải chịu trách nhiệm thì cả nhà chúng ta cũng đều phải chịu trách nhiệm hết.”

“Chuyện này có thể là một sự trùng hợp, nhưng còn cả gia đình chị gái tôi thì sao? Đâu thể lần nào cũng là trùng hợp được? Lúc chị anh chết, em cũng có mặt ở đó mà. Tình cảnh lúc đó... Tình cảnh lúc đó, làm sao có thể là trùng hợp được chứ?”

“Bà Sử, lúc đó bà cũng có mặt ở hiện trường sao?”

“Vâng. Tôi và mẹ đều có mặt ở đó cả. Tôi phụ trách lái xe, còn mẹ và chị thì ngồi ở hàng ghế sau. Chúng tôi cùng đi xem nhà, chị ấy định mua nhà mới. Đến trước cửa nhà thì tôi dừng xe thả chị ấy xuống, thật không ngờ...”

“Như vậy à…”

“Anh ấy cứ nói rằng mình đã giết chết con mèo kia, nhưng chúng tôi lại không thấy con mèo nào cả. Tối hôm qua mới nhìn thấy nó, sau đó anh ấy lại nói là đã ném con mèo kia ra khỏi cửa sổ nhưng chúng tôi cũng không nhìn thấy xác mèo...”

“Nó là yêu quái đó! Tôi đã nói nó là yêu quái mà!”

“Ông Sử, ông hãy bình tĩnh lại đã!”

“Mọi người có biết chuyện mời cao nhân đến làm phép lần trước không?”

“Chúng tôi đều có mặt, ông ta làm phép ngay trong nhà. Tôi có đi báo trước với hàng xóm xung quanh, xin lỗi họ trước... Vị cao nhân gì ấy... Tôi cứ có cảm giác ông ta là kẻ lừa đảo. Tôi cũng không nhìn rõ lắm. Ông ta cầm kiếm đâm một nhát, trên kiếm bỗng xuất hiện một con mèo.”

“Đó chắc chắn là giả.”

“Con đừng có nói bậy.”

“Cha, cha bị người ta gạt rồi, lúc đó không phải có tiếng mèo kêu sao? Nhưng con nhìn thấy rõ ràng, con mèo kia không hề mở miệng gì cả. Chắc chắn là do ông ta đã mở đoạn ghi âm tiếng mèo kêu.”

“Mọi người không nhìn thấy nhưng tôi nhìn thấy! Tôi nói rồi, con mèo đen kia là yêu quái. Nếu không thì sao có thể hại chết nhiều mạng người như vậy, mỗi lần chết lại còn giống với tình huống mà tôi giết mèo nữa? Mọi người nói thử xem, làm sao mà có thể có sự trùng hợp như vậy được?”

“Được rồi, đừng mắng Phi Phi nữa. Từ nhỏ đến giờ nó chưa từng gặp qua những chuyện như vậy, nó không tin cũng là chuyện thường tình thôi. Các cậu giúp tôi xem thử xem có thể giải quyết ổn thoả chuyện này không? Tôi không quan tâm những thứ này là thật hay là giả, chỉ cần có một cái kết quả thôi, không thể để con trai tôi cứ mãi lo lắng như vậy được, cả nhà chúng tôi cũng sẽ lo lắng theo.”

“Vâng. Ông nói rất đúng. Đến giờ thì chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy con mèo đen kia lần nào, cho nên tạm thời chưa thể chắc chắn được điều gì cả. Chúng tôi cần phải điều tra thêm nữa.”

“Việc này cần bao lâu? Hôm qua tôi mới giết nó, chắc qua mấy ngày thì nó lại hại chết một mạng người nữa thôi...”

“Chúng tôi cũng không thể chắc chắn được thời gian cụ thể, chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.”

Ngày 6 tháng 12 năm 2010, phân tích file ghi âm. Kèm file ghi âm 068201012051G.wav.