Những điều mà Trần Hiều Khâu nói đều là những vấn đề xã hội rất thực tế, hơn nữa vấn đề này đã tồn tại rất lâu rồi, mãi vẫn không được giải quyết.
Chuyện này giống như quy luật sinh lão bệnh tử mà ta không thể nào né tránh được vậy, chuyện ngoài ý muốn vẫn đang xảy ra, bất luận là tai nạn xe hay là đuối nước thì vẫn có người vì đó mà chết.
Chỉ riêng cái ao nước trong công viên Cây Xanh, giống như những gì tôi nhìn thấy trong giấc mơ, tính luôn cả Điền Dịch Phàm thì trong 7 năm có 3 người chết, tỉ lệ không được coi là thấp. Hơn nữa việc xảy ra tai nạn lại còn dưới tình huống ao nước này đã được công viên Cây Xanh làm rào chắn xung quanh, trong công viên lại thường xuyên có người qua lại nữa.
Nghe Trần Hiểu Khâu nói vậy tôi bỗng dưng cảm thấy so với những hiện tượng quái dị, thì chết do tai nạn càng nhiều hơn. Nếu xem xét mức độ nặng nhẹ, thì chắc chắn những vấn đề liên quan tới an toàn như thế này nên được quan tâm hơn so với việc giải quyết hiện tượng quái dị.
Tí Còi không còn lời nào để nói, chỉ có thể lườm nguýt Trần Hiều Khâu.
“Lần đốt bèo này chúng ta không đi xem sao?” Gã Béo đổi chủ đề.
Trần Hiểu Khâu gật đầu, “Có thể đi xem. Thời gian cụ thể chắc là buổi chiều, chiều chúng ta qua đó thử.”
Như thường lệ, Tí Còi và Quách Ngọc Khiết ở lại trông văn phòng, ba người chúng tôi lấy cớ để đi công viên Cây Xanh. Giữa đường định kêu Cổ Mạch đi cùng nhưng do chuyện hôm qua, nên hình như Cổ Mạch bị tổn thương nguyên khí, bộ dạng yếu ớt không giống như đang giả vờ, chúng tôi đành phải từ bỏ ý định đó.
“Cậu thành công rồi?” Cổ Mạch thì thào một câu.
Tôi trả lời: “Ừm, hôm qua nằm mơ, cũng biết được hôm qua dưới ao đã xảy ra chuyện gì. Anh... Tôi cũng nghe được những âm thanh đó, nhưng dường như không có lực sát thương lớn như thế.”
Yêu Quái Bèo tuy ồn ào, nhưng không có cảm giác âm thanh ma quái đi vào trong đầu, hơn nữa cường độ âm thanh cũng không phải là rất lớn.
“Thính lực của tôi không giống cậu.” Cổ Mạch nằm sấp trên giường.
Hôm nay anh ta cũng không chơi game, không xem tivi, xem ra anh ta đúng là bị thương thật.
“Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Tôi thấy sắc mặt Cổ Mạch trắng bệch nên không nói thêm gì nữa.
Tới công viên Cây Xanh thì phát hiện tình hình bên bờ ao hơi khác với hôm qua. Điền Minh Xuân không có mặt, hỏi ra mới biết lần này anh ta không được thông báo, lại còn bị cảnh sát chặn lại ở ngoài công viên. Giám đốc công viên cũng có mặt, nhưng rất sợ hãi, lúc này đã là thời điểm giao mùa thu đông rồi mà ông ta liên tục lau mồ hôi, cũng không biết mồ hôi ở đâu ra mà nhiều vậy.
Trần Dật Hàm rất bình tĩnh chỉ huy hiện trường.
Bởi vì thứ cần đốt không phải là loại thực vật dễ cháy nên trước tiên phải đổ chất trợ cháy lên trên mặt bèo. Mùi của chất này không giống xăng, trong suốt không màu. Tôi không biết đó là chất gì. Chuyện này cũng không cần tôi phải nhúng tay vào, có nhân viên mặc đồng phục phun chất lỏng này lên mặt ao. Bên cạnh còn có đội phòng cháy chữa cháy đứng ngay ngắn đợi sẵn, khí thế hừng hực. Tất cả nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp, rất đáng tin tưởng.
Mọi thứ đã sẵn sàng, ngọn lửa được ném vào ao, khi vừa rơi xuống trên lá bèo, thì lửa lớn lập tức bùng cháy dữ dội.
Ngọn lửa rất mạnh, nhưng không bốc cao lên, chỉ nằm sát trên mặt bèo.
Bởi vì không có Cổ Mạch ở đây, tôi và Gã Béo chỉ nhìn bằng mắt thì không thấy được gì cả. Ao nước bị bao trùm bởi màu đỏ vàng của ngọn lửa, ngay cả màu xanh của bèo tấm cũng không còn nhìn rõ, đừng nói chi tới việc nhìn thấy những thứ khác.
Chất trợ cháy kia rất hiệu quả, tốc độ thiêu đốt bèo tấm nhanh như bay, mắt thường vẫn có thể nhìn thấy từng lớp từng lớp bị đốt cháy, nới dần khoảng cách với bờ ao.
Mãi vẫn chưa thấy nước, quả thật trong ao nước đều là bèo, chỉ thấy mỗi bèo.
Mất khoảng bảy đến tám phút, tất cả bèo tấm trong ao đều bị đốt sạch, ngay cả tro cũng không còn lại bao nhiêu.
Đáy ao đã lộ ra, bùn lắng phía dưới, cộng thêm tro bèo sau khi đốt, tạo nên một màu đen kỳ lạ, không có thực vật, thậm chí cũng không có đất đá.
Cứ như vậy, khiến cho một vài vật cứng nhô lên lại trở nên rất nổi bật.
Trần Dật Hàm nhìn tôi và Gã Béo một cái. Mắt âm dương không nhìn thấy gì cả, nhưng tôi nhận ra được hai vật cứng nhô lên kia, một cái là xương cốt của Điền Dịch Phàm, cái còn lại, dựa vào vị trí của nó thì đây là nơi mà lũ ma nữ chôn cất đồng bọn của mình.
Hồn ma của Điền Dịch Phàm đã biến mất, xương cốt cũng không còn hình dạng, nhưng mà thi thể ma nữ thì chưa chắc. Cho dù tôi ở dưới đó 7 năm, không nhìn thấy chỗ đó có âm khí, lúc này cũng không nhìn ra được gì cả, nhưng ai biết được sau khi đào lên sẽ như thế nào chứ?
Tôi đi sang bên Trần Dật Hàm để nói nhỏ vài chuyện với anh ta, hình như Trần Dật Hàm có suy tính gì đó, cho người đào xương cốt của Điền Dịch Phàm lên trước.
Một vài nhân viên mang giày ủng, đeo tạp dề bằng nhựa dày đi xuống dưới ao, đào xương cốt của Điền Dịch Phàm lên trước theo như chỉ thị của Trần Dật Hàm.
Đúng như tôi đoán, trong suốt quá trình đó không có gì xảy ra cả.
Chỉ là sau khi xương cốt được đào lên, mọi người đều đau lòng, khóc sụt sùi.
Sau đó, cũng không thể bởi vì không xác định được có an toàn hay không mà chỉ đứng nhìn không làm nữa được.
Trần Dật Hàm đặc biệt dặn dò, tất cả những nhân viên xuống ao đều phải thắt dây an toàn, xung quanh còn có nhiều người theo dõi nhằm phòng ngừa chuyện gì bất trắc. Các nhân viên bắt đầu dọn dẹp bùn dưới đáy ao, bùn đất liên tục được kéo lên trên bờ.
Cứ như vậy đào được khoảng 30cm thì ở khu vực nhỏ đó mới đào tới lớp bạt chống thấm.
“Đến đáy rồi.” Nhân viên dùng xẻng gõ nhẹ vào màng chống nước.
“Cái ao này hoàn được được xây dựng bằng sức người sao?” Gã Béo quan sát toàn bộ cái ao.
Có bạt chống thấm lót ở phía dưới đáy, đúng như Gã Béo nói, cái ao nước này là một cảnh quan của công viên hoàn toàn được đào bằng sức người.
Nhưng nếu nói là cảnh quan thì thật sự là không nhìn ra. Rào chắn vây một vòng tròn, bèo tấm trôi nổi khắp nơi, có chút nào giống với cảnh quan đâu chứ?
“Vốn dĩ cái ao này phải nối liền với cái hồ bên kia.” Ông giám đốc công viên nghe thấy nói xen vào, “Cái ao bên này, hồ nước bên kia, lại thêm đầu nguồn sông Lạc Cừ cùng với đường ống thoát nước nối liền lại với nhau, trở thành một hệ thống liền mạch. Bên này thả nuôi một ít cá, dùng để câu, hồ bên kia dùng để chèo thuyền. Quy hoạch thiết kế là như vậy, nhưng thực tế không thể nối liền được.”
Chúng tôi đưa mắt nhìn ông giám đốc công viên.
“Ông giám đốc cũ định lấp đi, còn tôi thì muốn tận dụng nó, kiểm tra bản vẽ thiết kế trước đây mới phát hiện đã được quy hoạch từ trước rồi.” Giám đốc công viên giải thích với Trần Dật Hàm một câu, “Lấp đi thì không được, quy hoạch lúc đầu cũng không làm được, nên tôi từ bỏ luôn.”
“Nguyên nhân không thực hiện được theo quy hoạch là gì?” Trần Dật Hàm hỏi.
“Là do tuyến đường. Nếu bên này đào thông qua bên kia rồi, thì phải lắp đặt lại đường dây cáp điện ngầm, phải đi đường vòng. Giá thật sự là quá cao.” Ông giám đốc dùng tay mô tả, “Khi đó chia làm mấy đợt xây dựng, đào cái hồ trước, sau đó đào cái ao ở bên này, đào được một nửa thì phát hiện đường dây cáp điện, đành phải dừng việc thi công lại, cái ao được vây riêng. Lắp thêm một cái bơm nước bên này.”
Không biết ông giám đốc đã nắm rõ bố cục của cái ao này, hay là tối qua đem bản thiết kế ra học thuộc lòng mà lúc này nói rất lưu loát, còn chỉ vào vị trí của bơm nước nữa.
Tôi cúi đầu xem thử, xung quanh bờ ao được xây bằng đá, hai vị trí mà ông giám đốc chỉ, ở giữa hai viên đá có một có lỗ tròn, hình như trong đó có ống nước.
“Cái bơm nước kia không biết bị hư từ đời nào rồi, bình thường thay nước thì chậm rì, muốn hút nước thì cũng giống như hôm qua, làm được một nửa thì ống nước bị nghẹt, tháo bơm ra kiểm tra rồi, cũng cho người lặn xuống đáy ao kiểm tra luôn rồi, nhưng đều không phát hiện được gì. Tình hình rất quái dị. Hơn nữa lúc hút nước sẽ nghe thấy tiếng máy bơm kêu ong ong, giống như có ai khóc vậy...” Ông giám đốc lại lau mồ hôi, bộ dạng lo lắng, nhưng cố gắng kiềm chế, “Theo tôi thấy, có thể là do bèo tấm. Có thể đó không phải là loại bèo tấm thường thấy, mà là một loại đặc biệt nào đó.”
Bây giờ bèo đã bị đốt hết rồi, muốn kiểm tra xem tại sao bơm nước liên tục hư giữa chừng thì cũng không có nguyên liệu gì để thử nghiệm. Ông giám đốc khoác lác như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Có điều, ngoài vấn đề máy bơm ra, những vấn đề khác đều đã được giải thích. Cái ao này là công trình không được quy hoạch kỹ lưỡng ngay từ đầu, cuối cùng làm bừa thành như bây giờ.
Xem ra mọi thứ đều bình thường, hợp tình hợp lý.
Tôi đưa mắt nhìn vào khu vực chôn xác ma nữ.