Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 330: Yiyi (4)




Điền Minh Xuân vừa chìm xuống thì có rất nhiều người hiểu nhầm anh ta lặn xuống tìm con nên nhảy theo xuống nước tìm Điền Minh Xuân.

“Đừng xuống đó! Tất cả đều đừng xuống!” Cổ Mạch vội vàng kêu lớn.

Anh ta kêu lên, nhưng những người cứu người đã nhảy xuống rồi, còn những người không nhảy xuống thì là do bơi không giỏi hoặc là không biết bơi.

Trần Dật Hàm chạy tới hỏi: “Có chuyện gì thế? Dưới nước có gì?”

“Tôi không xác định được, nhưng chắc chắn là có thứ gì đó. Kéo hết mọi người lên bờ, không được xuống nước. Tất cả đều thắt dây an toàn!” Cổ Mạch nói nhanh, sắc mặt đã trắng bệch.

Trần Dật Hàm nhìn tôi và Gã Béo một cái. Hai người chúng tôi đều lắc đầu.

Mắt âm dương của chúng tôi không nhìn thấy gì cả, có lẽ Cổ Mạch đã nghe được điều gì đó. Dựa vào khả năng nghe và kinh nghiệm của anh ta vậy mà còn nói không biết đó là cái gì, điều này hơi khiến tôi bất ngờ. Nhưng anh ta đã nói vậy rồi, lần này tôi cũng không hoài nghi những lời mà anh ta nói là thật hay giả. Tôi tin rằng Cổ Mạch không lừa dối hay giấu giếm những chuyện như thế này.

Trần Dật Hàm đã đi lo liệu rồi.

Nhưng người khác cũng dần dần phát hiện ra sự kỳ lạ.

Tính luôn cả Điền Minh Xuân thì tổng cộng có 6 người nhảy xuống nước, nhưng sau khi năm người kia lặn xuống một hồi thì đều ngoi lên hít thở, chỉ có Điền Minh Xuân không ngoi đầu lên lần nào.

Giám đốc công viên nhũn chân, vịn vào lan can bên cạnh, ngồi xuống đất. Hai hàm răng run lập cập, bộ dạng sợ hãi.

Trần Dật Hàm đứng trên bờ chỉ huy, mắt nhìn xung quanh, phát hiện giám đốc công viên có gì đó lạ lạ.

“Giám đốc, rốt cuộc trong cái ao này có cái gì? Chắc các anh không có nuôi loại động vật cấm nào trong ao nước này đâu đúng không?” Trần Dật Hàm hỏi.

Vị giám đốc há miệng, đầu toát mồ hôi lạnh.

Tôi vừa để ý tới đám bèo tấm kia, vừa để ý tới vị giám đốc công viên, vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh của hai bên. Không chỉ hai bên đều cần tôi chú ý, mà ngay sau đó, bên cạnh cũng phát ra âm thanh thu hút sự chú ý của tôi.

“Rốt cuộc anh đã nghe được gì?” Trần Hiêu Khâu đang hỏi Cổ Mạch.

Dường như Cổ Mạch hơi chóng mặt, nắm lấy cánh tay của Gã Béo. Gã Béo vội vàng đỡ anh ta.

“Anh không sao chứ?” Tôi giật mình, tập trung sự chú ý lên người Cổ Mạch.

“Ồn quá...” Cổ Mạch thở dốc, “Nhiều Dịch Dịch quá...”

“Nhiều Dịch Dịch quá là sao?” Tôi thấy khó hiểu.

“Những thứ đó có chút kỳ quái, giống như là tiếng gọi Dịch Dịch, Dịch Dịch, giống như chim vẹt học nói. Rất ồn ào...” Cổ Mạch nói như vậy, nhưng không hề bịt tai lại, “Á... đứa trẻ đó...”

“Sao cơ?” Tôi bắt đầu lo lắng.

Ọc ạch!

Ao nước đột nhiên vang lên tiếng nước chảy.

Tôi vừa quay đầu lại thì nghe thấy tiếng kêu hỗn loạn của đám đông, có một người nhô ra từ trong đám bèo tấm, đó là Điền Minh Xuân.

Người ở bên cạnh rất linh hoạt, nắm lấy Điền Minh Xuân đang nhô đầu ra, nhưng vài ba giây thất thần, Điền Minh Xuân bỗng giãy giụa vùng vẫy.

“Dịch Dịch, Dịch Dịch ở bên dưới!” Điền Minh Xuân gào thét muốn lặn xuống tiếp.

Tôi phát hiện âm khí trong ao đang dần giảm đi.

Cổ Mạch thở dốc nặng nề.

“Hết ồn ào rồi sao?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

Cổ Mạch gật đầu, “Hết rồi, cuối cùng cũng hết rồi.”

Năm người xuống nước kéo Điền Minh Xuân lên bờ, trên bờ có cảnh sát tiếp ứng, nên dễ dàng chế ngự được Điền Minh Xuân.

Điền Minh Xuân hồn bay phách lạc, trên mặt không biết là nước ao hay nước mắt, mắt dán chặt về phía ao nước.

Mọi chuyện rùm beng như vậy, hôm nay không thể nào xả nước tiếp được nữa.

Trong lúc mọi người đang nghỉ ngơi thì Trần Dật Hàm lại hỏi vị giám đốc công viên: “Các anh đã nuôi gì trong ao?”

Người bình thường đều sẽ không nghĩ tới chuyện có ma. Sự giải thích hợp lý nhất đó là người của công viên đã làm trái quy định, nuôi loài vật nào đó trong ao.

Ông giám đốc lắc đầu, rồi lại lắc đầu, “Tôi không biết... tôi chỉ là... giám đốc cũ muốn lấp cái ao này vì hàng năm đều phải dọn ao, phiền phức quá. Nhưng... nhưng không làm được. Dưới nước có thứ gì đó... tôi không biết đó là thứ gì, nhưng nghe nói lần đó, cũng xả được một nửa ao, thì không xả được nữa, sau đó việc lấp ao cũng dừng lại luôn.”

Ông giám đốc run lẩy bầy, cằm hai ngấn run lên, giống như nghĩ tới chuyện gì kinh khủng lắm.

Vẻ mặt của những người khác cũng không hơn gì.

Dù gì cũng là ao đã từng có người chết, cho nên có một chút chuyện ma cũng cảm thấy rất chân thực.

Mọi người đều không lên tiếng, người quyết định chắc chắn vẫn là Trần Dật Hàm.

Trần Dật Hàm không hề bị dọa cho sợ, nói một cách điềm tĩnh: “Hôm nay tạm tới đây thôi, tạm thời đừng gỡ bỏ phong tỏa, mấy ngày nữa đổi máy bơm nước khác rồi làm tiếp.”

Ông giám đốc muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng không lên tiếng.

Tất cả mọi người thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị rời khỏi. Cảnh sát mang Điền Minh Xuân đi.

Trần Dật Hàm nháy mắt ra hiệu, sau khi mấy người chúng tôi đều lên xe, đợi một lúc thì Trần Hiểu Khâu nhận được tin nhắn của Trần Dật Hàm.

“Bảo chúng ta đến cục cảnh sát.”

Tôi nghĩ, có thể anh ta muốn nói chuyện với Cổ Mạch, cũng có thể sẽ hỏi được gì đó từ chỗ Điền Minh Xuân.

Người khác nghĩ rằng Điền Minh Xuân bị điên loạn, nhưng tôi lại cho rằng lúc Điền Minh Xuân xuống nước, có thể anh ta đã thật sự nhìn thấy con trai Điền Dịch Phàm của mình.

Cổ Mạch giống như bị người ta giẫm đạp lên, nằm sõng soài trên băng ghế sau, đến ngón tay cũng không cử động nổi.

Tôi hỏi: “Thật sự khó chịu như vậy sao?”

“Nói thừa!” Cổ Mạch không còn sức lực, chỉ rên hừ hừ, nhưng vẫn còn sức để trợn mắt với tôi.

Tôi nhìn thấy tình trạng như vậy liền không làm phiền anh ta nữa, đưa cho anh ta một chai nước suối.

Cổ Mạch uống một ngụm nước suối thôi mà cũng phải thở hổn hển, giống như gánh một thùng nước leo mười tám tầng vậy.

Xe tới cục cảnh sát, tình trạng của Cổ Mạch lúc này mới khá hơn.

Trần Hiểu Khâu rành đường, dẫn chúng tôi vào văn phòng Cục trưởng của Trần Dật Hàm. Trên đường đi, rất nhiều người đều nhìn thấy, có người còn chào hỏi Trần Hiểu Khâu nữa.

“Em hay tới đây sao?” Gã Béo thấy lạ nên hỏi.

“Có ăn cơm cùng họ mấy lần, cũng tới đây được hai lần.” Trần Hiểu Khâu lắc đầu, “Ba em vốn dĩ muốn em làm công an.”

Tôi và Gã Béo cùng trừng mắt nhìn Trần Hiểu Khâu.

Xem ra sau khi Trần Hiểu Khâu rời khỏi cục thuế nhà nước thì nhà họ Trần muốn để Trần Dật Hàm chăm lo nhiều hơn tới đứa cháu gái bướng bỉnh này. Nhưng sau đó, có lẽ do bị Sếp Già thuyết phục, hoặc là nhà họ Trần có suy nghĩ khác, nên Trần Hiểu Khâu mới tới Phòng Di dời của chúng tôi.

Phòng làm việc của Trần Dật Hàm khá sơ sài. Không phải là nói diện tích nhỏ hay tồi tàn mà là đồ đạc rất sơ sài, chỉ có mấy thứ đồ văn phòng phẩm được phân phát đại trà, không có chút cá tính riêng nào cả. Những thứ như khung hình hay cây xanh thường được đặt trên bàn làm việc cũng không có. Tôi không biết đây có phải là quy định đặc biệt mà ngành công an đặt ra hay không. Nhưng nhìn thấy Trần Dật Hàm với khí chất đẹp trai, giỏi giang ngồi trong một cái văn phòng như vậy, bên cạnh chỉ có một ly uống trà của cục cảnh sát đặt lên, trên đó còn in hình cảnh sát hơi xấu xí, cảm giác không hợp tí nào.

Cổ Mạch đã khôi phục lại tinh thần, sau khi quan sát đánh giá một vòng thì nhìn ly trà tặc lưỡi “chậc chậc chậc”, rồi châm chọc: “Cục cảnh sát không có tiền thuê họa sỹ giỏi hơn sao? Thiết kế như vầy thật không có tâm gì cả.”

Trần Dật Hàm không quan tâm, ra ý bảo chúng tôi ngồi xuống rồi nói thẳng vào vấn đề: “Đã hỏi Điền Minh Xuân rồi, anh ta nhìn thấy Điền Dịch Phàm dưới nước, lại còn bị Điền Dịch Phàm đẩy lên trên mặt nước. Ngoài Điền Dịch Phàm ra, dưới nước còn có thứ khác, thứ kéo anh ta xuống nước cũng là thứ đó, nhưng anh ta không biết đó là gì.” Nói tới đây, Trần Dật Hàm nhìn sang Cổ Mạch.

Cổ Mạch lắc đầu, “Tôi cũng không biết. Tôi chỉ nghe thứ đó cứ liên tục gọi Dịch Dịch, Dịch Dịch mà thôi.”

“Gọi Điền Dịch Phàm sao?”

“Cũng chưa chắc.” Cổ Mạch tiếp tục lắc đầu, “Tôi cũng nghe thấy tiếng của đứa trẻ. Nó kêu lên một tiếng cha rồi sau đó chắc là nó đẩy Điền Minh Xuân lên trên mặt nước.”