Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 33: Mã số 035 - Cái chết của mèo hoang (6)




“Phải tìm con mèo đó. Tôi ở lại đây tìm nó, các anh tiếp tục đi điều tra.”

“Này, có phải con mèo đó rất khó đối phó?”

“Có lẽ nó đã ăn không ít hồn phách, sức mạnh tăng cao, nhưng không phải ác linh ác quỷ, sẽ không công kích người vô tội.”

“Tôi nghĩ chúng ta không cần quản sự việc này nữa. Đám người Tô Trác Cần đó đều là tự làm tự chịu, bị mèo ăn thịt rồi cũng đáng đời. Đúng không, Linh?

“Vật sống là vật sống, tử hồn là tử hồn. Nếu đã là quỷ thì không nên đi lại chốn dương gian. Cho dù bọn chúng không công kích con người thì những người chạm phải bọn chúng cũng sẽ dính phải ảnh hưởng.”

“Cái này… cũng đúng.”

“Tôi thấy dương khí trên người Chu Dương Huy rất yếu, tinh thần cũng đã có vấn đề. Con mèo đó có lẽ muốn từ từ hấp thụ dương khí của anh ta, chứ không phải muốn ăn hồn phách của anh ta.”

“Được.”

Ngày 1.5.2006, điều tra biết được một trong hai thành viên cùng thuê trọ khác tên Vương Song Ninh đã mất tích vào năm 2003, người thứ hai là Phạm Lạc chết bất ngờ năm 2005.

Ngày 2.5.2006, hỏi thăm người uỷ thác về vấn đề có liên quan đến Vương Song Ninh. File ghi âm 03520060502.wav.

“Anh Phí, Chu Dương Huy có nhắc đến một con mèo với chúng tôi, thật kỳ lạ, lại chủ động muốn chết. Anh có ấn tượng gì đối với việc này không?”

“Tôi… tôi không nhớ.”

“Vậy lúc trước anh từng nói với chúng tôi trong số năm người cùng thuê trọ, ngoài Tô Trác Cần và hai đồng nghiệp của anh ta, còn lại hai người một đã về quê, người còn lại đổi việc, chuyển nhà. Cho tôi hỏi, lúc đó người anh nói dọn nhà là Vương Song Ninh phải không?”

“Phải, người về quê là Phạm Lạc, người dọn nhà đi là Vương Song Ninh. Sao vậy?”

“Bây giờ chúng tôi đã điều tra biết được, Vương Song Ninh đã mất tích vào năm 2003.”

“Điều… điều này làm sao có thể? Anh ấy, anh ấy thật sự đã dọn nhà rồi! Anh ấy đổi một công việc khác, đãi ngộ cũng rất tốt, mời chúng tôi đi uống rượu, tôi thấy anh ấy thu dọn đồ đạc, xách hành lý…”

“Xách hành lý gì?”

“Anh ấy… anh ấy… hôm đó…”

“Anh Phí, hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Chính là hôm đó, chính là hôm đó! Chính là hôm ăn tiệc chia tay, lúc chúng tôi trở về, Tô Trác Cần tóm lấy con mèo đó! Là con mèo lúc nãy anh nhắc tới! Chính là ngày hôm đó! Là Vương Song Ninh ra tay, bọn họ còn nói kỷ niệm cái gì, đao cuối cùng chính là Vương Song Ninh đâm! Lúc anh ấy đi cũng đem xác con mèo đi một thể, giúp chúng tôi đem vứt… Đúng vậy, nhất định là như vậy, cho nên anh ấy mất tích… Nhất định là con mèo đó…”

“Anh nghĩ kỹ xem, còn có sự tình nào bị bỏ sót không?”

“Không… Có lẽ hết rồi… Nhất định là con mèo đó đã giết Vương Song Ninh…”

Ngày 4.5.2006, nghe thấy tiếng mèo kêu. File ghi âm 03520060504.wav.

“Này, các anh nghe thấy không? Là mèo kêu?”

“Là mèo kêu. Anh Phí, anh không cần lo lắng, bọn chúng không vào được đâu.”

“Thật sự vào không được ư?”

Meo ao~

“A a a a a!”

“Anh Phí, bình tĩnh một chút.”

“Tôi ra ngoài xem thử.”

“Anh mở cửa cẩn thận chút đó, đừng để con mèo phóng vào đây.”

“Làm sao được?”

Cóc, cóc, cóc… Két két - Thình thịch.

Lộp cộp lộp cộp lộp cộp…

“Tiếng gì vậy?”

“Là anh ấy đang run. Được rồi, Thằng Khờ đã đi xem rồi, không sao rồi, đi ngủ thôi. Oáp~”

“Tôi tôi tôi… tôi không ngủ được…”

“Anh Phí, tiếng mèo kêu không còn nữa, không sao rồi.”

“Thật chứ?”

“Thật, không còn mèo kêu nữa.”

“Phù…”

Két két~

Meo~

“Á!!! Nó tiến vào rồi! Nó tiến vào rồi!”

“Anh Phí…”

Thình thịch. Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc…

Meo meo! Meo~!

“Mau mau cứu tôi, các anh cứu tôi! Đừng cho nó vào đây!”

“Thằng Khờ, anh làm gì vậy!”

“Làm gì là sao?”

“Anh bắt con mèo vào đây làm gì?”

“Đây chính là con mèo mà sếp nói là có vấn đề? Anh xem, tôi đã nhanh chóng tóm gọn được nó.”

Meo! Meo!

“Ừ, chính là con đó?”

“Không sai, mèo tam thể lớn, hơn nữa anh xem, trên người còn có vết máu. Phần trên đầu này là lúc trước bị Tô Trác Cần đập phải không?”

“Còn phải xác nhận lại. Tôi hút một ống máu của nó, ngày mai đem đi làm hoá nghiệm.”

“Thằng Khờ, làm sao anh bắt được nó?”

“Tôi xông ra ngoài thì nhìn thấy nó, đại khái là bị thương nên không chạy được.”

“Tứ chi của nó không vấn đề.”

Meo meo meo meo meo meo…

“Ai dô, còn rất linh hoạt à? Sao lúc nãy không chạy chứ? Đói rồi à?”

“Anh mau đem nó đi đi! Nó sẽ giết người đó! Chính là nó đã giết người!”

Meo meo meo meo…

“Tuyệt vời thật, tối nay xem ra là không ngủ được rồi.”

“Tôi nhốt nó lại trước đã nhé, chờ sếp quay lại rồi xử lý?”

“Tôi đi nấu chút thức ăn cho nó.”

“Các anh, ai gọi điện thoại cho sếp đi!”

Ghi chú: Hình ảnh mèo hoang; mẫu máu 03520060504.

Ngày 5.5.2006, phát hiện Phí Văn mất tích, trên đất vương lại vết máu. Mèo không có gì khác thường. Lấy mẫu máu 03520060505.

Ngày 5.5.2006, phân tích file ghi âm. File ghi âm 03520060504G.wav.

“…Meo meo meo meo meo…”

Click!

“Tiếng mèo kêu có vấn đề gì?”

“Tôi nghe thấy tiếng người, tiếng của Tô Trác Cần, rất rõ ràng. Anh ta nói bản thân là Tô Trác Cần, kêu chúng ta cứu anh ta, sau đó còn nói hãy giết anh ta đi, còn kêu tên của Phí Văn.”

“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Hồn ma của Tô Trác Cần đi theo con mèo đó?”

Click!

“…Meo meo meo meo…”

“Nội dung sau đó cũng tương tự, đều nói hãy giết anh ta đi. Anh ta dường như rất muốn chết.”

“Đổi lại tôi chỉ có thể đi theo một con mèo hoang, tôi cũng muốn nhanh chóng đi đầu thai.”

“Nhưng mà, chỉ có Tô Trác Cần ư? Khổng Dung Đức đâu?”

“Điều này ai biết được? Chừng nào sếp quay lại?”

“Hôm qua anh ấy nói vẫn chưa tóm được hồn ma của con mèo, tạm thời không quay lại, kêu chúng ta ở đây cứ trông coi con mèo đó trước. Hôm qua tôi đã gửi tấm hình cho anh ấy xem, có điều tín hiệu không tốt, anh ấy vẫn chưa nhận được.”

Meo~ Meo~

“Chậc, con mèo đó lại kêu rồi. Ma Cô, anh có nghe thấy tiếng của Tô Trác Cần không?”

“Ma Cô?”

“Tôi đang nghĩ một vấn đề. Mỗi lần Tô Trác Cần mở miệng đều là lúc con mèo đang kêu. Hoặc là, không phải anh ấy đi theo con mèo, mà là anh ấy đã biến thành con mèo đó.”

“Ý của anh là, hồn phách của anh ấy đang ở trong cơ thể con mèo?”

“Các anh chờ một chút, tôi thu lại tiếng kêu bây giờ của nó.”

Ghi chú: File ghi âm 03520060505.wav.

Ngày 5.5.2006, phân tích tiếng mèo kêu. File ghi âm 03520060505G.wav.

“…Meo meo meo meo…”

“Ma Cô, sao rồi?”

“Cúc cu! Cái này…”

“Này, đừng câu giờ nữa!”

“Đây là, tiếng của Phí Văn.”

“Ể…”

“Ý của anh không lẽ là…”

“Là Phí Văn đang nói, anh ấy muốn chúng ta cứu anh ấy. Nếu không thì nhanh chóng giết anh ấy đi.”

“Không lẽ nói, người giết con mèo đó sẽ bị nhốt trong cơ thể con mèo?”

Ngày 5.5.2006, cung cấp bàn phím cho mèo hoang, tiến hành giao lưu bằng văn bản.

Ghi chú: Văn bản 03520060505.doc.

“Tối hôm qua, tôi luôn nghe thấy tiếng mèo kêu. Các anh đóng cửa rồi đưa cho tôi cái nút bấc nhét tai, còn đưa tôi tai nghe, tôi nhét nó vào túi quần, nhưng đều không dùng tới. Tiếng mèo kêu đó dường như ở ngay bên tai của tôi, tôi không còn cách nào, tôi thật sự chịu đựng không nổi rồi! Cho nên, tôi đi giết nó. Tôi nhân lúc các anhh đang ngủ liền giết chết nó. Sau khi giết nó xong, tôi nhìn thấy trong cơ thể nó bay ra thứ gì đó, tôi sợ đến mức chân mềm nhũn, rất lâu sau đó mới nhìn rõ, là Tô Trác Cần. Tô Trác Cần dường như rất vui, còn cười với tôi, tôi mông muội rồi. Sau đó cái xác của con mèo đó động đậy. Nó đột nhiên bay lên, bổ nhào tới khiến tôi té ngã, rồi cắn vào mặt của tôi.”