Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 314: Mã số 069 - Cho thuê bạn gái (5)




“Ông bà đã chế tạo thẻ bài của người sáp kia chưa?”

“Chưa, vẫn chưa!”

“Mấy người sáp ấy làm sao có thể biết cách chế tạo người nộm và thẻ bài như thế?”

“Chúng tôi… do chúng tôi không đề phòng… có lúc còn bảo họ giúp đỡ…”

“Ồ… Ông bà thật là biết cách tận dụng sức lao động nhỉ!”

“Khụ khụ… bây giờ, khụ khụ… bây giờ phải làm sao? Cái cô Lý Đào đó…”

“Nếu người sáp đến gần nguồn nhiệt mà bị chảy đi, thì có thể khôi phục lại không? Ngoại hình của họ có thể thay đổi chăng?”

“Chúng tôi cũng không biết, chưa thử qua, chỉ biết là sẽ bị chảy ra thôi. Sau đó khi chảy ra thì chúng tôi đem đốt, sau khi cháy sạch cả thì xem như chết hoàn toàn, sẽ biến thành nước trong, theo thời gian sẽ bốc hơi hết.”

“Ông bà cũng không giữ lại thẻ bài của Lý Đào?”

“Không… cái thẻ… cái thẻ đó… Hải Tinh…”

“Lúc phát hiện ra thì tôi phát hoảng lên, vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi, đem theo mấy bức người nộm ấy và dầu xác chết, những thứ khác chất không hết thì vứt lại đó. Thẻ bài… thẻ bài tôi thấy chảy mất rồi thì không để ý đến nữa…”

“Lúc nãy ông nói sau khi biến thành nước trong sẽ bốc hơi, cả quá trình ấy mất khoảng bao lâu?”

“Khoảng một tháng đấy… đầu tiên là sẽ tỏa ra mùi hôi thối của xác chết, trải qua một khoảng thời gian thì mùi cũng hết, biến thành nước trong, sau đó thì từ từ bốc hơi.”

“Nếu như là trong 30 ngày, vậy thì cái thẻ bài ấy cũng không thể tự nhiên biến mất được rồi.”

“Á… Vậy cái cô Lý Đào đó…”

“Chủ nhân của máu và tóc Lý Đào dùng cũng tên là Lý Đào à? Thông tin về thân phận trong chứng minh thư cũng do các người giải tạo phải không?”

“Đúng, đúng thế!”

“100cc máu, 10 sợi tóc, có thể tạo ra một người nộm, sống trong một tháng. Cô Lý Đào người sáp này nếu muốn sống tiếp thì phải tìm đến Lý Đào thật.”

“Sếp, vậy chúng ta bắt đầu điều tra từ Lý Đào đi.”

“Ừ, trước mắt ba người đem những đồ đạc còn thừa giao hết ra đây, cho chúng tôi đem đi tiêu hủy.”

“Cái gì?”

“Không được, chúng tôi đâu có hại người, Lý Đào đó cũng là…”

“Khụ khụ khụ… giao cho họ đi.”

“Cha, bệnh của cha còn cần…”

“Giao cho họ đi… cả mấy cái thẻ bài nữa… khụ khụ, tôi không xong rồi. Các anh cũng… nghe đâu tổ tiên tôi có thể dễ dàng một tay bóp chết một thây ma, không để chúng làm loạn. Đã nhiều thế hệ trôi qua, đến đời tôi, lại xảy ra chuyện… Tôi sống đủ lâu rồi, so với tổ tiên xem như đã thọ lắm rồi, đủ quá rồi… khụ khụ… Hải Tinh, con không được đụng vô mấy chuyện này, cha cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc truyền nghề này cho con… khụ khụ…”

“Cha ơi… Hu hu…”

“Mạn Thục, đem đồ đạc giao cho họ đi. Con gái của chúng ta phải sống đàng hoàng. Mấy năm qua... như thế là đủ rồi. Khụ khụ…”

“Hu hu, vâng.”

Ngày 5 tháng 4 năm 2010, thiêu hủy dầu xác chết và một số thẻ bài gồm các chất liệu: ngọc, gỗ và đá. Kèm: ảnh chụp.

Ngày 6 tháng 4 năm 2010, điều tra và tìm được Lý Đào, theo dõi cô ta.

Ngày 9 tháng 4 năm 2010, tìm thấy và bắt được Lý Đào tượng sáp.

Ngày 10 tháng 4 năm 2010, dán bùa lên người Lý Đào tượng sáp đem đi đốt, thu được dầu sáp, đem cho thân nhân người ủy thác uống.

Ngày 12 tháng 4 năm 2010, tình trạng sáp hóa của thân nhân người ủy thác biến mất, cơ thể chịu một số tổn thương nhất định nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Kết thúc điều tra.

...

Tôi thở dài một hơi, cất tập hồ sơ cuối cùng của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đi.

Vậy là sắp tới tôi tạm thời không có hồ sơ mới để xem rồi, cũng không biết nên nhẹ nhõm hay nên thấy buồn rầu nữa.

Mấy ngày sau đó hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không còn mơ thấy Đào Chính nữa, cuộc sống yên ả cứ như được nghỉ hưu sớm vậy.

Chớp mắt, đã đến ngày nghỉ lễ Quốc Khánh tháng 11. Thời gian nghỉ lễ chỉ có một ngày, đi du lịch thì không tiện, cũng chỉ là làm dài thêm cái cảm giác ngày cuối tuần.

Em gái của tôi đang chuẩn bị thi đại học thì chẳng có ngày nghỉ, cũng chẳng có cuối tuần. Năm nay gia đình chúng tôi không đi xem pháo bông và xe hoa diễu hành ngày Quốc Khánh. Năm trước đi xem những thứ đó, chỉ vì rất ồn ào sôi nổi, cũng vì đó là hoạt động gia đình. Năm nay tuy không có những thứ ấy, nhưng lại không có cảm giác cô đơn và yên ắng. Trái lại vì em gái sắp thi đại học, chúng tôi đều hy vọng tràn trề, bàn bạc xong đâu vào đó vào kì nghỉ hè năm tới, cả nhà sẽ đi chơi. Lễ Quốc Khánh năm tới cũng cần bù đắp cho năm nay, phải mua vé xem pháo hoa trước, nếu không mua được vé thì chỉ còn nước đứng ngoài rìa, không thể xem cận cảnh pháo hoa được.

Lúc ăn sáng cả nhà bàn tán cực kì sôi nổi, ngày hôm sau em gái phải dốc lòng ôn luyện, còn tôi và cha mẹ đều cố gắng giữ yên lặng, tránh làm phiền em ấy.

Tôi nghịch điện thoại một lát đến chiều thì bắt đầu buồn ngủ, liền chuẩn bị làm một giấc. Vừa bỏ điện thoại xuống, tôi liền đi vào cảnh mộng.

Âm thanh pháo hoa bắn lên nghe khá vang dội, tiếng ồn ào của đám đông, xe hoa vù vù ngang qua, đầu người, pháo hoa, xe hoa… Hình ảnh vô cùng hỗn loạn, thanh âm tạp nham.

Leng keng!

Sau một tiếng vang xuyên thủng vào lỗ tai của tôi, thì những hình ảnh ẩm ĩ kia đều trở thành một màu đen.

Giọng một cô gái hờn dỗi nũng nịu: “Ở đây nhiều người quá, chẳng thấy gì cả!”

Bóng tối dần tan đi, một cô gái có dáng vẻ xinh xắn hiện ra trước mắt, cô quay qua chăm chú nhìn về phía tôi. Tôi nghe thấy ở chỗ tôi có người đáp lời: “Anh cũng không ngờ nhiều người như thế, lúc trước không có đông vậy đâu.”

“Lúc trước là khi nào thế?”

“Hai năm trước đó. Lúc anh còn nhỏ ngược lại người đông vô cùng, pháo hoa trong ngày Quốc Khánh, Tết Nguyên Đán đều có rất nhiều người xem, lúc đó mới gọi là đông khủng khiếp luôn. Còn bây giờ hầu hết là khách du lịch bên ngoài đến xem.”

“Thì cũng là người cả thôi, có gì khác nhau đâu. Em thấy hơi khó chịu, hay tụi mình đi đi.”

“Được!”

Người đó chuyển động, tôi vẫn đứng yên ở chỗ cũ, đồng thời đã thấy rõ diện mạo của người đó, kỳ thực không cần nhìn tôi cũng biết, đó là Đào Chính.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này, cảnh mộng có liên quan đến cùng một hồn ma thế mà lại cách vài ngày mới xuất hiện lần nữa.

Đào Chính đưa cô gái chen ra khỏi dòng người. Bọn họ xem ra không thường xuyên đi xem pháo hoa và xe hoa, mà lần này đi lại vừa đúng lúc mắc kẹt ở chỗ đông người nhất.

Mấy năm nay gia đình tôi đi xem pháo hoa, đều chọn một góc thật yên tĩnh, chỗ ấy cũng chính Tí Còi là người phát hiện đầu tiên. Cũng chính vì biết vị trí góc nhìn ấy rất tốt, lại là nơi vắng người, nên gia đình tôi mới gìn giữ được hoạt động gia đình, nếu không thì ai mà chịu cho nổi cái cảnh chen lấn kia chứ? Tí Còi không kể cho tôi nghe cậu ta phát hiện chỗ ấy như thế nào, nhưng cậu ta càng giấu, tôi càng dễ dàng đoán được, nhất định là có liên quan đến cô bạn gái thích xem bói của cậu ta, nói không chừng là đến nhờ một bà đồng nào đó tìm ra chỗ này ấy chứ.

Tôi lơ đãng suy nghĩ, còn thân thể thì tự động đi theo Đào Chính.

Đào Chính xem ra là một người bạn trai tận tình, đưa bạn gái đến một con đường hẹp ở bên cạnh để thoát ra. Gọi là con đường chứ thật ra nó chỉ là một lối đi hẹp được hàng rào sắt ngăn ra dành cho những người đi ngược chiều, băng ngang qua lưng điểm bắn pháo hoa. Người trên con đường này hiển nhiên rất ít vì đã chen được hơn nửa quãng đường ở ngoài kia rồi, ai lại chịu bỏ cuộc cơ chứ?

Cô gái kia cũng rất vui. Có lẽ so với xem pháo hoa thì việc được bạn trai chăm sóc chu đáo tỉ mỉ lại càng cảm thấy sung sướng hơn nhiều.

Tôi thấy khuôn mặt của Đào Chính trẻ hơn bây giờ rất nhiều, giống như một chàng sinh viên. Tuổi cô bạn gái cũng không lớn, tầm trên dưới 20, là lứa tuổi đẹp nhất của cuộc đời.

Đi được một đoạn thì điện thoại của Đào Chính đổ chuông. Đúng ra ở vị trí đó tôi không thể nghe được tiếng đổ chuông của điện thoại Đào Chính được, nhưng nội dung cậu ta nghe thấy lại được truyền qua tai tôi một cách rõ ràng.

“Chính Chính, bây giờ con có thể về nhà không? Bà nội con nhập viện mà cha con không có nhà, mẹ…”

Đó là giọng nói nghẹn ngào của Bành Đông Viên. Sắc mặt cậu ta từ từ tái đi, mắt thì nhìn người yêu, miệng thì trả lời điện thoại.

“Đào Chính, chuyện gì vậy?” Cô gái lo lắng hỏi.

“Nhà anh có chút việc rồi, xin lỗi em. Tụi mình tiếp tục đi đi, đến cửa ra chắc chắn có taxi đậu ở đó.” Đào Chính áy náy nói.

“Không sao đâu, nếu nhà anh có việc thì anh đi trước đi, em tự gọi taxi được.”

Cô gái mỉm cười cách xa Đào Chính một đoạn, nhưng không hề có ý trách.

“Nếu có chuyện gì anh nhớ gọi điện cho em nhé!”

Đào Chính dặn dò: “Ừ, em về đến trường cũng nhớ gọi điện cho anh hay.”

“Vâng!”

Đào Chính xin lỗi lần nữa rồi quay gót phóng đi, vội vàng rời khỏi đám đông náo nhiệt.

Tôi lại nghe thấy tiếng “Leng keng” khi nãy, đó là tiếng đồng tiền rơi vào cái chén mẻ - liên tục không ngớt. Tôi chợt hiểu ra, đây không phải là âm thanh tôi nghe được, mà là âm thanh mà Đào Chính nghe được rồi truyền đến tai tôi. Cậu ta mím môi, tỏ vẻ làm ngơ trước âm thanh đó, co giò phóng thật nhanh.

Âm thanh càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng ồn, lấn át cả tiếng bước chân của Đào Chính, lấn át cả tiếng ồn của đám đông.

“Đùng” một tiếng, pháo hoa vọt lên không trung, buổi trình diễn pháo hoa ngày Quốc Khánh đã bắt đầu.

Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa làm lóa cả tầm nhìn, tôi chỉ còn nhìn thấy một rừng hoa lửa tỏa ánh sáng xanh dệt vào màn đêm đen tối.