“Sau khi hai người rời quê, Lý Đào thế nào rồi?”
“Cô ta cùng tôi đi tàu hỏa về lại thành phố Dân Khánh. Trên tàu, người khác hình như cũng thấy được cô ta, có điều chỉ thấy rồi tránh ra, không ai nói gì với cô ta cả. Hành lý của cô ta chỉ có một cái túi tôi đang cầm, tôi đi phía trước, cô ta theo bên cạnh. Cái bãi ấy cứ thế… nhúc nhích… nhìn rất tởm… Sau khi xuống tàu, ra khỏi ga, tôi định chia tay cô ta. Theo hợp đồng quy định thì lúc ấy phải thế, nhưng… cô ta vẫn đi theo, hành lý tôi đặt xuống đất, cô ta lại ôm lên rồi lẽo đẽo đi sau, tôi nói gì cũng vô dụng. Muốn đá cho cô ta một phát nhưng… tôi không dám chạm vào. Lấy đồ ném thì bị lọt thõm vào trong cái bãi như đèn cầy ấy… Tôi thật chịu hết nổi, bất luận thế nào cô ta cũng không chịu đi. Những người xung quanh nhìn tôi như một thằng điên. Tôi hết cách, chỉ còn nước mặc kệ cô ta. Cứ thế, theo đến trước nhà, tôi vào nhà còn cô ta cứ đứng chờ ở trước cửa. Tôi vừa ra khỏi cửa liền lò dò theo sau. Tôi bó tay luôn… Hai ngày trước, chính xác là đêm hôm kia, tôi lấy bật lửa đốt, cô ta cháy hồi lâu… cháy hồi lâu… cuối cùng hoàn toàn biến mất…”
“Thế thì việc này đáng lẽ đã giải quyết xong rồi chứ?”
“Đâu có… chưa xong đâu… cha mẹ tôi… Vì bữa cơm hôm đó, khiến tôi rất nặng lòng, gọi điện hỏi thăm ông bà già suốt. Giọng của họ càng ngày càng lạ, nghe rất quái dị. Tôi gọi video với chị tôi, khuôn mặt chị ấy… khuôn mặt chị ấy giống như bị liệt cơ ấy, không một chút biểu cảm. Giọng chị ấy cũng rất lạ, giống như cổ họng bị chèn thứ gì ấy… Tôi sợ quá. Họ phải chăng… cả nhà luôn… cha mẹ, ông bà nội, đến cả các cô các dì, rồi các anh chị em… tất cả họ… ôi…”
“Chúng tôi có lẽ cần phải tận mắt chứng kiến tình trạng những người thân của anh, mới có thể phán đoán tình hình trước mắt được. Ngoài ra, anh cũng cần cung cấp địa chỉ của trang môi giới online đó cho chúng tôi, xem thử chúng tôi có thể thông qua kết nối với máy chủ của trang ấy tìm ra được manh mối nào không.”
“Được.”
“Hành lý của Lý Đào anh xử lý như thế nào?”
“Tôi không dám xem, đốt hết cả rồi. Lúc đốt cô ta, hành lý cũng ở bên người cô ta, cháy hết cả rồi. Những ngày sống chung, tôi thấy chỉ là áo quần, mỹ phẩm, giấy tờ, điện thoai, ví… giống như người bình thường thôi.”
“Ừ, được rồi.”
Ngày 25 tháng 2 năm 2010, dùng tài khoản của người ủy thác truy cập vào địa chỉ máy chủ của trang môi giới trực tuyến kia, nhưng vẫn không tìm ra dấu vết của trang đó.
Ngày 26 tháng 2 năm 2010, kiểm tra máy tính bảng của người ủy thác, trong lịch sử duyệt web phát hiện một đường dẫn (url-link).
Ngày 27 tháng 2 năm 2010, về gặp cha mẹ của người ủy thác ở dưới quê trước. File ghi âm 06920110227.wav
“Cha, mẹ, hai người… hu…hu…”
“Vào nhà… vào nhà đi con…”
Hức… hức…”
“Tại sao… tại sao lại thế này… cha mẹ…hu..”
“Khóc… khóc cái gì…?”
“Anh Hà, vào nhà trước đã.”
“Các anh có cứu được cha mẹ tôi không? Các anh nhất định sẽ cứu được họ phải không!”
“Chúng tôi cần xem xét kĩ càng đã.”
Tách, tách, tách!
...
“Thế nào? Thế nào rồi?”
“A... Nguyên… họ… làm…”
“Chúng tôi đề nghị nên đến bệnh viên chụp x-quang trước, xem tình trạng hiện tại bên trong cơ thể họ thế nào.”
“Cái gì cơ? Bệnh viện? Bọn họ như thế này…”
“Đây là bùa hộ mệnh của phòng nghiên cứu chúng tôi, đeo cái này lên rồi đến bệnh viện chụp x-quang thử đi.
“Được được, đi liền đi liền…”
“A… Nguyên…”
“Cha mẹ, đừng sợ mà, không sao đâu. Hai người nhất định sẽ không sao đâu…”
Ngày 27 tháng 2 năm 2010, cha mẹ của người ủy thác đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện bên trong thân thể có sự thay đổi kì lạ, phát hiện có vật thể rắn, phải tiến hành phẫu thuật để chẩn đoán rõ hơn. Kèm theo: Mã số ảnh chụp Bản báo cáo bệnh án của bệnh viện: 069201102271, 069201102272.
Ngày 1 tháng 3 năm 2010, xác định được địa chỉ IP của đường dẫn, tra cứu được vị trí địa lý của máy chủ.
Ngày 2 tháng 3 năm 2010, chẩn đoán được trong cơ thể của cha mẹ người ủy thác có biến đổi bệnh lý kì lạ, các cơ quan nội tạng giống như bị “sáp hóa”, bề mặt da rỉ ra một chất như sáp. Kèm theo: Mã số ảnh chụp Bản báo cáo bệnh án của bệnh viện: 069201103021, 069201103022.
Ngày 3 tháng 3 năm 2010, tìm đến địa chỉ tra được thông qua đường dẫn của trang web, chưa tìm thấy người sống, phát hiện một số tượng sáp, và các công cụ chế tạo tượng sáp. Kèm theo: ảnh chụp.
Mã số 069201103031.jpg: Tượng sáp trắng xếp thành một hàng 7 cái, giống những ma-nơ-canh ở dạng sơ sài nhất, nhưng vẫn có các khớp vận động hình tròn phác họa dáng người. Đồng thời tinh tế đến từng ngón tay, ngón chân, khuôn mặt, chiều cao, vóc dáng… cả những chi tiết trên chúng cũng khác nhau. Mỗi bức đều có giá đỡ sau lưng, đứng thẳng, mắt nhìn về phía trước.
Mã số 069201103032.jpg: Công cụ chế tác tượng sáp: Hàng mấy thùng thạch cao với hình dạng mắt tai mũi miệng, đầu mình tay chân có hình dạng khác nhau. Một số thùng nguyện liệu khô như: pa-ra-phin, sáp ong, phẩm màu. Các vật dụng khác như phấn thạch cao, giấy, nồi, bàn chải, dao điêu khắc, tóc giả…
Mã số 069201103033.jpg: Một chiếc tủ sắt, bên trong là những chiếc bình thủy tinh được xếp ngay ngắn, trong các bình chứa đầy chất lỏng màu đỏ. Bên ngoài mỗi chiếc bình có dán nhãn, đính kèm túi zipper bằng nhựa. Có hai bình đã được lấy ra, nhãn hiệu máy ảnh chụp được chữ trên đó, là tên người, ghi là Vương Hi. Bên trong túi bảo quản chứa 1 lọn tóc, ngoài ra, sau lưng túi bảo quản có lồng một mảnh giấy, ghi thông tin cơ bản chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, đồng thời dán kèm một tấm ảnh cỡ 3x4.
Mã số 069201103034.jpg: Một cái bồn tráng gạch men sứ, dịch bên trong đã khô, bên trên mặt gạch men và dưới đáy bồn có giữ một ít chất dịch, là vật thể có màu đen ở trạng thái keo dính, có chút giống như là dầu mỏ, lại có chút giống như là nước vừng đen. Lấy mẫu số liệu: 069201003034.
Mã số: 069201003035.jpg: Một phòng quần áo, đang treo nhiều loại quần áo, bày biện các trang sức mỹ phẩm đi kèm, giày dép…
Mã số 069201103036.jpg: Một gian nhà kho, chứa đầy mỹ phẩm đã mở nắp, valy đựng hành lý, túi hành lý.
Mã số 069201103037.jpg: Một gian xưởng gia công, có công cụ chế tác giấy tờ giả.
Ngày 4 tháng 3 năm 2010, liên hệ với chủ cho thuê gian xưởng ấy. Flie ghi âm 06920110304.wav
“…À, cái xưởng đó ấy hả? Tôi đã cho một người ở vùng khác đến thuê cách đây năm sáu năm, người đâu tận tỉnh An Bắc ấy. Tìm đến thì cả một gia đình, nhưng đứng ra thuê là một người đàn ông. Ông ta đem theo vợ và hai con của mình cùng đến, hai năm sau còn đưa thêm cha mẹ sang. Làm nghề kinh doanh… tôi nhớ là chế tạo các loại ma-nơ-canh nhựa đó, trong cửa hàng chứa đầy các loại ấy. Xưởng nhỏ, sản xuất không nhiều, nhưng rất có tiếng. Còn làm ăn một nghề khác nữa, là làm tượng sáp cho các cô gái trẻ xinh đẹp. Có biết Nhà trưng bày tượng sáp mở trong nội thành không? Chính là loại đó đó. Kinh doanh qua mạng, hình như làm ăn rất khá. Tôi tăng tiền nhà, thế mà mỗi lần họ trả tiền thì đều không chút do dự hay kì kèo trả giá gì cả, thanh toán rất đúng hạn.”
“Ông có phương thức liên hệ của ông ta không? Nếu có thể, chúng tôi cũng muốn xem một chút bản hợp đồng đã kí lúc trước của hai bên. Mà hợp đồng đúng ra phải có đính kèm bản photo chứng minh thư của người đàn ông đó chứ?”
“Các anh muốn xem những thứ đó làm gì?”
“Chúng tôi với họ thật ra có một số vấn đề liên quan đến dịch vụ, chúng tôi đã đặt hàng với ông ấy, nhưng hiện tại người thì vẫn chưa liên hệ được. Chúng tôi có đi đến xưởng rồi, không có người.”
“Không có người? Không biết có phải về quê ăn Tết chưa lên không?”
“Nếu có về nhà thì cũng không thể không liên hệ được như thế. Nếu tiện, xin ông vui lòng giúp chúng tôi một chút.”
“Vậy để tôi gọi điện một cuộc xem sao.”