Người phụ nữ tốn chút thời gian mới bò được từ dưới sàn dậy. Lần này cô ta đã nhớ phải khóa cửa, sau khi đóng cửa còn thuận tay mở luôn đèn. Sau đó cô ta đi vào phòng ngủ nhưng đụng phải bàn trà nên lại ngã xuống, lại bò dậy, đi được hai bước đột nhiên nôn ra.
Người phụ nữ quỳ dưới sàn nôn ra một bãi.
Cô ta nghiêng người nằm trên sàn nghỉ một lát, nhưng lại cảm thấy ghê tởm, chau mày lật người ngồi dậy, giày cao gót dẫm phải một bãi nôn trên sàn nhà, trượt chân một cái.
Người phụ nữ đau đớn rên rỉ, ôm chặt bụng của mình, mơ màng nhìn cái bóng đèn trên đỉnh đầu.
“Ọe!” Cô ta phồng má, ngậm thật chặt miệng, lại cố gắng bò dậy từ dưới đất, chạy vào nhà vệ sinh.
“Ọe! Ọe! Hu… Hu hu hu… Hu… Ọe!”
Người phụ nữ khó chịu đến nỗi khóc lên, mãi hồi lâu sau mới nôn ra hết, vịn vào bồn cầu đứng dậy, xối nước bồn cầu. Sau khi đứng dậy, trọng tâm lại không ổn, lùi ra sau một bước, dựa vào bức tường phía sau, một tay bám vào trên máy giặt.
Trên miệng cô ta còn dính nước miếng, trong đó có một vài sợi màu đỏ.
Tôi không xác định được, sợi màu đỏ này là thứ mà cô ta ăn vào bị nôn ra, hay là…
Người phụ nữ há to miệng, gắng sức ôm chặt bụng, lại không ngừng buồn nôn. Những thứ nôn ra chỉ còn là mật xanh mật vàng.
Tôi nhìn, bỗng nhiên hiểu ra người phụ nữ này làm sao lại chết.
Cô ta co quắp ở bên cạnh cái máy giặt, tuy đang mặc một bộ đồ sang trọng xa xỉ, nhưng mà dáng vẻ của cô ta lại mệt mỏi khốn khổ. Hô hấp của cô ta trở nên dồn dập, đau đến nỗi không ngừng phát ra tiếng nức nở.
Tôi nhìn mà cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biết nên giúp cô ta như thế nào.
Khóe mắt của cô ta chảy ra nước mắt, ánh đèn ngoài phòng khách chiếu lên khuôn mặt của cô ta, khiến cơ thể đang co ro trong nhà vệ sinh tối tăm của cô ta trông có vẻ cực kì yếu đuối mỏng manh.
Tôi nhẹ nhàng đi ra ngoài, đến phòng bên cạnh, thứ tôi thấy được chỉ là một mảnh đen kịt, ngay cả phòng ngủ còn chưa tới được, thì thân thể đã không thể tiến thêm được nữa. Tôi muốn làm ra một chút tiếng động nhưng không thể đụng vào những vật chết ấy. Tôi thay đổi phương hướng, bay lên phía trên, xuyên qua trần nhà đến tầng năm, nhưng mà chỉ có thể dừng bước ở phòng khách. Tôi có thể nhìn thấy được một cặp vợ chồng trung niên ở trong phòng ngủ, nhưng lại không thể làm gì khác. Tiếp tục bay xuống lầu ba, trong phòng khách có người đang ngồi, tôi vui mừng trong lòng kêu lên vài tiếng, nhưng tôi lại giống như là cô hồn dã quỷ không có cách nào để người ta phát hiện, căn bản là không thể làm được gì cả.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng nước chảy.
Tiếng nước chảy rào rào, tràn ngập lỗ tai.
Quay đầu qua, tôi nhìn thấy cánh cửa tủ ở giữa phòng vệ sinh và nhà bếp mở toang, cái ống nước bị nứt toác đang không ngừng tuôn chảy ra nước thải.
Tôi sững sờ.
Người đang ngồi xem phim ở trong phòng khách kêu lên, sau khi kêu thất thanh, liền oán trách một cách phẫn nộ.
“Công ty bất động sản kia sửa chữa cái kiểu gì vậy chứ! Lại bị vỡ mất rồi!”
Tôi giật mình.
Một màn này thật sự quen thuộc.
Tôi vội vàng trở lại lầu trên, chỉ thấy một mảnh tối mịt.
Trong bóng tối, trong phòng vệ sinh, trên một đoạn tường trống trải giữa cái máy giặt và cánh cửa, hình ảnh của người phụ nữ đang đứng đó trở nên rõ rệt một cách kì lạ.
Cô ta nhìn thẫn thờ về phía trước, biểu cảm đờ đẫn. Trên mặt của cô ta vẫn còn lớp trang điểm, trên người đang mặc bộ váy liền thân bó sát, dưới chân là đôi giày cao gót hở mũi, đeo nguyên một bộ trang sức hoa hồng vàng.
Nước thải của căn phòng đã tràn qua mắt cá chân của cô ta, trên mặt nước đục ngầu là bóng ngược của đôi chân xiêu vẹo, còn có một phần chồng lên với cơ thể của chính cô ta, nhìn có phần kỳ quái.
Tôi nhìn không chớp mắt, phát hiện bóng ngược trong nước rõ ràng là đang biến đổi.
Không, nên nói là đang hình thành mới đúng.
Bắt đầu từ đoạn bắp chân, lan tràn lên phía trên, đã tới đầu gối, lên trên vạt váy, tiếp tục lên trên nữa là bờ mông và vòng eo.
Cái bồn cầu đã che đi phần bóng ngược còn lại.
Tay của người phụ nữ buông thõng hai bên, điều kì lạ là trên cổ tay đã thiếu mất cái vòng tay hình hoa hồng có đính kim cương.
Tôi thấy cái bóng ngược đó không tiếp tục hình thành nữa. Người phụ nữ đã chết 14 năm này có lẽ cũng không phản ứng gì nữa. Dưới sự thôi thúc của lòng tò mò, tôi đi vòng quanh trong căn phòng.
Cách bài trí của căn phòng không giống với năm 2008 nữa, trong phòng ngủ, vẫn còn cái bàn trang điểm của người phụ nữ, nhưng hộp trang sức và những đồ trang điểm quý giá ở trên bàn đã không còn. Giường đã thay cái mới nhưng vẫn là cái tủ cũ, vẫn chiếc máy tính cũ. Phòng ngủ bên cạnh được sửa thành phòng đọc sách, hiện giờ cũng vẫn là phòng đọc sách, căn bản không có gì thay đổi. Phòng khách thì thay đổi khá nhiều, tivi được đổi thành một cái tivi màn hình LCD lớn hơn, bộ sô pha bọc da đổi thành một bộ ghế gỗ đỏ, bàn trà cũng đổi thành gỗ đỏ rồi. Mà thay đổi nhiều nhất có lẽ là phòng bếp và nhà vệ sinh. Khi còn sống, có lẽ người phụ nữ không biết nấu ăn, nhà bếp sạch bóng như mới, nhưng hiện giờ đã có thêm rất nhiều đồ vật, có chút bừa bộn, cũng không còn gọn gàng sạch sẽ như trước. Trên cái kệ trong phòng vệ sinh vốn để rất nhiều sản phẩm chăm sóc da của người phụ nữ, bây giờ đều không còn nữa mà đổi thành dao cạo râu, không có sữa rửa mặt. Kem dưỡng da chỉ là hàng nội địa bán trong siêu thị. Cốc và bàn chải đánh răng có hai bộ.
Dựa vào bộ chăn mền và tấm vải chống bụi đang chùm lên cái ti vi đã nhuốm màu thời gian, tôi đoán người mới sống ở đây là một cặp vợ chồng lớn tuổi.
Chỉ là không biết, cặp vợ chồng đó có quan hệ gì với người phụ nữ này.
Khi tôi đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng người.
“Tôi nghĩ… làm thế này không tốt lắm đâu…”
“Có gì mà không tốt chứ? Tin tức của chúng ta đã bị cướp mất, anh cam lòng sao?”
Tiếng một nam một nữ vang lên, nghe còn có chút quen tai.
“Nhưng mà bên phía lãnh đạo...”
“Tôi biết, không thể báo cáo nội tình đen tối của Phòng Di dời. Tôi cũng không ngu ngốc, ý tứ của lãnh đạo tôi biết.” Giọng nữ đó trở nên càu nhàu, “Hơn nữa, bọn bất động sản đều là con rùa đen rụt đầu, tôi đi phỏng vấn ai đây chứ?”
Lần đầu tiên tôi nghe được tin tức này.
Chờ chút, chờ chút!
Hiện giờ là lúc nào?
Là... hiện tại sao? Là hiện tại trong thực tại sao?
Da đầu tôi run lên, tôi bỗng sinh ra sự hoang mang tột độ đối với chuyện xảy ra tiếp theo.
Đột nhiên tôi cảm thấy được điều gì đó, nhìn qua liền thấy người phụ nữ đang đứng ngây ngốc ở kia đã quay đầu lại! Cô ta ngoảnh lại từng chút một, nhìn ra hướng cửa phòng vệ sinh.
“... Là ở chỗ này. Tôi khó khăn lắm mới nghe ngóng được, hôm đó bọn họ đã chụp hình căn nhà này.”
Tiếng nói đã tới trước cửa.
“Cô chắc chắn không vậy?”
“Chắc chắn mà. Tôi nói rồi, tôi đã nghe ngóng được.”
“Không phải, ý tôi nói cái chỗ đứt mà cô nói lúc trước cơ …”
“Tôi đã nhờ một anh làm bên tin tức pháp luật giúp đỡ, mời một cảnh sát mà anh ấy quen biết xem qua. Chỗ đó là bị lõm vào bên trong, chỗ đứt rất nhẵn, chắc chắn là do người gây ra! Gì mà ống nước trong khu nhà đều bị nổ chứ, rõ ràng là do người làm. Hê hê, lần này chúng ta theo phe chính phủ, nhất định có thể phát sóng.”
“Vậy cô nghĩ cách mở cửa đi. Nhanh chóng làm cho xong.”
“Đừng có vội. Ở nhà tôi đã luyện tập rồi, loại khóa này rất dễ cạy. Cái này là cái mà những kẻ cắp chuyên nghiệp sử dụng đó...”
Tôi nghe mà toát cả mồ hôi, lại nhìn thấy khuôn mặt trở nên hăng hái của người phụ nữ đó, lòng tôi liền căng thẳng.
Cạch!
“Không hổ là dụng cụ chuyên nghiệp, dễ dàng quá nhỉ!”
Không, không phải là nguyên nhân đó.
Kẹt xoạt xoạt...
Cửa đã bị mở, nước tích ở trong phòng chảy ra.
Một tia sáng chiếu vào trong.
Tôi nghiêng đầu ngó qua liền nhìn thấy ánh đèn chiếu sáng của cái máy quay phim, còn có hai thân ảnh một cao một thấp ở ngoài cửa.
“Phòng vệ sinh có lẽ ở bên này.”
Lạch cạch, lạch cạch...
Ào rào rào...
“Biết trước thì đã mang giày rồi.”
Tôi nhớ ra chủ nhân của giọng nói này.
Là cô phóng viên La Giang Nhạn đó!
Cô ta đi đến phía trước, ánh đèn vừa vặn chiếu lên người cô ta.
Chính xác là nữ phóng viên tôi đã nhìn thấy trong video mà Trưởng phòng Mã đem tới!
Tại sao lại là cô ta?
Người phụ nữ đó, không, con ma nữ đó lại muốn làm gì đây?
Tôi nhìn về phía phòng vệ sinh.
La Giang Nhạn đã tiến vào, ánh nhìn của con ma nữ đó liền rơi trên người cô ta, di chuyển theo cô ta.