Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 233: Nhanh chóng thay đổi




Nụ cười kỳ lạ và cách nói nghe sởn gai óc của Dư Tân Vanh hình như chỉ mới xảy ra tối qua, không ngờ sáng nay lại đột nhiên biến thành sự thực.

“Thật sự là… Diệp Thanh làm sao?” Tôi cảm thấy khó tin, giọng nói cũng trở nên khàn đục giống như Trần Dật Hàm, khó khăn lắm mới hỏi được câu này. Tuy đã nói ra miệng, nhưng trong lòng tôi cũng đã có đáp án. Vừa rồi đụng phải Diệp Thanh đã là minh chứng cho sự việc xảy ra.

“Trên cái xác bị phân thành nhiều mảnh có một mảnh in dấu lá cây. Chính xác mà nói thì đó không phải là dấu ấn mà là bộ phận bị mưng mủ, xuất hiện trên nhiều vị trí khác nhau như da, thịt, xương cốt, nội tạng… Vị trí khác nhau nhưng mỗi một mảnh thịt bị tách ra đều có cả. Thứ chất thải công nghiệp màu xanh đó, ngoài Diệp Thanh ra thì không còn người nào… Không, là không có con quỷ nào làm như vậy.” Trần Dật Hàm thở sâu, như đang từ từ bình tĩnh trở lại, không đem chút tình cảm cá nhân nào vào việc trần thuật kết quả điều tra.

Tôi trầm mặc, hoàn toàn không biết làm sao để có thể tiếp tục nói về chủ đề này, cũng không biết phải phản ứng thế nào. Tôi biết Diệp Thanh không phải là thiện nam tín nữ gì, anh ta chưa bao giờ bài xích tất cả những hành vi không có đạo đức như uy hiếp, đe dọa, bắt cóc, lừa gạt, trừ tà, lúc làm những việc như thế hầu như cũng không cần nghĩ ngợi gì. Nhưng trực tiếp đi giết người chặt xác… Đầu óc tôi lúc này thật sự trống rỗng, trong mấy giây đó thật sự chẳng nghĩ ngợi gì được, thậm chí đến các cơ quan cảm giác cũng đình công cả.

“Lâm Kỳ, cậu… bên đó thế nào?”

Giọng nói của Trần Dật Hàm đã kéo sự chú ý của tôi trở lại, giọng nói của anh ta rất nhẹ, có chút xa xôi. Lúc này tôi mới để ý đến bàn tay cầm điện thoại của tôi đang tự nhiên buông lơi. Nhấc tay lên lần nữa, nhìn vào nhật ký cuộc gọi tôi mới phát hiện bản thân không phải chỉ xuất thần có mấy giây mà là mấy phút đồng hồ rồi. Chắc chắn là Trần Dật Hàm cũng không khác gì tôi, chỉ là lấy lại tinh thần nhanh hơn tôi một chút thôi.

“Anh ta… hình như… từ bên ngoài trở về…” Tôi lắp ba lắp bắp nói.

Hơi thở của Trần Dật Hàm nặng nề hơn mấy phần.

Hai người chúng tôi lại trở về trạng thái im lặng.

“Vấn đề của Tiêu Thiên Tứ thì sao?” Trần Dật Hàm quyết định thay đổi chủ đề.

“Anh ta nói không có việc gì, anh ta chẳng để tâm đến chuyện này.” Tinh thần của tôi có chút dao động, trong lòng như có sự hoài nghi.

Chắc chắn là Diệp Thanh phải trả cái giá nào đó, ít nhất là cũng tiêu hao thể lực, đi giải quyết một quản lý hậu trường không tốt không xấu của Cục Chế tạo Khánh Châu. Phải chăng, đối với chúng tôi Tiêu Thiên Tứ chính là sự uy hiếp lớn nhất nhưng anh ta lại chẳng quan tâm chút nào?

Đột nhiên tôi nghĩ tới cái nhau thai, trong lòng thấy bồn chồn, vội vàng chạy tới trước gõ cửa, đổi tay cầm điện thoại rồi móc chìa khóa ra mở cửa, “Diệp Thanh, cái nhau thai đó, cái nhau thai anh đưa đã xảy ra chuyện rồi. Bình thủy tinh đã bể rồi, cái nhau thai còn bị rạch một nhát nữa.”

Nếu niềm tin của Diệp Thanh đến từ cái nhau thai thì bây giờ nó đã xảy ra vấn đề rồi!

Khí tức âm u của Phòng Nghiên cứu khiến cái đầu đang lo lắng của tôi bình tĩnh lại đôi chút, nhưng sau đó lại chuyển sang cảm giác sợ hãi mãnh liệt hơn.

Điện thoại phát ra mấy tiếng rè rè báo tín hiệu không tốt, như đang bị luồng âm khí này làm cho nhiễu sóng.

Tôi không thấy dấu vết bóng người trên ghế sô pha, theo bản năng nghiêng đầu qua, nhìn về hướng góc văn phòng chỗ một hàng tủ hồ sơ và khung cửa sổ.

Bóng người ở đó đang làm một động tác quay đầu lại.

Tôi chẳng thể nhìn rõ hình dáng của anh ta, cánh tay tôi đẩy cửa gặp phải một lực cản vô cùng lớn, cánh cửa đóng sầm lại suýt chút nữa khiến tay của tôi bị kẹt rồi. Tôi lùi lại mấy bước, đụng phải cái lan can ở sau lưng, bàn tay tê rần không cầm được chìa khóa. Tiếng chìa khóa rơi leng keng vang vọng cả lầu sáu.

“Sao vậy?” Giọng nói của Trần Dật Hàm lại trở nên rất rõ ràng.

Tôi cười khổ, quơ quơ tay, cúi xuống nhặt chìa khóa, “Anh ta đóng cửa rồi. Có thể là không quan trọng chăng?”

Tại sao lại không quan trọng chứ? Cái nhau thai đó đáng lẽ phải cực kỳ quan trọng mới đúng. Thêm một cách giải thích khác đó là, bây giờ không phải lúc. Tôi nghĩ qua một hồi lại tới chỗ Thanh Diệp xem thử xem.

“Gã Béo bên đó thế nào rồi?” Tôi bỏ chìa khóa vào túi, nhớ tới chuyện quan trọng liên quan tới tính mạng.

“Đang cấp cứu. Cậu ta và Trịnh Hân Hân đều đang cấp cứu. Tôi đã sắp xếp người, chắc Tiêu Thiên Tứ sẽ không thể tiếp cận được đâu.”

Tôi kể chuyện trên diễn đàn “Câu lạc bộ giết người” với Trần Dật Hàm.

Sắc mặt của Trần Dật Hàm rất ngưng trọng, “Tôi biết rồi, tôi sẽ…”

Tít tít.

Điện thoại của Trần Dật Hàm có thông báo.

“Cậu chờ một lát, tôi có cuộc gọi khác, là Tiểu Khâu.”

Trần Dật Hàm chuyển hướng cuộc gọi.

Trái tim của tôi cứ đập liên hồi, căng thẳng tới mức như sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

Không biết phải đợi mất bao lâu thì Trần Dật Hàm mới chuyển cuộc gọi trở lại.

“Sở Nguyên Quang đã được cứu rồi.” Trần Dật Hàm nói với giọng tràn đầy sự may mắn, “Bị đâm trúng vào thắt lưng, nhưng cũng may miệng vết thương rất nông.”

Tôi sững người, “‘Vết thương rất nông’ là ý gì?” Tôi nhớ nhát chém đó của Trịnh Hân Hân rất sâu, cả lưỡi dao xếp đều lún sâu vào người Gã Béo.

“Bác sĩ nói cũng may cậu ta đủ béo, chỉ là tầng mỡ kia đã đủ chặn lại toàn bộ công kích rồi.” Trần Dật Hàm thở dài nhẹ nhõm.

Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy còn Trịnh Hân Hân?” Tôi hỏi.

“Còn đang cấp cứu. Tình hình của cô ấy chắc cậu cũng biết rõ.” Giọng nói của Trần Dật Hàm chùng xuống hẳn.

Tôi bất lực thở dài.

Đó không phải là vết thương ngoài da của con người mà là một sự kiện quái dị, e rằng các bác sĩ trong bệnh viện cũng vô phương cứu chữa.

Diệp Thanh không có cách nào giúp đỡ, Cổ Mạch thì giúp không nổi, dự tính trong khoảng thời gian ngắn này Trần Dật Hàm cũng không thể tìm ra cao nhân nào khác có thể cứu Trịnh Hân Hân.

Thật lòng mà nói thì tôi và Trịnh Hân Hân vốn chẳng có tình bạn bè gì, vì hành động lần này mà lại càng có thêm ác cảm. Dựa vào lý trí thì tôi có thể lý giải được mọi hành vi của Trịnh Hân Hân. Vì cứu mình con người ta có thể đi giết người khác. Còn theo tình cảm thì tôi không thể tha thứ. Kiên nhẫn, che đậy, để rồi đột nhiên đâm một nhát vào lưng người khác. Không ai hy vọng có một người bạn như vậy ở bên cạnh mình.

Trần Dật Hàm bên ấy cũng chẳng còn tin tức gì mới. Anh ta còn phải điều tra dựa vào diễn đàn “Câu lạc bộ giết người”. Tôi cúp máy, đi xuống dưới lầu, nhưng đi được nửa đoạn cầu thang thì tôi đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, đôi chân mềm nhũn, rồi lăn ra đất.

Tình cảnh này khiết tôi cảm giác như đã từng thấy đâu đó.

Tôi biết được sẽ có gì đó xảy ra, vừa mong rằng mình không bị đập đầu xuống, lại sợ rằng cái tiếp theo mà tôi thấy được không phải là cảnh trong mơ, mà gặp phải tình cảnh giống như người bạn nhỏ Thang Ngữ, cứ thế biến mất khỏi thế giới này.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, tôi đã nghĩ rất nhiều.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, trước mắt tôi hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Trong phòng phẫu thuật của bệnh viện, ánh sáng trắng chói mắt, Trịnh Hân Hân đang nằm hôn mê, cơ thể rất yếu ớt.

Hình ảnh lại biến hóa, một người đàn ông đang nằm nghỉ trong phòng ngủ, đột nhiên kêu lớn rồi bật dậy trên giường, ôm lấy sau thắt lưng, bàn tay thấm đầy máu tươi.

Ngay sau đó, tôi đi tới một chiếc xe buýt, hai người đàn ông trên đó đang cãi nhau, còn rút con dao ra đâm vào đối phương.

Xe buýt biến mất, biến thành nhà vệ sinh, người đàn ông trong gương là một trong hai người vừa cãi vã lúc nãy. Anh ta cởi bỏ quần áo, nhìn vào gương xem xét cái lưng của mình, vẻ mặt rất đau đớn.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, trong tia nắng ban mai, cánh cửa sắt của nhà tù đang mở rộng trước mắt, tiếng ầm ầm đập thẳng vào tai, là người đàn ông lúc nãy đang dùng đầu đập vào cửa, rồi ngã xuống đất quay cuồng kêu thảm thiết. Lưng của anh ta đang bị chảy máu.

Cuối cùng, hình ảnh thay đổi càng lúc càng nhanh, rất nhiều cảnh tượng lóe lên, rất nhiều người thoáng qua.

Trái tim tôi như rơi vào hầm băng.

Hình ảnh dừng lại.

Một gương mặt hốc hác có phần quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi. Người phụ nữ trung niên bị ngã trong nhà bếp, ôm lấy thắt lưng, há hốc miệng nhưng kêu không thành tiếng.