Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 224: Mưu sát




Người phụ nữ không lên tiếng. Hai cha con kia thì tỏ ra như không hề có chuyện bắt gian. Hai người họ dọn dẹp nhà bếp, làm ngơ với người phụ nữ này.

Người phụ nữ lên giường từ sớm, nhưng mãi vẫn không ngủ được. Tôi thấy con ngươi chuyển động qua lại trong mắt cô ta, cũng thấy mi mắt rung nhẹ, tay nắm chặt tấm chăn.

Sau khi người đàn ông tới nằm bên cạnh thì cả người cô ta cứng đơ lại.

Đôi vợ chồng này không hẹn trước mà lại giống nhau, đều không nhắc tới chuyện bắt gian kia.

Sáng sớm ngày hôm sau, cả nhà ba người thức dậy.

Hai cha con kia lại quở trách một hồi người phụ nữ chuyện quên tắt bếp.

“Con muộn buổi học hôm nay rồi. Ba, ba gọi cho phòng công tác sinh viên giúp con nhé.”

“Đã là sinh viên rồi mà vẫn cần phụ huynh xin phép sao? Con tự xin với giáo viên đi.”

“Phòng công tác sinh viên của trường tụi con quản lý nghiêm ngặt lắm, tự xin không có tác dụng gì cả.”

“Được rồi, lát lên xe ba sẽ gọi. Ba vẫn chưa kết thúc đợt công tác này nữa.”

Nghe hai cha con họ nói chuyện, dường như một người thì vừa đi công tác về, một người thì không kịp trở lại trường vào ngày cuối tuần, tất cả đều do vụ hỏa hoạn mà người phụ nữ kia vô tình gây ra.

Tôi lại có cảm giác hoang đường.

Người phụ nữ lặng lẽ ăn bữa sáng. Bữa sáng này do cô ta nấu. Hai cha con kia dậy sớm hơn, họ ăn bữa sáng mà người đàn ông kia ra ngoài mua về. Người phụ nữ thì ăn cơm chan súp.

Tôi nhớ đây là một cảnh xuất hiện trong đoạn trước của giấc mơ, vào sáng thứ hai. Cũng là một chén cơm chan súp như vậy, kèm với hũ dưa muối. Có điều là thời gian cách nhau một năm, hũ dưa muối vẫn đầy như vậy, cơ bản là không hề động tới.

Ăn xong bữa sáng, cả ba người đều đi ra ngoài.

Người phụ nữ đi làm.

Tinh thần của người phụ nữ rất tệ, đến tối về tới nhà, trong nhà lạnh lẽo, không có một bóng người.

Mãi cho tới tối thứ sáu, hai cha con kia vẫn chưa về nhà.

Dường như người phụ nữ đã không nhẫn nhịn được nữa, cô ta gọi điện thoại cho hai người họ.

Cậu thanh niên thì nói rằng ở trường có việc, còn người đàn ông thì bảo vẫn chưa xử lý xong công việc.

Trước khi người đàn ông cúp điện thoại, người phụ nữ buộc miệng hỏi: “Có phải hai người đang ăn cùng cô ta không?”

Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại im lặng.

“Cô ta thế nào rồi?” Người phụ nữ hỏi một cách buồn bã.

Tôi không hiểu câu hỏi này lắm.

Qua một lúc sau người đàn ông mới trả lời: “Cô ấy ly hôn rồi. Cô ấy đã ly hôn từ mấy năm trước rồi, mới trở về được vài ngày thôi.”

“Oh.” Người phụ nữ chỉ đáp lại một tiếng, một lúc lâu sau mới nói: “Anh sắp ly hôn với em đúng không?”

“Ừm.”

“Khi nào?”

“Cuối tuần tôi về. Thỏa thuận ly hôn tôi cũng đã soạn xong rồi, tài sản chia đôi, con trai sẽ theo tôi. Căn nhà đó tôi để lại cho cô.”

“Em… biết rồi…” Người phụ nữ nghẹn ngào chấp nhận.

Cuộc nói chuyện của hai vợ chồng họ thật sự quá kỳ lạ.

Lẽ nào giữa người phụ nữ họ Cố kia và người đàn ông này còn có chuyện gì đó sao?

Tôi sốt ruột, trong lòng như lửa đốt, không hài lòng với giấc mơ kéo dài lê thê này, nhưng mọi chuyện lại không theo ý muốn của tôi.

Thứ bảy không có chuyện gì xảy ra. Đến chủ nhật, người phụ nữ nhận được một cuộc điện thoại, phải tới công ty lấy một bộ tài liệu.

Sau khi nghe điện thoại, người phụ nữ lại có chút vui vẻ, gọi điện thoại cho người đàn ông kia báo rằng công ty tăng ca, phải về muộn.

Tôi biết cô ấy muốn kéo dài thời gian ly hôn.

Người đàn ông cũng không nói gì cả.

Người phụ nữ thở phào ra một cái, mặc bộ đồ mà cô ta mặc lúc chết rồi đi ra ngoài.

Tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ, nhưng nghĩ tới sự kỳ lạ giữa hai vợ chồng họ thì lại hơi băn khoăn với suy đoán trước đó của mình.

Kẻ giết người thật sự là hai cha con họ sao?

Bởi vì lúc này không phải là giờ cao điểm, nên xe buýt rất thông thoáng.

Người phụ nữ ngồi trong xe buýt với bộ dạng như người mất hồn, cả người dựa vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Hình ảnh này không xuất hiện trong đoạn trước của giấc mơ.

Tôi đi chiếc xe buýt lần này trống không, chẳng có mấy người. Tôi đã phải chen chúc trên xe buýt chật chội hai tuần rồi, đột nhiên đổi sang được ngồi, lại không phải chen lấn nên có chút không quen. Tôi nhìn một lượt mấy chỗ ghế trống, định tìm một chỗ ngồi xuống. Vào giờ cao điểm chen lấn nhau thì thôi, hiện giờ có ghế trống, cho dù tôi đang ở trong trạng thái là một con ma, người khác không nhìn thấy được, thể lực cũng không có vấn đề gì, nhưng lúc này tôi cũng muốn ngồi xuống.

Tôi vừa xoay đầu lại, nhìn thấy hàng ghế cuối cùng của xe buýt có một người đàn ông đang ngồi. Anh ta đội chiếc mũ lưỡi trai, ăn mặc rất trẻ trung. Tôi cảm thấy người này quen quen, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhớ được đã từng gặp ở đâu.

Đây là một thành phố xa lạ, ở đây, những người mà tôi quen biết đều có liên quan tới người phụ nữ kia, đều là những người tôi gặp trong hai tuần trong hai đoạn giấc mơ. Trong những người đồng nghiệp của người phụ nữ chắc chắn không có ai giống vậy. Hàng xóm? Người trong khu dân cư sao?

Tôi nhớ lại một chút, người này hình như đi ra từ khu dân cư cùng với người phụ nữ.

Là người sinh sống trong khu dân cư sao?

Trong lúc nhớ lại, thời gian cứ trôi qua, người phụ nữ tới trạm xuống xe đổi sang tuyến xe khác.

Người mà tôi thấy quen mặt kia cũng xuống xe, rồi lên cùng một tuyến xe với người phụ nữ.

Tôi có một dự cảm không lành.

Đợi sau khi người đàn ông đó đi theo người phụ nữ bước vào trong tòa nhà, dường như tôi đã nhận ra được điều gì đó, nhưng lại cảm thấy có chút khó hiểu.

Hai người bước vào thang máy, nhấn số hai tầng khác nhau, người đàn ông lên tầng cao hơn người phụ nữ hai tầng.

Người phụ nữ vẫn vì chuyện ly hôn nên cứ thẫn thờ, không chú ý tới người đàn ông này, đến tầng của mình, bước thẳng ra ngoài.

Tôi cảnh giác, mắt không ngừng giám sát người đàn ông đó thì thấy lúc này gã đút tay vào túi quần, nắm một vật gì đó trong lòng bàn tay.

Người đàn ông bám theo người phụ nữ đi ra khỏi thang máy, vật nắm trong tay bỗng nhiên bật ra một lưỡi dao, bị người đàn ông kia đâm vụt một phát vào eo sau người phụ nữ. Bàn tay còn lại của gã ta bịt miệng người phụ nữ, tiếng kêu la và rên rỉ của người phụ nữ bị chặn lại trong cổ họng.

Gã ta đâm liên tục bảy tám nhát vào eo sau của người phụ nữ, máu của cô ta bắn ra khắp mặt đất, cũng nhuộm đỏ quần áo của gã.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh chóng, cho dù tôi có cảnh giác, đề phòng trước và theo bản năng chạy tới ngăn liền, nhưng căn bản là không làm được gì tên hung thủ cả.

Người phụ nữ đã chết rồi, có lẽ là không kịp phản ứng lại, lúc thi thể của cô ta bị hung thủ nắm lấy, linh hồn của cô ta bay ra khỏi xác, biến thành trạng thái giống như trong phần trước của giấc mơ.

Hung thủ đặt thi thể người phụ nữ xuống đất, đi vào nhà vệ sinh của tòa nhà, mang ra một số công cụ.

Tôi nhìn thấy gã ta chuẩn bị đầy đủ như vậy, lần mưu sát này chắc chắn không phải là hành vi kích động nhất thời mà là có kế hoạch từ trước rồi.

Lúc này hồn ma của người phụ nữ đã có thể cử động, vô thức kêu đau, đi về phía văn phòng.

Tôi đứng im tại chỗ nhìn hung thủ xử lý thi thể một cách khéo léo thành thục, đến khi ma nữ càng đi càng xa, tôi đành phải đi theo.

Giấc mơ chuyển sang cảnh khác.

Tôi và người phụ nữ đều xuất hiện trong nhà cô ta. Hai cha con kia cũng có ở nhà.

Người đàn ông gọi điện thoại cho ma nữ, nghe một lúc thì bực bội tắt điện thoại, “Vẫn khóa máy.”

“Rốt cuộc mẹ muốn làm gì vậy?” Cậu thanh niên trách móc.

“Cô ta không muốn ly hôn nên bày trò mất tích đây mà.” Người đàn ông vuốt tóc một cái, “Đến lúc đó mà vẫn không liên hệ được thì ba sẽ báo cảnh sát.”

Giấc mơ lại đổi sang cảnh khác một lần nữa.

Người đàn ông báo cảnh sát, cảnh sát tiến hành điều tra, đồng nghiệp của người phụ nữ nói có gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy mang tài liệu đến chỗ tập huấn nhưng không thấy cô ấy tới. Nhân viên của tòa nhà nói rằng cô ấy có tới, nhưng không thấy cô ấy đi ra bằng cổng chính của tòa nhà. Em trai của người phụ nữ thì làm ầm ĩ lên, nghi ngờ chính kẻ gian phu và đứa cháu vô lương tâm này đã giết chị mình, nhưng cả ba người đều có bằng chứng chứng minh không có mặt tại hiện trường.

Cũng trong quá trình này, tôi biết được câu chuyện giữa người đàn ông kia và người phụ nữ họ Cố.

Trong thời gian này, ma nữ giống như trong đoạn đầu tiên của giấc mơ, hành động một cách thơ thẩn, miệng không ngừng kêu đau, để lại xác chết, không ai nhìn thấy nhưng lại có thể chạm vào.

Gia đình này giống như đang biểu diễn một vở bi kịch hoang đường.