Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 221: Rác thải




Liên tiếp năm ngày đều thấy người phụ nữ kia đi đoạn đường từ nhà tới văn phòng, để lại xác chết suốt dọc đường đi. Xe buýt thì còn đỡ, vì mỗi ngày đều lên một chiếc xe buýt khác nhau. Nhưng ở những nơi như ở nhà, ở trạm dừng xe buýt và văn phòng ở công ty thì rất nhiều xác chết chồng chất lên nhau, lại không cùng một giai đoạn thối rữa.

Lúc chồng cô ta tắm còn tắm chung với những xác chết đó, nằm chung với xác chết. Có khi trong lúc ngủ còn ôm lấy cả một xác chết thối rữa nữa. Đồng nghiệp của cô ta đi qua đi lại vấp vào đống xác chết trên sàn tẽ ngã, lại tưởng ngã trên mặt phẳng, cười cười rồi đứng dậy, cả người dính thịt rữa và nước nhớp nháp nhưng không hề hay biết gì.

Tôi không còn cảm thấy kinh dị nữa, mà là ghê tởm.

Nơi ghê tởm nhất đó là thang máy, mỗi ngày đều có hai thi thể, bên trong thang máy đã nhét đầy xác chết rồi, sau cùng có một thi thể nằm chắn ngang cửa thang máy, cửa thang máy không đóng lại được nhưng người khác lại không nhìn thấy, lên tới lầu một thì thang máy ngừng hoạt động. Mỗi ngày người phụ nữ ra vào thang máy tôi đều thấy một đống xác chết quấn thành một cục trước thang máy, cửa thang máy cứ bị hở ra như vậy, xác chết bên trong lòi ra bên ngoài, một cái đầu, ba cái tay, hai cái chân phải nằm ở bên ngoài, bị thối rữa theo thời gian.

Đến tối ngày thứ năm, lúc này tôi cũng đã không còn tỉnh táo, thậm chí còn có ý định thử giết ma nữ kia nữa, nhưng không có cách nào chạm được vào ma nữ.

Ngoài ra, thời gian này tôi còn thu hoạch được hai thứ, một là biết được thời điểm xảy ra những chuyện trong giấc mơ: hai năm trước.

Nghĩ tới chuyện Trịnh Hân Hân bị ma nữ này quấy nhiễu đến bây giờ vẫn chưa giải quyết được, cũng có nghĩa là… hai năm dài đằng đẵng! Vậy thì suốt thời gian này có biết bao nhiêu xác chết chồng chất lên nhau chứ?

Cũng may, điều còn lại cho tôi biết được ma nữ này không tồn tại ở thành phố Dân Khánh. Thành phố xui xẻo đó là một thành phố ở miền trung, tôi chưa từng nghe tới tên thành phố đó, chắc là một thành phố nhỏ cấp IV ít người biết đến.

Hai năm nay tôi cũng không thấy báo đài đăng tin thành phố đó xuất hiện xác chết đầy đường, cũng không biết nếu tôi giải quyết chuyện của ma nữ này thì thành phố đó sẽ như thế nào.

Chắc là xác chết sẽ biến mất đúng không? Tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ là một hiện tượng linh dị nào đó thôi, thi thể ma nữ phải ở những nơi như bệnh viện thì mới đúng.

Tôi thật sự mong là như vậy.

Điều khiến tôi kinh ngạc nhất đó là đêm nay, cuối cùng cuộc sống của vợ chồng một người một ma này cũng có sự thay đổi. Có một người thanh niên tầm 20 tuổi xuất hiện trong căn nhà mà phòng khách và phòng ngủ chất đầy xác chết.

Tôi xem bức ảnh chụp cả gia đình thì nhận ra người thanh niên này chính là bé trai trong ảnh.

Cậu thanh niên này bước ra từ phòng ngủ, gọi người đàn ông kia một tiếng ba. Hai người cùng nhau nấu cơm, ở giữa còn có một con ma mà họ không nhìn thấy được nhưng trong lúc hành động lại có ý chừa chỗ đứng cho nó.

Biểu hiện của hai cha con họ vẫn như bình thường, vừa nấu cơm, vừa nói về những chuyện ở trường đại học của cậu con trai. Còn biểu hiện của ma nữ vẫn vô hồn như trước, mỗi khi nấu cơm thì cô ta đều vô duyên vô cớ biến ra các loại thực phẩm, sử dụng gia vị và dụng cụ nhà bếp trong nhà, cảnh tượng giống như chỗ này còn có một cảnh tượng của một không gian khác đang diễn ra.

Tôi biết là có khái niệm về hai vũ trụ song song nhau, rất nhiều câu chuyện khoa học viễn tưởng đều dùng khái niệm này để đưa ra một thế giới giống như thế giới của chúng ta, cùng một địa điểm, cùng một người lại làm những việc khác nhau. Nhưng chắc chắn những gì đang diễn ra trước mắt tôi bây giờ không phải là thế giới song song.

Hai cha con nấu xong cơm thì ma nữ cũng nấu xong. Vẫn là người nào nấu phần người nấy như cũ. Điều này khiến tôi cảm thấy kỳ quặc. Nếu như người phụ nữ kia không biết mình đã chết rồi nên vẫn hành động như một người còn sống, vậy thì tại sao lúc nấu cơm lại chỉ nấu cho một mình cô ta vậy chứ? Nếu như nói rằng cô ta mất ý thức, giống như việc cô ta trước giờ không biết thay quần áo, mỗi ngày đều mặc một bộ đồ, việc sử dụng chìa khóa, thẻ khóa cửa phòng, bao gồm cả việc cơm nước hàng ngày đều là tự biến ra. Nhưng lúc ngủ, cô ta chỉ ngủ một nửa giường, hàng ngày ngồi ăn cơm ở một vị trí cố định, buổi tối ngồi xem ti vi ở phòng khách cũng ngồi sát bên cạnh người đàn ông kia, nhìn sơ qua thì không có vẻ gì không hòa thuận cả.

Tôi thấy người phụ nữ này mỗi ngày đều ăn thức ăn giống nhau, có thể nghĩ rằng nguyên nhân của việc này là do cô ta lặp lại hành động của ngày cuối cùng trước khi chết, nhưng lại thấy không đúng. Lúc mới bắt đầu giấc mơ, thì cô ta về nhà rất muộn, năm ngày này cô ta đi làm lúc 9 giờ sáng và tan làm lúc 5 giờ chiều như bình thường giống như giới văn phòng. Thời gian không khớp, thức ăn khác nhau mà cô ta ăn hàng ngày cũng không khớp.

“Đúng rồi, ba à, ba và dì Cố khi nào kết hôn vậy?” Cậu thanh niên trẻ ăn được một nửa thì bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Tôi ngây người ra.

Người đàn ông kia trả lời: “Ít nhất phải năm sau. Cô ấy còn chưa nói chuyện này với con gái của cô ấy nữa, năm sau cô bé ấy thi tốt nghiệp cấp hai, nên hiện giờ vẫn không thể nói chuyện này với nó được, tránh ảnh hưởng đến chuyện học tập của nó.”

“Cô bé ấy vẫn chưa biết sao? Dì Cố không dẫn ba đến gặp nó à? Ba, không phải con khích bác đâm thọc đâu, con không có ý kiến gì với dì Cố, nhưng dì ấy cứ cố tình kéo dài như vậy, ai mà biết được năm sau sẽ như thế nào chứ?” Cậu thanh niên nói với giọng điệu không hài lòng.

“Chẳng phải đã tính xong hết rồi còn gì? Năm sau con gái cô ấy thi tốt nghiệp cấp hai xong thì hai nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Lỡ như con bé đó thi không tốt thì sao chứ? Đã thi không tốt mà mẹ nó còn thông báo muốn tái hôn.” Cậu thanh niên bĩu môi.

“Nó đâu giống con. Con lớn tuổi rồi mà vẫn cứ như trẻ con. Còn cô bé kia tâm tư mềm mại, có nhiều băn khoăn nên phải quan tâm tới suy nghĩ của nó. Dì Cố của con ly hôn đã là có lỗi với nó rồi, lần này lại tái hôn cùng ba, phải lo lắng tâm tình con bé chứ.” Người đàn ông nói một cách nhã nhặn.

Người thanh niên trẻ không kiềm chế được lên tiếng: “Ba đừng có để bị dì ấy lừa là được.”

“Cái gì mà lừa chứ? Ba con là một người đàn ông có tuổi rồi, có gì đáng để lừa hả?” Người đàn ông bật cười lắc đầu.

Cuộc nói chuyện của hai cha con nhà này giúp tôi biết thêm nhiều thông tin. Tôi không nhịn được nhìn về phía ma nữ.

Ma nữ vẫn đang rên đau, chầm chậm ăn xong bữa ăn sáng tự mình nấu, không hay biết gì về cuộc đối thoại ở ngay bên cạnh.

Tôi lại nhìn sang bức hình cả gia đình. Không sai, người phụ nữ trên đó chính xác là con ma nữ này, mặc dù hiện tại ma nữ này nhìn có vẻ già hơn trong hình một chút.

Trong tất cả các xác chết mà tôi nhìn thấy thì xác chết đầu tiên là xác chết ở trong văn phòng, nhưng xác chết trong nhà này đều xuất hiện từ lúc bắt đầu giấc mơ, tôi đi theo ma nữ.

Nếu như người phụ nữ đã này chết rồi, và mới chỉ chết được một tuần thì sao mà chồng cô ta đã muốn tái hôn rồi?

Tôi muốn biết nhiều hơn, nhưng tôi lại bị hạn chế, luôn phải đi bên cạnh ma nữ, nên những thứ thấy được, nghe được chỉ giới hạn ở những chuyện xảy ra xung quanh ma nữ mà thôi. Hai cha con họ cũng không cung cấp thêm thông tin gì có ích nữa.

Trải qua một đêm yên bình, không có gì xảy ra, hôm sau là thứ bảy. Cuối tuần không cần phải đi làm, buổi sáng không có tiếng chuông báo thức. Nhưng ma nữ cũng thức dậy lúc 8 giờ sáng. Tôi buộc phải đi cùng cô ta tới cửa hàng bánh bao trước cổng khu dân cư dạo một vòng, cô ta để lại một vài xác chết, rồi cầm về cái bánh bao do cô ta biến ra. Cô ta về tới nhà, bắt đầu ăn sáng. Người đàn ông kia cũng đã thức dậy, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì thay quần áo đi ra ngoài. Đến khi người đàn ông đó trở về thì ma nữ cũng đã ăn xong bữa sáng, cho quần áo vào máy giặt để giặt, rồi ngồi ở phòng khách xem tivi. Người đàn ông đi gọi đứa con trai dậy, rồi hai cha con họ ăn một bữa sáng thịnh soạn.

Lúc này ma nữ cũng đã đem đồ giặt xong phơi ra ngoài rồi. Người đàn ông lại đi mở máy giặt giặt đồ.

Tôi thấy rất rõ, quần áo mà người đàn ông này giặt giống hệt với của ma nữ. Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đồ mà ma nữ giặt không phải là quần áo thật.

Cả ngày hôm nay ma nữ đều nhà, nên đã để lại ở trong nhà nhiều xác chết hơn.

Cậu thanh niên kia thì ở trong phòng cả ngày, lúc ăn tối, bị đống xác chết kia quấn ngã, nên oán trách: “Ba, ba phải dọn dẹp những thứ này gọn gàng lại chứ.”

Tôi lặng lẽ quan sát hai cha con này.

“Ừm, được. Ba cũng thấy đồ đạc nhiều quá. Ngày mai tổng vệ sinh một chút đi.” Người đàn ông khẽ gật đầu.

Tôi hoàn toàn đơ người ra, đợi tới chủ nhật xem sẽ thế nào.

Đến ngày chủ nhật, tôi nhìn thấy hai cha con họ thay bộ quần áo cũ, mặt không biến sắc, nhét những xác chết này vào trong túi đựng rác, gói lại rồi kéo ra khỏi nhà.

Vốn dĩ ma nữ kia đang đứng ở ban công phơi chăn mền lại bị cậu thanh niên nắm lấy, nhét vào trong túi rác một cách thô bạo, đem vứt ra bãi rác của khu dân cư cùng với đống xác chết kia.

Tôi buộc phải đi theo ma nữ. Lúc này tôi chỉ có thể đứng bên cạnh bãi rác, mơ hồ nhìn hai cha con họ phủi tay đi về.