Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 218: Sử dụng như thế nào?




Diệp Thanh có thể nói được, tôi từng nghe thấy anh ta nói chuyện hai lần rồi. Có điều không biết là anh ta không muốn phí lời với những kẻ tầm thường như chúng tôi, hay là nói chuyện phải tiêu tốn quá nhiều năng lượng nên anh ta không chịu nói gì cả.

Cho dù là không nói, anh ta vẫn có thể cho tôi một vài ám hiệu.

Lần này Diệp Thanh không nói chuyện, thậm chí cũng không phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Tôi khó hiểu, đổi sang câu hỏi khác: “Sao anh không để Cổ Mạch lấy cái này?”

Diệp Thanh vẫn tiếp tục im lặng.

Tôi cũng không biết phải xử lý cái bình kỳ lạ này như thế nào nữa.

Trông nó giống như một loại thịt nào đó được ngâm trong hóa chất formalin, không phải là tim gan, lá lách, phổi hay thận gì cả, chẳng lẽ là bộ phận nào đó của yêu quái? Tôi không sợ mấy thứ này, cho dù là nhìn bằng mắt thường hay là mắt âm dương thì khối thịt này đều không có gì gớm ghiếc cả, cũng không có điểm nào đặc biệt cho nên tôi chỉ đơn thuần là cảm thấy khó hiểu mà thôi.

Dường như Diệp Thanh đã rời đi rồi, xem ra cái bình thủy tinh này chính là chìa khóa giải quyết vấn đề mà anh ta cho tôi.

Tôi thở dài, cầm cái bình đi ra ngoài, lúc định rời khỏi phòng nghiên cứu thì lại nghĩ tới sự việc của Trịnh Hân Hân, liền hỏi Diệp Thanh một chút. Quả nhiên anh ta không có phản ứng gì cả. Vừa nãy, khi tôi kể về những chuyện mà ba người kia gặp phải, Diệp Thanh đã không có bất kỳ phản ứng gì rồi. Cổ Mạch từng nói đùa với Tiết Tĩnh Duyệt rằng hoan nghênh cô ấy gia nhập vào, nhưng lại chưa từng nói vậy với Trịnh Hân Hân. Cũng không biết đó là do Cổ Mạch hứng lên thì nói vậy hay là anh ta thật sự có ý thay mặt Thanh Diệp thu nhận thêm người mới.

Nghĩ tới việc Gã Béo yêu thầm Tiết Tĩnh Duyệt, lại nghĩ tới những điểm khác người của Tiết Tĩnh Duyệt, tôi nghĩ cô gái này đã lên phải con tàu của cướp biển giống như chúng tôi rồi.

Diệp Thanh không hề ngăn tôi lại khi tôi mở cánh cửa lớn của phòng nghiên cứu ra. Trần Dật Hàm đang đứng đợi ở lối đi, nhìn thấy thứ mà tôi mang ra, ánh mắt bất chợt nghiêm lại, giống như đã nghĩ ra cái gì. Tôi phát hiện anh ta biết món đồ này là gì, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Cảnh cửa lớn phía sau tôi tự động đóng lại, không cần tôi phải xoay người đóng cửa.

Trần Dật Hàm chỉ liếc nhìn cánh cửa kia một cái rồi đưa tay ra cầm lấy cái bình.

“Đây là cái gì?” Tôi hỏi Trần Dật Hàm.

Trần Dật Hàm liếc sang tôi một cái rồi trả lời, “Nhau thai”.

Tay tôi run lên.

Cũng may là Trần Dật Hàm đã cầm lấy cái bình kia rồi.

“Nhau thai... Có khi nào là... nhau thai của Tiêu Thiên Tứ không? Cậu ta còn có nhau thai sao?” Tôi cảm thấy khiếp sợ.

Trần Dật Hàm trả lời: “Có phải hay không thì phải điều tra mới biết được. Cậu có cảm nhận được điều gì về thứ này không?”

Tôi lắc đầu, “Chỉ là một vật bình thường.”

Trần Dật Hàm chau mày.

Sau khi lấy được đồ, chúng tôi trở về khách sạn.

Cổ Mạch là một người rất biết hưởng thụ, lại có sẵn tiền trong tay, liền thỏa sức tiêu xài. Cả đám người chúng tôi ở trong một căn phòng lớn nhất của khách sạn, không hề chen chúc chật chội gì cả.

Sau khi Trần Dật Hàm ôm cái bình đựng nhau thai bị làm thành tiêu bản kia vào trong phòng thì cũng chỉ có Tí Còi và Gã Béo giật mình hét lên vài tiếng.

“Đây là thứ gì vậy?”

“Nhìn gớm quá.”

Tôi và Trần Dật Hàm đều nhìn sang Cổ Mạch.

“Gì vậy?” Cổ Mạch lui mấy bước liền.

“Cái này là Diệp Thanh đưa cho tôi đó.” Tôi nói.

“Cậu ta đưa cho cậu thì cậu cứ giữ lấy, tôi đâu có định giành.” Cổ Mạch phẩy tay giống như đuổi ruồi bọ.

“Anh chưa từng nhìn thấy thứ này sao?” Tất nhiên tôi không có suy nghĩ như Cổ Mạch nói.

Cổ Mạch lắc đầu, “Chưa từng thấy. Đây là gì vậy?”

“Nhau thai”. Tôi trả lời.

Trên mặt mỗi người có một sắc thái khác nhau, nhưng tất cả đều nghĩ tới một đáp án.

“Là nhau thai của Tiêu Thiên Tứ sao? Nó có thể giết chết Tiêu Thiên Tứ à?” Tí Còi nghi ngờ hỏi, “Sử dụng như thế nào?”

Tôi nhìn Cổ Mạch.

Cổ Mạch gãi gãi cằm lởm chởm râu, “Tôi thật sự chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ. Chuyện của Tiêu Chính... Thi thể của Vu Mộng là do ba người bọn Diệp Tử phát hiện, sau khi báo cảnh sát, chắc là bị cảnh sát mang đi. Sau đó như thế nào thì tôi không có hỏi, chỉ biết là Tiêu Chính mang theo thai quỷ chạy trốn rồi.”

“Một vật lớn như vậy mà anh chưa từng nhìn thấy ở phòng nghiên cứu sao?” Tí Còi nghi ngờ.

Cổ Mạch nhún vai, “Tôi đã nói từ trước rồi mà, trong Thanh Diệp thì tôi là người có địa vị thấp nhất, biết ít chuyện nhất. Tôi cũng không có hứng thú với mấy thứ này.”

Lúc nói mấy lời này, anh ta nhìn Trần Dật Hàm cười cười, giống như đang chứng minh mình vô tội.

Trần Dật Hàm không bị mắc lừa, anh ta đặt bình thủy tinh lên bàn, kéo ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Cổ Mạch.

Cổ Mạch cũng ngồi xuống sô pha ở phía đối diện, than thở, “Tôi thật sự không biết thứ này. Hơn nữa cái này cũng chưa chắc là nhau thai của Tiêu Thiên Tứ? Tôi thấy thứ này có đó gì kỳ lạ nhưng cũng không nghe thấy nó phát ra âm thanh gì cả.”

Tôi thấy Cổ Mạch không giống đang giả vờ. Đương nhiên mắt nhìn của tôi không sánh được với một người chuyên nghiệp như Trần Dật Hàm. Rõ ràng là Trần Dật Hàm vẫn có một chút nghi ngờ với lời nói của Cổ Mạch.

“Có thể điều tra ra được nhau thai này là của ai không?” Gã Béo nhìn sang Trần Dật Hàm.

“Có thể làm xét nghiệm. Chắc là Cục Cảnh sát chỗ Vu Mộng có ghi chép lại.” Trần Dật Hàm không hề cử động, chỉ trả lời như vậy.

“Còn vấn đề gì nữa không, Cục trưởng?” Trịnh Hân Hân lên tiếng hỏi.

Trần Dật Hàm dán chặt mắt vào Cổ Mạch, “Tôi cần một câu trả lời chính xác. Sau khi tôi mở thứ này để lấy mẫu xét nghiễm thì có làm hư hại tới nó hay không?”

Tôi và Cổ Mạch đều không nhìn ra được nhau thai này có gì khác lạ cả, nhưng Trần Dật Hàm thì cẩn thận dè dặt, anh ta sẽ không tùy tiện làm hư hỏng nó. Bởi dù sao thì nhau thai này cũng chỉ có một cái mà thôi, kẻ dùng nhau thai làm tiêu bản cũng đã chết, Cổ Mạch thì cũng chẳng thể trông chờ được gì ở anh ta, tôi cũng không giúp được gì, Huyền Thanh Chân Nhân không rõ tung tích, những cao nhân khác thì không biết có giúp được gì không… Trần Dật Hàm không nói thì tôi cũng không nghĩ tới rằng chúng tôi chỉ có một cơ hội, nếu như thất bại thì chúng tôi chỉ có thể chịu thiệt khi phải đối mặt với cha con Tiêu Chính, cũng có thể vì vậy mà bỏ mạng.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy giữa mình và Cục trưởng Cục cảnh sát trẻ tuổi Trần Dật Hàm này có khoảng cách quá lớn. Nghĩ tới những lần tôi xử lý hiện tượng quái dị trước đây, hoàn toàn là ôm sự nhiệt huyết để hành động, mạo hiểm thử sức. Nhiều lúc hành động của tôi đều dựa theo bản năng, có thể sống được tới hôm nay quả thật là phúc lớn mệnh lớn.

“Tôi không biết, chuyện này để cậu ta quyết định đi.” Cổ Mạch chỉ sang tôi.

Tôi tự chỉ mình hỏi, “Tôi sao? Anh đừng có đùa nữa. Anh giỏi hơn tôi, lại còn nghe được những thứ mà tôi không nghe được nữa mà.”

Cổ Mạch lắc đầu, “Diệp Tử đưa thứ này cho cậu chứ không đưa cho tôi, nhất định là muốn để cậu quyết định.”

Những lời này hoàn toàn có lý.

Tôi nhìn đống nhau thai đó một cách bất đắc dĩ, vốn dĩ không thấy ghê tởm gì, nhưng giờ lại có thêm sự bồn chồn lo lắng khi phải đưa ra một quyết định trọng đại.

Trong đầu tôi vụt lóe lên một suy nghĩ, “Tôi không am hiểu mấy thứ này, nhưng nếu như dựa theo trực giác thì…”

Mở hộp ra, nhìn thấy bình thủy tinh bên trong, mở nắp, thấy rõ thứ bên trong bình, biết đây là nhau thai…

“Tôi không có cách nào cả…”

“Hả, anh Kỳ, ý anh là sao?” Tí Còi hỏi.

“Thì là không có cách gì cả, đến giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra sử dụng cái này như thế nào. Các cậu còn nhớ sự việc xương mèo lần trước không?” Tôi nhìn sang bọn Tí Còi.

Tí Còi, Gã Béo và Quách Ngọc Khiết đều gật đầu. Quách Ngọc Khiết vẫn còn ngu ngơ, Tí Còi và Gã Béo thì hiểu ra rồi.

“Lần đó Tí Còi là người nghĩ ra cách sử dụng.” Gã Béo nhìn sang Tí Còi.

Tí Còi gãi gãi tai, “Xương mèo còn dễ, bởi nó là đạo cụ vu thuật thường thấy, nhưng tôi chưa từng thấy nhau thai có thể dùng để làm gì. Lẽ nào là đem đốt đi sao? Giống như kiến thức thường thức về việc đem thi thể thiêu đốt đi thì hồn ma sẽ tiêu tan luôn ấy.”

“Nhưng với điều kiện là đây phải đúng là nhau thai của Tiêu Thiên Tứ, hơn nữa là kiến thức thường thức không rõ ở đâu ra này phải chính xác nữa.” Trịnh Hân Hân châm chọc một câu.

“Ở đây có chuyên gia mà.” Tí Còi cố tình nói lớn.

Tất cả mọi người đều nhìn sang Cổ Mạch.

Cổ Mạch rất bình thản hỏi tôi, “Cậu đưa ra quyết định như vậy sao?”