Cổ Mạch đã bỏ đi giọng điệu đùa giỡn thường ngày khi anh ta nói về những lí luận khi nãy. Điều này làm cho người ta thấy được sự chuyên nghiệp của anh ta.
Trần Dật Hàm mở cửa, ở đầu bên kia hai người đã đi vào Thanh Diệp lấy bùa hộ mệnh.
Cổ Mạch miệng vẫn nói không ngừng, “Được rồi, giải thích đi, bên các cậu có phải còn một người chưa trúng chiêu đúng không?”
Gã Béo nắm chặt tay lái, tôi thấy đầu cậu ta chảy không ít mồ hôi.
Trong một khung chat khác, Trịnh Hân Hân từ từ giương mắt lên, nhìn về phía ghế tài xế.
“Tôi luôn luôn gặp phải xui xẻo.” Tiết Tĩnh Duyệt mở miệng nói, giọng có vẻ trầm thấp cô đơn.
“Hả, cậu luôn luôn gặp xui sao?” Quách Ngọc Khiết không thể hiểu nổi.
“Ừ, tôi luôn gặp phải chuyện xui xẻo. Ra đường thì bị ăn cắp túi xách, ngày đi thi thì bị bệnh, đi làm trong công ty thì công ty phá sản, đi bệnh viện thì bác sĩ kê nhầm thuốc,…” Tiết Tĩnh Duyệt nói một lúc, liên tục liệt kê những chuyện xui xẻo mà mình gặp phải, nghe thì cảm thấy rất tội nghiệp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy mắc cười nhiều hơn. Lúc kể cô ấy rất bình tĩnh, trừ đi giọng điệu có chút không vui thì không thấy cô ấy biểu hiện ra cảm xúc mạnh hay oán hận.
Cô ấy dường như đã quen với cuộc sống xui xẻo rồi.
“Cô nhìn thấy ma bao giờ chưa?” Cổ Mạch hỏi.
“Tôi không chắc. Ban đầu tôi không tin rằng thế giới này có ma, nhưng hiện tại tôi cảm thấy có thể thực sự có ma.”
“Tôi chưa nhìn thấy ma lần nào.” Tôi nhanh chóng giải thích với Cổ Mạch.
“Cảm giác rất lạ.” Cổ Mạch lẩm bẩm, chỉ cho Trần Dật Hàm chỗ lấy bùa hộ mệnh. “Đừng lấy nhiều nhé, anh sẽ bị Diệp Tử giết đấy.”
Bên kia không rõ Trần Dật Hàm có phản ứng gì nhưng Cổ Mạch làm một động tác rụt cổ lại.
“Các cô cậu làm sao ở cùng một chỗ vậy? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ đó?” Cổ Mạch bắt đầu phân tích tình hình.
“Điều này và việc chính của chúng ta có liên quan với nhau sao?” Hồng Mao hỏi.
“Sức chiến của chúng ta không đủ, chỉ có thể dùng cách này thôi.” Cổ Mạch bí ẩn nói.
Hồng Mao ngơ ra vài giây, trả lời: “Từ lâu tôi đã là hội viên của câu lạc bộ rồi.”
“Tại sao lại đi vào hôm nay?”
“Vì hôm nay rảnh.” Hồng Mao bất lực trả lời.
Câu hỏi này thật làm cho mọi người không biết làm sao để trả lời.
Tiết Tĩnh Duyệt trả lời tiếp: “Tôi cũng vậy.”
“Lý do gia nhập câu lạc bộ là gì?” Cổ Mạch lại hỏi.
“Đi chơi thôi. Trò bắn súng rất thú vị.” Đây là câu trả lời của Hồng Mao, thật vô nghĩa.
Tiết Tĩnh Duyệt không trả lời.
“Như thế nào, Duyệt Duyệt?” Quách Ngọc Khiết hỏi thăm.
“Tôi...” Tiết Tĩnh Duyệt chậm chạp trả lời.
Rừm rừm….
Tiếng khởi động xe đánh gãy lời nói của Tiết Tĩnh Duyệt.
“Chết tiệt.” Hồng Mao to tiếng mắng chửi.
Két...
Xe đột nhiên phanh gấp, bánh xe và mặt đất ma sát với nhau.
Tôi liền quay đầu lại, nhìn thấy xe của Hồng Mao quay một vòng 180 độ, đột nhiên phóng nhanh lên vượt qua chúng tôi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Gã Béo gấp rút hỏi.
“Mọi người tăng tốc! Mau tăng tốc, phía sau có xe đuổi theo!” Quách Ngọc Khiết hét lên.
Hai chiếc xe của chúng tôi cũng nhanh chóng tăng tốc.
Chiếc xe của Hồng Mao phóng nhanh quá nên đã đụng phải hàng rào bên đường, vị trí ngồi phía sau chiếc xe như bị bóp méo, cả chiếc xe bay ra một đoạn xa, rơi xuống một đoạn đường khác. Một chiếc bánh xe sau cũng rơi ra luôn.
Trong khung chat video, hình ảnh hỗn loạn như bị thứ gì ném trúng.
Tôi dường như thấy được một thứ ánh sáng được phóng to lên.
Khung chat video bị tắt.
Tôi quay đầu lại lần nữa, nhìn thấy Hồng Mao chui ra từ chiếc xe, đỡ lấy thắt lưng, trên miệng hình như đang mắng chửi cái gì…
Gã Béo đang đổi tuyến đường.
Tôi thấy đằng sau có thêm một chiếc xe, một chiếc xe thể thao, đầu xe có chút bị biến dạng. Chiếc xe thể thao kia một khi tăng tốc thì rất dễ dàng đuổi kịp hai chiếc xe chúng tôi. Nhưng người đó lại thả chậm tốc độ. Sau đó người đó giơ tay lên.
Đùng!
Thân thể của Hồng Mao rung lên một cái rồi ngã xuống.
“Chuyện gì vậy… Hồi nãy xảy ra chuyện gì?! Người đó nổ súng sao?” Tí Còi la lên.
Những cô gái đang ngồi trong xe cũng thét lên, là tiếng của Quách Ngọc Khiết. Trịnh Hân Hân ngây người ra, Tiết Tĩnh Duyệt đang lái xe, nên không nhìn thấy.
“Cho tôi xem tình hình sao rồi.” Trần Dật Hàm hô lên.
Tôi ngồi ở ghế phó lái, nhanh chóng giơ điện thoại lên, nhắm chuẩn về phía sau.
“Các cậu phải tông qua người đó, cậu đừng chỉ nghĩ đến việc trốn thoát. Tốc độ của xe các cậu không nhanh bằng người đó, xe của các cậu là loại gì?” Trần Dật Hàm quyết đoán nói.
Gã Béo trả lời anh ta.
“Thả chậm tốc độ ngang bằng với người đó rồi tông qua bên kia.” Trần Dật Hàm mệnh lệnh.
“Như vậy có ổn không? Người đó có súng.” Gã Béo nói.
“Người đó sẽ không nổ súng theo cách này.” Trịnh Hân Hân nói, “Mục đích của người đó là tông chết chúng ta. Nổ súng chỉ là lựa chọn thứ hai. Chúng ta đến ngang mặt người đó mà tông nhau, người đó sẽ phối hợp chúng ta.” Hai vị chuyên gia đã vạch rõ kế hoạch, Gã Béo cắn răng, thả chậm tốc độ lại. Tên điên kia quả nhiên không nổ súng, gã ta còn huýt sáo, chủ động đến tông xe của chúng tôi.
“Đạp ga, quẹo phải.” Trần Dật Hàm bình tĩnh chỉ huy.
Gã Béo đạp ga, quay tay lái sang phải một cách dứt khoát.
Hai chiếc xe va chạm vào nhau, chiếc xe thể thao gọn nhẹ đó không đỡ nổi chiếc xe đi làm có tính năng an toàn cao của Gã Béo. Đầu của chiếc xe thể thao bị móp đi, cả chiếc xe lệch sang một bên.
Tiếng ma sát lại vang lên, qua một lúc lại biến mất. Gã cố gắng điều khiển chiếc xe, hú lên một tiếng “wao”, trở nên càng hưng phấn khi điều khiển chiếc xe tiến lên, lại tông về phía chúng tôi.
“Tên điên!” Gã Béo mắng.
Tim tôi trật đi một nhịp, giơ lên điện thoại nhắm vào tên đó, “Cổ Mạch, anh mau nhìn xem!“
Những người khac đều ngây người ra.
“Gã đó trúng tà rồi.” Cổ Mạch nói.
“A…”
Những người khác đều phát ra tiếng cảm thán khó hiểu.
Rầm!
Chiếc xe lại bị gã ta tông vào.
Tôi xém chút nữa làm rớt luôn chiếc điện thoại. Chiếc đai an toàn giúp tôi ngồi cố định trên ghế, nhưng tay tôi đụng trúng cửa xe, mu bàn tay nhanh chóng sưng đỏ lên.
“Bây giờ không phải lúc chúng ta suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Lâm Kỳ, cậu nhắm chuẩn vào, tôi muốn xem tình hình bên kia như thế nào.” Giọng nói của Trần Dật Hàm rất bình tĩnh.
Tôi nhanh chóng giơ lên điện thoại nhắm vào phía sau.
“Được rồi, tốc độ chậm lại một chút… Lập tức!” Trần Dật Hàm chỉ huy.
Rầm!
Gã Béo quay tay lái, lần thứ ba tông vào chiếc xe thể thao, lần này Gã Béo tông vào cửa xe!
Tôi cố gắng hết sức để ngồi vững, nhìn thấy tên kia giống như tôi lúc nãy, tay không khống chế được làm cho tay lái không vững, chiếc xe xoay một vòng 90 độ đụng vào đường ray như xe Hồng Mao.
Đùng!
Sau tiếng va chạm lớn, đầu của chiếc xe thể thao bị phế bỏ hoàn toàn. Tên kia dường như bị va chạm vào đầu, cả người nghiêng về cửa xe.
“Kết thúc chưa?” Quách Ngọc Khiết căng thẳng hỏi.
“Gã không còn động đậy nữa.” Tí Còi ngồi phía sau báo cáo tình hình.
“Hồng Mao đâu rồi?” Quách Ngọc Khiết lo lắng hỏi.
“Cậu ta không phải là đã có miếng ngọc bảo vệ rồi sao? Nhất định không có chuyện gì.” Giọng Tí Còi hơi khô cứng.
Tôi đột nhiên nhớ lại, lúc nãy nhìn thấy điện thoại của Hồng Mao bị thứ gì ném trúng, hình như là miếng ngọc kia.
“Đợi một lát! Phía sau có xe đến!” Tí Còi la lên.
Hai chiếc xe bên chúng tôi thả chậm tốc độ, dừng lại bên đường.
Bởi vì lo sợ khẩu súng trong tay tên điên kia nên không ai trong chúng tôi xuống xe.
Đúng như Tí Còi nói, phía sau có xe đến, chiếc xe dừng lại bên chiếc xe của Hồng Mao, người ngồi ở ghế phó lái bước xuống xe, đi đến bên chiếc xe của Hồng Mao quan sát. Anh ta đi đến phía sau chiếc xe, chúng tôi không nhìn thấy anh ta đang làm gì.
Một lát sau, anh ta trở lại xe, chiếc xe đó lại khởi động.
Chiếc xe đó chạy ngang qua chiếc xe thể thao bị hư kia, không có dừng lại mà giảm tốc độ chạy đến bên xe chúng tôi, rồi hạ thấp cửa kính xe xuống.
“Thật tốt khi các anh không xảy ra chuyện gì.” Khuôn mặt tươi cười của Tiêu Thiên Tứ xuất hiện.
Tiêu Chính nhìn chúng tôi không chớp mắt.
Trong tay Tiêu Thiên Tứ đang tung một miếng ngọc bội, màu sắc của miếng ngọc trở nên ảm đạm không còn phát sáng, sợi dây màu đỏ buộc ngọc bội bay lên bay xuống theo động tác của cậu ta.
“Cậu đã làm cái gì?” Tôi không kiềm chế được cơn giận dữ và nỗi sợ hãi.
Tiêu Thiên Tứ cầm lấy miếng ngọc bội, “Tôi chỉ lấy để nhìn thôi mà. Đồ chơi nhỏ, cũng không bằng những thứ lúc trước tôi lấy được, mấy thứ kia còn có thể biến thành người đấy, chỉ là tính cách làm người ta chán ghét. Thôi, tôi không thích cục đá này nữa.” Tiêu Thiên Tứ tùy tiện ném miếng ngọc đó vào cửa sổ nơi Gã Béo đang ngồi.
Miếng ngọc đó va chạm vào cửa kính liền nổ tung ra thành những hạt bụi màu đen.