Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 206: Mã số 057 – đi phượt bị mất tích (6)




“Chị Tăng, chị nói là, nhìn thấy... là có ý gì chứ?”

“Không phải là tôi nói, mà là anh ấy nói. Ôi, tôi thực sự cho là khi đó anh ấy đã lú lẫn rồi. Anh ấy nói mỗi lần anh ấy đi leo núi một mình, vào buổi tối đều có thể nhìn thấy ánh đèn pin. Lạc Hạo Kiệt đã phát tín hiệu cho anh ấy, hai người họ liền tán gẫu. Anh ấy nói như vậy... Mãi đến khi các cậu gặp tai nạn ở núi Bạch Long, tôi... Lần cuối anh ấy đi leo núi một mình chính là ở núi Bạch Long, là... là con đường mà các cậu đã gặp tai nạn...”

“Lạc Hạo Kiệt và anh Lý khi tán gẫu đã nói những chuyện gì vậy?”

“Tôi không biết. Anh ấy chỉ nói là bọn họ nói chuyện phiếm. Ồ, đúng rồi, anh ấy nói đã giao hẹn xong với nhau, phải cùng đi leo ngọn núi Mục, leo lên tới đỉnh của thế giới.”

“Chị còn có thể nhớ ra chuyện gì nữa không?”

“Chỉ có những chuyện này thôi... Những vụ gặp tai nạn đó, còn có những vụ bị mất tích kia, thực sự là bởi vì...”

“Trước mắt còn chưa thể xác định được. Chúng tôi cần phải điều tra thêm một bước nữa.”

Ngày 11 tháng 11 năm 2009, điều tra biết được thân phận của Lạc Hạo Kiệt, cha mẹ đều đã mất, chưa kết hôn, chết vào ngày 17 tháng 3 năm 1987, nguyên nhân cái chết là bị chấn thương sọ não do ngã xuống từ sườn núi.

Ngày 15 tháng 11 năm 2009, đi đến núi Bạch Long. File ghi âm 05720091115.wav.

“Ngọn núi này âm khí thật là nặng nề.”

“Rất nguy hiểm sao?”

“Anh La, anh ở lại dưới núi đi.”

“Đợi một chút, các anh đều là người không có kinh nghiệm gì, nếu như các anh lên núi một mình...”

“Chúng tôi tạm thời sẽ không đi đến chỗ cao đâu. Phong thủy của ngọn núi này đều đã thay đổi rồi.”

“Bởi vì động đất sao? Các anh còn biết xem phong thủy sao? A Thành, cậu đã tìm được cao nhân rồi.”

“Chúng tôi chỉ biết sơ qua về phong thủy thôi. Âm khí nặng nề như vậy, phong thủy đương nhiên sẽ thay đổi, cũng bởi vì thế mà gây nên động đất.”

“Vậy các anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào vậy?”

“Trước tiên cứ nói cho Lạc Hạo Kiệt biết chuyện Lý Gia đã chết đã.”

“Các anh ở lại đây.”

“Tôi muốn đi cùng! Trước đây anh Lý rất hay giúp đỡ tôi, tin tức anh ấy chết, vẫn là nên để tôi nói.”

“A Thành!”

“Không sao đâu. Nếu như thực sự là vì Lạc Hạo Kiệt mà anh Lý quen biết kia...”

“Anh ta đã không còn là Lạc Hạo Kiệt mà Lý Gia quen biết nữa đâu. Nói cho anh ta biết về cái chết của Lý Gia, chỉ là vì chúng tôi muốn dẫn dụ anh ta ra mà thôi.”

“A...”

“Dừng lại ở chỗ này, đừng có cản trở.”

...

“Đã lâu lắm rồi tôi không có leo núi... Phù... Còn mệt hơn cả bắt ma...”

“Thực sự là Lạc Hạo Kiệt, mà không phải là tên Đường Hữu Trực đó sao?”

“Khả năng của Lạc Hạo Kiệt lớn hơn là Đường Hữu Trực.”

“Nhưng mà Vưu Liêm Khang đã chết rồi.”

“Có thể là Đường Hữu Trực đã chịu ảnh hưởng của phong thủy, từ thể linh thể biến thành quỷ. Chậc, loại chuyện này là phiền phức nhất đó. Chẳng hiểu cái gì đã kết bạn với ma.”

“Cho dù không có Lý Gia, thì Lạc Hạo Kiệt cũng sẽ có khả năng biến thành quỷ.”

“Một người bình thường, dưới tình huống bình thường mà biến thành ma cũng sẽ không gây họa lớn như vậy.”

“Ừm... Điều này cũng có vẻ đúng.”

“Nếu mà sếp biến thành quỷ thì chắc chắn sẽ là một tai họa lớn. Ha ha!”

“Ừm, chắc chắn là ác quỷ.”

“Vậy còn phải xem tôi chết như thế nào nữa.”

...

“Phù... leo tới đây được rồi chứ?”

“Cũng tạm ổn rồi. Kêu gọi thử xem.”

Két... Ù ù! Ầm!

“Lạc Hạo Kiệt, chúng tôi là người đến đưa tin thay Lý Gia. Lý Gia đã chết vì bệnh ung thư vào 5 năm trước, không có cách nào hoàn thành giao hẹn leo lên đỉnh núi Mục với anh được nữa.”

Vù vù... Vù...

“Lạc Hạo Kiệt, Lý Gia chết rồi, chuyện này không có liên quan gì với câu lạc bộ leo núi cả. Hãy dừng những việc anh đang làm hiện giờ lại. Anh nên đi đầu thai rồi.”

Vù... Vù vù vù...

“Mềm dẻo không được, xem ra phải dùng cách cứng rắn rồi.”

“Lý Gia, chết rồi sao?”

...

Vù...

“Đúng, Lý Gia chết rồi, 5 năm trước đã chết vì bệnh ung thư.”

“Bệnh ung thư ư?”

“Đúng vậy.”

“Anh ta chết rồi, tại sao không đến tìm tôi?”

“Đã đi đầu thai rồi. Không phải là tất cả mọi người sau khi chết đều có thể biến thành ma được.”

“Đi đầu thai... Chúng tôi đã giao hẹn là đi leo núi Mục.”

“Những người khác của câu lạc bộ leo núi đâu?”

Vù vù vù... Vù vù...

“Khụ... Cơn gió này thổi vào mặt tôi đau quá.”

“Gã Khờ, ráng nhịn đi!”

“Người đã đủ cả rồi, vậy chúng ta cũng không cần phải phí lời nữa.”

“Sếp, anh cẩn thận một chút, nơi này không phải là đất bằng.”

Vù vù...

Bang!

Bang bang!

“A a a a!”

“Ối ối ối a a a a!”

Bang bang!

...

“Chúng tôi giao hẹn rồi... Chúng tôi đã giao hẹn xong rồi!”

“Anh ta đã chết rồi!”

“Làm sao có thể...”

Bang!

Vù...

Kèn kẹt! Rắc rắc!

“Sếp, cẩn thận!”

Vù... Két két!

“Còn may... Diệp Thanh, anh không sao chứ?”

“Không sao.”

“Lý Gia kết bạn lung tung khiến câu lạc bộ leo núi gặp tai họa lớn rồi.”

“Thứ gặp tai họa còn có cả núi Bạch Long nữa.”

“Tên Lạc Hạo Kiệt đó lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy nhỉ?”

“Thiên thời địa lợi nhân hòa. Thời gian chết đúng vào lúc âm thời, nơi chết là vùng đất cực âm, lại thêm việc thường xuyên qua lại với người có ngày giờ sinh đều âm như Lý Gia, hai người thường đi tới nơi rừng núi thiên nhiên, chuyến hành trình cuối cùng lại kết thúc ở núi Bạch Long này...”

“Lý Gia bị ung thư chết sớm, có phải là có liên quan đến Lạc Hạo Kiệt hay không?”

“Đương nhiên. Người bình thường tiếp xúc với ma sẽ xảy ra chuyện cũng là lẽ đương nhiên.”

“Thật sự là tạo nghiệp chướng...”

Ngày 16 tháng 11 năm 2009, kết thúc điều tra.

Tôi nghe xong file ghi âm cuối cùng đó trong lòng liền mờ mịt.

Cuộc đối thoại của ba người Thanh Diệp khiến tôi có chút lo lắng. Nên biết là, bây giờ Diệp Thanh có thể thực sự đã biến thành quỷ, tôi còn tiếp xúc với anh ta lâu như vậy. Chắc tôi sẽ không bị mắc bệnh ung thư chứ?

Điều này thực sự khó mà nói được.

Nhưng nếu nói từ giờ đoạn tuyệt quan hệ với Thanh Diệp, mà lại còn có Cổ Mạch ở đây, thì e rằng sẽ không dễ dàng gì. Cho dù không có Cổ Mạch, bản lĩnh của Diệp Thanh thì ai cũng biết. Nếu như tôi muốn cùng anh ta đường ai nấy đi thì đoán chừng anh ta sẽ không tha cho tôi. Nghĩ đến Dư Tân Vanh cũng kiêng nể Diệp Thanh như vậy, vị đại gia họ Vưu đó nghe đến tên tuổi của Diệp Thanh cũng không thể không để con trai của mình đi gặp mặt Diệp Thanh. Một con kiến nho nhỏ như tôi thì có thể có cách gì mà từ chối Diệp Thanh chứ?

Vừa nghĩ như vậy, tâm trạng của tôi liền rất không vui.

Tâm trạng của tôi không được vui, tâm trạng của Quách Ngọc Khiết cũng không vui. Khi cô ấy ăn cơm trưa đã nói tới chuyện của Trịnh Hân Hân một cách lo âu.

“Hân Hân xuất viện rồi nhưng vẫn bị đau lưng như cũ, không biết có phải là khi bị đụng vào đầu nên bị tổn thương dây thần kinh nào đó không nữa, bây giờ luôn luôn không thoải mái. Đã kiểm tra hai lần ở trong bệnh viện cũng không kiểm tra ra được kết quả gì.”

“Não bị tổn thương, theo trình độ y học hiện nay thì cũng vẫn còn rất nhiều điều chưa rõ ràng được.” Tí Còi đang nhai thức ăn, nói chuyện không được rõ lắm.

“Đúng thế. Bác sĩ cũng nói là không có biện pháp.” Quách Ngọc Khiết chọc chọc miếng thịt kho tàu ở trước mặt, đã chọc nát phần thịt mỡ, trông vô cùng buồn nôn.

“Người bị hại lần trước nói đến thì sao?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

“Tạm giam, phạt tiền, như vậy thôi. Gã ta đánh Hân Hân, còn mình thì được thoải mái, rất thoải mái.” Quách Ngọc Khiết không có thiện cảm nói.

“Trút giận là một con đường khai thông tâm lý đó. Mọi người có hứng thú chơi bắn súng không vậy? Tôi biết có một chỗ có thể bắn súng.” Gã Béo đề nghị nói.

Nhà Gã Béo rất giàu có. Cha của cậu ta thời trẻ đầu tư cổ phiếu đã kiếm được một mớ, sau khi thôi việc, không lao vào kinh doanh cá thể, cũng không toàn tâm toàn ý vào thị trường cổ phiếu, mà lại bắt đầu đầu tư mạo hiểm. Không thể nói khoản đầu tư nào cũng đều kiếm được đầy bồn đầy bát, nhưng để cho cả nhà tiêu xài hai ba đời thì không có vấn đề gì. Vả lại, người nhà Gã Béo cũng không phải là những kẻ ăn chơi xa đọa, tiêu xài phung phí.

Hai năm trước, Gã Béo đã tham gia một câu lạc bộ bắn súng. Ở trong nước mang theo súng là bất hợp pháp, nhưng mà nơi có thể bắn súng thì vẫn có vài chỗ, là những chỗ chi phí rất đắt đỏ. Gã Béo đã từng dẫn tôi và Tí Còi đến đó chơi, hai người chúng tôi đều cảm thấy không có hứng thú, còn không có cảm giác bằng trò game bắn súng VR nữa. Trò sau có em gái ngực bự, có zombie, có súng phóng tên lửa, còn trò trước thì chỉ có súng lục nhỏ bé.

Sau khi nghe Gã Béo nhiệt tình giới thiệu, Quách Ngọc Khiết đã do dự một chút, “Em có thể thử hỏi Hân Hân không?”

“Có thể chứ.” Gã Béo gật đầu liên tục, lại nhìn về phía Trần Hiểu Khâu.

Trần Hiểu Khâu trực tiếp tỏ ý là không có hứng thú.