Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 203: Mã số 057 – đi phượt bị mất tích (3)




“Có một người, một người trong đội của bọn nó. Tôi đã từng đọc báo, xem qua báo cáo điều tra, bọn họ đều nói là trong đội có 12 người, nhưng danh sách mà con trai tôi cho tôi xem là 13 người. Con trai tôi cũng đã từng nhắc tới, là có một thương gia họ Vưu đã tài trợ cho lần leo núi ấy của bọn nó, nhưng phải đưa con trai của ông ta đi cùng. Trong những bài báo, những bài điều tra kia đều không có người họ Vưu nào! Con trai tôi nhất định là đã bị gã đó giết chết! Vài năm nay tôi cũng có điều tra, nhưng mà... không điều tra ra được gì... Tôi chỉ là một người dân thường, cũng không biết nên điều tra kiểu gì. Những nhà thám tử tư gì gì đó, còn có bạn bè được tôi nhờ cậy, bọn họ đều là kẻ lừa đảo, bọn họ chẳng điều tra ra được cái gì cả!”

“Những người khác trong đội nói như thế nào?”

“Tôi từng hỏi bọn nó... Bọn nó đều không chịu nói... Bọn nó đã thông đồng với nhau! Bọn nó đều đã thông đồng với nhau cả rồi!!”

“Xin ông kiềm chế nỗi đau thương. Chúng tôi hi vọng có thể lật lại sự thật về chuyện xảy ra năm đó, cũng sẽ đi phỏng vấn những thành viên kia. Nếu như có tin tức gì thì chúng tôi sẽ báo cho ông biết.”

“Được...”

Ngày 18 tháng 10 năm 2009 liên hệ với bạn cùng leo núi của Đường Hữu Trực là Dương Quốc Phú. File ghi âm 05720091018.wav.

“Anh Dương, chúng tôi muốn nói một chút về sự việc gặp tai nạn của anh Đường Hữu Trực năm đó. Làm một vận động viên leo núi cấp quốc gia, một người leo núi có kinh nghiệm vô cùng phong phú, việc gặp tai nạn của anh ấy năm đó khiến người ta vô cùng kinh ngạc, là chuyện không thể tưởng tượng được. Vài năm nay, cha của anh Đường vẫn một mực quả quyết rằng anh ấy là bị người ta mưu hại, anh...”

“Đó là tai nạn. Đó chỉ là tai nạn thôi! Ông Đường chắc không thể nào chịu nổi cái chết của con trai. Cái chết của Hữu Trực đả kích rất lớn đối với ông ấy. Tôi cũng rất đau lòng đối với sự ra đi của Hữu Trực nhưng mà tai nạn thì chính là tai nạn.”

“Vậy anh có biết năm nay lại xảy ra hai vụ tai nạn trên núi Bạch Long không vậy?”

“Tôi có đọc được trên báo, cũng từng hỏi thăm người khác. Địa hình núi Bạch Long khá bằng phẳng, tuy là có một số khu vực chưa được khai phá hết, nhưng mà mức độ an toàn ở đó vẫn rất cao. Leo núi vốn là một môn mạo hiểm. Đừng nói là leo núi, cho dù là đi trên đường, tuân thủ luật giao thông, thì cũng có khả năng bị xe đụng mà đúng không? Không thể nói là rất an toàn thì sẽ hoàn toàn không có việc ngoài ý muốn xảy ra. Hai vụ tai nạn này vừa vặn đã chứng minh điều này.”

“Logic của anh rất rõ ràng.”

“… Cám ơn đã quá khen. Không có tư duy logic rõ ràng thì sẽ rất nguy hiểm khi đang leo núi. Bất cứ môn thể thao mạo hiểm nào cũng đều có nguy hiểm, không phải giống người ngoài nghĩ tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản đều có thể thực hiện được.”

“Nói rất có đạo lý. Nhưng mà có một điều anh đã nói sai.”

“Ủa? Điều nào chứ?”

“Hai vụ tai nạn đó có thể nói là tai nạn, cũng có thể nói là mưu sát.”

“Anh... Có ý gì chứ? Tòa soạn của các anh đã nhận được tin tức nội bộ gì sao?”

“Trên báo chắc hẳn là có viết. Hai người gặp tai nạn, bao gồm cả bạn bè của bọn họ khi đó đã nhìn thấy ánh đèn cầu cứu, cho nên hai người gặp tai nạn đó mới leo xuống sườn dốc, từ đó bị mất tích.”

“Nếu nói như vậy thì bên cảnh sát chắc hẳn sẽ vào điều tra. Chuyện mà Hữu Trực gặp phải là tai nạn đơn thuần, không phải là tình huống này. Anh ấy đã bị trượt chân...”

“Thực sự là anh ta đã bị trượt chân sao?”

“… Anh...”

“Hoặc có lẽ, sau khi anh Đường Hữu Trực trượt chân té xuống dưới thì không hề chết một cách nhanh chóng. Sau khi anh ta chết đi, cũng không có rời khỏi núi Bạch Long.”

“Anh đang... nói cái gì...”

“Đã bảy năm trôi qua rồi. Chữ số “bảy” này thực ra có rất nhiều ý nghĩa tượng trưng, cũng bởi vậy mà có sức mạnh đặc biệt. Người phương tây tin rằng thượng đế đã sáng tạo ra thế giới trong bảy ngày, mà phong tục của chúng ta cũng có cái khái niệm “đầu thất” này.”

“Anh đừng có nói đùa nữa. Các anh rốt cuộc là người của tòa soạn nào? Còn viết bài về mấy cái chuyện này sao?”

“Anh Dương, nơi xảy ra hai vụ tai nạn đó không phải là nơi thi thể của Đường Hữu Trực được phát hiện, mà ở nơi càng gần chân núi hơn. Anh nói xem, anh ta có phải là đang xuống núi không?”

“... Hừ... Đừng có nói đùa loại chuyện này... Tôi không hề mê tín. Nếu như anh còn nói bậy bạ nữa thì chúng ta không cần phải nói tiếp làm gì. Loại phỏng vấn này, tôi tuyệt đối không chấp nhận.”

“Có vài chuyện, không phải là anh không chấp nhận thì sẽ không xảy ra đâu. Cuộc sống trong bảy năm nay của anh rất khá phải không, anh Dương? Nhưng mà ông Đường thì chịu đựng đủ giày vò. Không biết là sau khi anh ta xuống núi sẽ làm ra những chuyện gì...”

“Tôi... tôi...”

“Vậy chúng tôi xin cáo từ đây. Nếu như anh có thay đổi chủ ý, thì có thể gọi điện thoại liên lạc với chúng tôi, đây là danh thiếp của chúng tôi.”

“Thanh Diệp... Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị sao? Các anh không phải là phóng viên ư?”

“Ha ha, đương nhiên là không phải. Chúng tôi được bạn của người gặp phải tai nạn hai lần gần đây thuê. Bạn của anh ta biến mất một cách kì lạ, không thấy thi thể, cho nên anh ta đã sử dụng một vài phương pháp đặc biệt, ủy thác cho chúng tôi đi điều tra chân tướng của sự việc. Hồn ma ác quỷ, chỉ có dẹp đi hết oán khí thì mới có thể siêu sinh. Khái niệm này là khái niệm thông dụng của cả phương tây và phương đông đó.”

“...”

Cộp, cộp, cộp...

“Đợi đã.”

“Còn có chuyện gì sao?”

“Hữu Trực... đích thực là chết vì tai nạn. Đó thực sự là tai nạn.”

Cộp, cộp, cộp...

“Đợi đã.”

“Được rồi, mời anh nói kỹ hơn đi.”

“Trong đội chúng tôi có một người là con của đại gia, cha anh ta bỏ tiền ra mời chúng tôi bảo vệ anh ta, đem theo anh ta đi leo núi. Nhà anh ta rất giàu có...”

“Họ Vưu, đúng không?”

“Đúng.”

“Có thể khiến các anh đến tận bây giờ cũng đều không dám mở miệng, là nhà họ Vưu làm bên IT đúng không? Sau chuyện đó, những thành viên trong các anh ít nhiều đều có quan hệ với nhà họ Vưu. Vợ của anh hiện tại đang làm việc ở bộ phận tài vụ trong công ty của nhà họ Vưu nhỉ?”

“...”

“Con trai của ông ta đã làm chuyện gì?”

“Có thể làm gì được chứ? Một đứa con nhà giàu luôn tự cho mình là đúng, những chuyện chúng tôi nhắc nhở anh ta đều mặc kệ, ở trong núi thì muốn đi hướng nào là đi hướng đó, ghét cái này, ghét cái nọ. Anh ta còn hận không thể bắt chúng tôi làm cái kiệu để khiêng anh ta đi nữa. Mỗi ngày nhiều nhất chỉ leo được hai tiếng đồng hồ liền không chịu leo nữa. Chúng tôi không dễ dàng gì mới leo tới nơi cao 1500 mét, ở chỗ đó có một cái sơn động, là sơn động tự nhiên, bên trong có rất nhiều con dơi. Chúng tôi đã nói với anh ta là nguy hiểm, mà anh ta còn mở đèn flash để chụp ảnh nên đã làm kinh động những con dơi ở trong đó. Anh ta đã bị dọa sợ, chạy thẳng ra ngoài, khiến mấy người chúng tôi không thể không đuổi theo. Tôi không đuổi kịp, là Hữu Trực đã đuổi kịp anh ta. Hữu Trực đã nhẫn nhịn cả đoạn đường, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà nổi giận. Hai người cãi nhau, còn xém chút là đánh nhau. Chúng tôi quyết định xuống núi. Mặc kệ cái thằng con đại gia đó nói cái gì thì chúng tôi cũng đều không tiếp tục leo nữa. Bởi vì chúng tôi cương quyết nên anh ta không thể không thỏa hiệp, xuống núi cùng với chúng tôi. Khi đó trời đã tối rồi, chúng tôi quyết định ngày hôm sau xuống núi, đêm hôm đó ngủ ngoài trời trên núi thêm một đêm.”

“Sau đó thì sao?”

“Nửa đêm hôm đó, sau khi anh ta đi vệ sinh, thì mãi không thấy trở về.”

“Anh ta đã tự ý hành động sao?”

“Vâng. Anh ta cố ý bỏ đi một lúc rồi ẩn trốn. Chúng tôi không thể trực tiếp bỏ anh ta lại, nên chỉ có thể chia nhau ra đi tìm. Hữu Trực đi tìm anh ta thì đã bị xảy ra tại nạn. Anh ta biết được Hữu Trực gặp tai nạn cũng bị dọa chết khiếp. Tôi có thể nhìn ra là anh ta thực sự sợ hãi, anh ta không hề giết người. Khi không thấy Hữu Trực đâu, anh ta còn từng mỉa mai vài câu. Nhưng khi biết được Hữu Trực đã thực sự xảy ra chuyện thì sắc mặt của anh ta mới thay đổi. Đó là tai nạn thôi.”

“Nhà họ Vưu đã đưa cho các anh tiền bịt miệng để xóa đi căn nguyên của chuyện này, khiến nó trở thành tai nạn đơn thuần nhỉ?”

“Chuyện này vốn dĩ chính là tai nạn! Không có ai giết người, chỉ là... Chỉ là...”

“Ừm, chỉ là tai nạn.”

“Anh... Chuyện đó thực sự chỉ là tai nạn, không có ai giết người cả. Trò chơi khăm của tên con đại gia đó đã gây ra một trò đùa tồi tệ. Chúng tôi đều không hề nghĩ là Hữu Trực sẽ xảy ra chuyện. Hữu Trực bị rơi xuống cũng là bởi vì ngoài ý muốn! Anh ấy đã bị trượt chân, chỉ là trượt chân một chút... Điều đó cũng gặp không ít trong môn leo núi.”

“Hữu Trực chưa chắc sẽ cho là vậy.”

“Hả...”

“Cám ơn sự phối hợp của anh Dương.”

“Các anh... Hữu Trực thực sự...”

“Sự thật thì, chúng tôi còn chưa thể xác định. Nhưng cần phơi bày chân tướng của sự việc cho mọi người, ít nhất để cho ông Đường được biết, đó là việc mà một người nên làm đúng không?”

“...”

Ngày 21 tháng 10 năm 2009, liên hệ được với Vưu Liêm Khang. File ghi âm 05720091021.wav.