Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 2011




Cảnh tượng này trông khá giống với cảnh tượng lúc con ma chuyển phát nhanh xuất hiện lúc nãy, nhưng mà lúc này con ma chuyển phát nhanh chỉ còn một cái đầu được ma cổ trang nắm trong tay.

Nó nắm lấy tóc của con ma chuyển phát nhanh và đi thẳng đến phòng làm việc.

Không hề có máu chảy ra từ vết chém trên đầu con ma chuyển phát nhanh, chỉ có một vết cắt2ngay ngắn thôi.

Đột nhiên có khói màu xanh đen toát ra từ cái đầu và nó dần tan biến.

Hoá đơn chuyển phát nhanh trong phòng cũng xảy ra tình trạng tương tự vậy, hoá thành tro bụi.

Tôi nhìn về phía ma cổ trang với sắc mặt rất khó coi, có cảnh giác phòng bị, cũng có những suy nghĩ khác.

Lập trường của ma cổ trang không rõ ràng. Mỗi một hành động của nó đều làm7tôi thấy khó hiểu. Giống như là làm gián điệp cho cả hai bên, một mặt hợp tác với Diệp Thanh, mặt khác lại làm việc cho phía ma vương.

Nó đã giết chết Huyền Thanh Chân Nhân, cũng từng cảnh cáo tôi.

Kẻ địch, đồng minh, không hề có một cái lập trường rõ ràng.

Tôi không biết là ma cổ trang đang đứng trước mặt tôi lúc này có kí ức gì về tôi không. Con ma1chuyển phát nhanh đã quên tôi rồi, theo lí mà nói thì chắc hẳn nó cũng đã quên tôi.

Ma cổ trang trông khá bình thản, nhìn đống hoá đơn xung quanh hoá thành tro bụi hết mới nhìn sang chỗ tôi.

“Rắc rối thật!” Nó gãi đầu và thở dài: “Cậu rắc rối thật đấy. Lúc trước còn nói là cậu chậm chạp quá, bây giờ…”

Tôi giật nảy mình.

Nó còn nhớ tôi!

Không phải là quen với một7“tôi” khác, mà là nhớ tôi!

Nó có kí ức hoàn chỉnh!

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi vội lên tiếng hỏi, không giấu giếm vẻ gấp gáp của mình.

Có tiếng còi cảnh sát vang lên ở bên ngoài toà nhà.

Ma cổ trang buông thõng tay xuống, thở dài lần nữa: “Được rồi, làm xong công việc của tôi trước đã.”

Tôi đột nhiên cảm thấy có điều bất ổn, định đứng chắn trước Mộc Ca.

Ma cổ0trang đưa tay lên, Thang Ngữ đang nằm dưới đất đột nhiên bay lên, cùng lúc đó, tôi bỗng cảm thấy đau ở sau lưng, cả người bị ném sang một bên.

“Không! Con gái tôi…” Mộc Ca kêu lên với vẻ gấp gáp.

“Cha!” Mộc Ái bật khóc nức nở.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bọn họ đều đang bay lơ lửng trước mặt ma cổ trang.

Ma cổ trang cúi xuống nhìn tôi, không hề nhìn về phía ba người kia.

Nó khẽ vung tay, có ba tờ đơn chuyển phát nhanh bay ra từ trong tay áo và dán lên người của ba người.

“Không! Tiểu Ái! Mộc Ái!” Mộc Ca hét lên một cách thảm thương, giơ tay định bắt lấy Mộc Ái.

Mộc Ái vừa khóc vừa gọi cha, sau đó lại quay đầu lại: “Anh…”

Tôi nhảy lên, cố gắng vươn tay ra.

Tôi đã chạm được sợi dây xích vươn dài ra trên người Mộc Ái.

Sợi xích phát ra tiếng động khe khẽ. Cái xúc cảm lạnh lẽo đó biến mất ngay lập tức.

Mộc Ái đã biến mất ngay trước mặt tôi.

Tiếp theo đó Mộc Ca và Thang Ngữ cũng biến mất vào hư không.

Tôi trừng to mắt, cảm giác được có một luồng âm khí lớn mạnh đang đè lên người tôi, làm tôi quỳ sụp xuống đất.

Tôi ngẩng đầu một cách khó khăn, phát tán năng lực ra, nhưng cũng chỉ có thể chống cự được thôi, không thể hoàn toàn xoá sạch luồng âm khí này.

“Yếu quá đấy!” Ma cổ trang nói với vẻ lạnh nhạt: “Tôi vẫn không hiểu, tại sao lại chọn cậu. Xem ra bó tay rồi. Một sự lựa chọn sai lầm chí mạng…”

Tôi cắn chặt răng: “Là cái gì? Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”

Ma cổ trang vẫn cúi đầu nhìn tôi, khẽ hất cằm lên: “Chắc hẳn là cậu phải biết rất rõ chứ. Ngay cả năng lực phán đoán cơ bản thế này còn không có sao?”

Tôi nhắm mắt lại.

Tôi nghe thấy có tiếng bước chân hỗn loạn.

Cỗ âm khí đè nặng trên người đột nhiên biến mất.

Âm khí của ma cổ trang đã biến mất hoàn toàn rồi.

Lúc này, phòng làm việc được chất đầy tủ hồ sơ lại tạo cho người ta một cảm giác hiu quạnh.

Chỉ còn lại một mình tôi thôi.

Lại chỉ còn một mình tôi.

Trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh cái chết của đám người Thanh Diệp.

Không biết đây đã là lần thứ mấy nhìn thấy những cảnh tượng này rồi, đã không còn cảm giác gì nữa, nhưng mỗi lần như thế tôi vẫn cứ nắm chặt nắm đấm lại.

Những tiếng bước chân đó đang lại gần đây.

Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu tôi.

“Ở đây có một người còn sống sót!” Người đó đổi một giọng điệu khác: “Này, anh không sao chứ? Có bị thương hay không? Có thể đứng lên không?”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cảnh sát đặc nhiệm vũ trang.

Anh ta dìu tôi đứng lên.

Tôi không chống cự gì cả, theo anh ta đến buồng thang bộ, nhìn thấy có rất nhiều cảnh sát đặc nhiệm khác.

Tôi được đưa xuống dưới lầu.

Tôi nhìn thấy người đàn ông kia ngay kế bên xe cứu thương.

“Nhóm Lưu Anh Kiệt đâu rồi?” Tôi lên tiếng hỏi.

Trên đầu người đàn ông có quấn một lớp băng gạc, sau khi nhìn thấy tôi, anh ta xanh hết cả mặt: “Không biết, chúng tôi lạc nhau rồi.” Anh ta đột nhiên cười lên với vẻ chế nhạo: “Sao thế? Chẳng phải cậu là siêu anh hùng sao, chẳng phải cậu muốn giết hết bọn ma đó sao? Sao chỉ còn có một mình cậu vậy? Bé gái kia…”

Tôi đưa mắt nhìn sang phía anh ta.

Anh ta há mồm, nhưng không hề bật ra được tiếng nào cả, trông giống như đã nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ vậy.

“Lâm Kỳ.”

Tôi nghe thấy có người gọi tên tôi, quay người lại thì thấy Trần Dật Hàm.

Trần Dật Hàm trưng ra vẻ mặt nghiêm túc: “Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại ở đây? Chỗ này là… Ma vương nào vậy?” Anh ta nhìn lướt qua toà nhà văn phòng.

“Đã chết rồi.” Tôi đáp với vẻ lạnh nhạt, đi ngang qua người anh ta.

“Cậu đi đâu thế?” Trần Dật Hàm ngăn tôi lại.

“Đi tìm một con ma.”

“Lâm Kỳ!” Trần Dật Hàm kéo tay tôi lại.

Tôi quay đầu nhìn anh ta, trong đầu không có suy nghĩ gì nhiều.

Trần Dật Hàm thở hắt ra một hơi, gằn thấp giọng: “Tôi biết là đối với cậu mà nói thì thế giới này đã khác rồi. Có thể cậu có suy nghĩ riêng của mình, nhưng bây giờ cậu là bạn của cháu gái tôi, cậu còn có người nhà và bạn bè. Có thể cậu sẽ cảm thấy bọn họ không còn như lúc đầu, có cảm giác xa lạ, nhưng suy nghĩ của bọn họ đều giống nhau. Mọi người đều muốn thay đổi cái thế giới này. Về mục tiêu này, các cậu vẫn là đồng minh của nhau. Tôi cũng thế. Cậu đừng có làm liều. Có chuyện gì…”

Tôi vung tay Trần Dật Hàm ra: “Anh nhầm rồi.”

Trần Dật Hàm nhìn về phía tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

“Mọi người đều giống nhau. Chỉ có một mình tôi là đã khác rồi. Bây giờ cũng chỉ có một mình tôi có thể làm được chút gì đó thôi. Mọi người không giúp được gì đâu.” Tôi nói với Trần Dật Hàm.

“Lâm Kỳ!” Trần Dật Hàm cau mày lại.

“Anh không hề biết gì cả, mọi người không hề biết gì cả.” Tôi lắc đầu: “Chỉ có một mình tôi có thể thay đổi thế giới này thôi. Chỉ có tôi…” Tôi cúi đầu nhìn xuống tay mình.

Tôi cũng luôn suy nghĩ về thắc mắc của ma cổ trang.

Đó là một sự lựa chọn sai lầm. Diệp Thanh đã chọn lầm, Ông Trời đã chọn lầm, tôi đã chọn lầm. Nhưng bây giờ cũng chỉ đành sai tiếp thôi.

Chỉ còn một mình tôi thôi.

Tôi quay người bỏ đi, Trần Dật Hàm cũng không có ngăn tôi lại.

Tôi đi khỏi khu vực toà nhà văn phòng, bắt một chiếc xe và nói địa chỉ cho tài xế.

Tôi vẫn còn nhớ địa chỉ của công ty Nai Sừng To. Trên cái vị trí đó, toà nhà văn phòng vẫn còn ở đấy, ở trên bảng chỉ dẫn trước cửa thang máy cũng có để bảng hiệu của Nai Sừng To.

Canh gác an ninh ở đây rất lỏng lẻo. Tôi đi vào và đi thang máy thẳng lên lầu.

Tôi cảm nhận được âm khí bao trùm cả tầng lầu.

Cô nhân viên tiếp tân chính là một con ma, nở nụ cười với tôi: “Chào anh, cho hỏi anh có hẹn trước không?”

“Không có. Tôi tìm ông chủ của các người.” Tôi đáp.

“Anh ơi, không có hẹn trước thì…” Con ma đó trưng ra vẻ mặt khó xử.

Tôi đi vòng qua quầy tiếp tân.

“Anh à!” Cô ta đứng dậy, chắn trước mặt tôi.

Tôi giơ tay lên, ngón tay chạm nhẹ vào vai cô ta.

Con ma đó vẫn còn trong tư thế đang ngăn tôi lại cứ thế đã biến mất.

Dãy phòng làm việc được thiết kế mở ở sau lưng cô ta đột nhiên trở nên yên ắng, ai nấy đều nhìn về phía này.

Cũng liên tục có người đi ra từ phòng làm việc đóng kín cửa kế bên.

“Tôi tìm ông chủ của các người. Hoặc là những con… ma quản lí khác…” Tôi nhìn xung quanh một lượt và lên tiếng nói.