Đơn chuyển phát nhanh rơi vương vãi khắp nơi.
Tôi cúi người xuống xem thì phát hiện là người gửi trong những đơn chuyển phát nhanh này đều ghi tên “Vương Cường”, còn người nhận thì lại khác nhau, địa chỉ trải khắp cả nước, không hề có những địa chỉ như là khu nghĩa2địa Tùng Bách ở thôn Roland Jenine trên núi Hoàng Dương, mọi địa chỉ đều rất bình thường.
Đây chắc là cách bỏ trốn của con ma đó rồi. Chỉ cần đơn chuyển phát nhanh được khởi động, gã sẽ liền được đưa đến những chỗ này.
Tôi tuôn năng lực vào trong một tờ đơn7chuyển phát nhanh.
Giống với những gì tôi nghĩ, đơn chuyển phát nhanh đã hoá thành một luồng âm khí và đã bị năng lực của tôi làm tan biến một cách dễ dàng.
Tôi dọn hết đống đơn chuyển phát nhanh dưới đất lại.
Mộc Ái chạy đôn chạy đáo, giúp tôi thu nhặt toàn bộ1đơn chuyển phát nhanh.
“Cám ơn.” Tôi sờ đầu của Mộc Ái, vừa đi vừa tiêu huỷ hết đống đơn chuyển phát nhanh đó, đồng thời cũng đã ghi lại thông tin người nhận hàng trên từng đơn chuyển phát nhanh.
Theo những tiếng chụp hình phát ra từ điện thoại và ánh sáng từ đèn7flash, tôi dẫn Mộc Ái xuống lầu, đi đến quầy giao dịch của công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn.
Trong toà nhà văn phòng không còn âm khí gì nữa, lúc tôi lại gần cửa sổ, âm khí cũng sẽ tự né ra.
Tôi đi đến phòng làm việc của công ty chuyển phát nhanh0Nhất Tấn, tìm kiếm hóa đơn chuyển phát của bọn họ.
Không tốn bao nhiêu thời gian thì tôi liền tìm được toàn bộ hóa đơn trong văn phòng làm việc.
Các thông tin của người nhận hàng ghi trên đó, có cái rất bình thường, có cái vừa xem qua thì thấy bất thường liền.
Chẳng hạn là những cái tên hoặc địa chỉ như “Đầm Mộng U”, “Chủ Vân Đoan”, “Vua Động Nham”, đó chắc chắn là địa bàn của ma vương, lại còn là địa bàn của ma vương trong thế giới tương lai.
Tôi tiếp tục vừa ghi chép lại các thông tin vừa tiêu huỷ hóa đơn chuyển phát.
Tôi đã cảm nhận được âm khí bên ngoài toà nhà văn phòng đã có thay đổi.
Một lúc sau tôi liền tìm được cái tên “Mộc Ca”.
Con ma đó không có lừa tôi, trong hai hoá đơn có liên quan đến Mộc Ca, một cái được gửi đến Lam Cơ, còn một cái kia thì lại được gửi đến khu nghĩa địa Tùng Bách.
“Tìm thấy của cha em rồi này!” Tôi đưa tờ hoá đơn cho Mộc Ái xem.
Mộc Ái ngẩng đầu nhìn tôi: “Vậy bây giờ chúng ta có thể đi tìm cha chưa?”
“Hừm…” Tôi nhìn về phía đống hóa đơn.
“Không sao đâu. Anh cứ làm việc của mình, em có thể đợi được mà.” Mộc Ái rất biết suy nghĩ cho người khác: “Em có thể giúp anh không?”
“Đương nhiên là được, em tìm giúp anh, tìm một người tên là Thang Ngữ. Thang trong canh gà, Ngữ trong từ ngữ văn.” Tôi lên tiếng nhờ Mộc Ái, rồi dựng điện thoại lên, để có thể chiếu sáng một cách ổn định hơn. Tính năng chụp hình cũng được chuyển sang tính năng quay phim luôn.
Mộc Ái lập tức giúp tôi lục tìm xung quanh.
Chưa đến một phút sau, tôi liền dừng tay lại, khẽ đưa tay chạm vào vai Mộc Ái.
Tôi quay người nhìn về phía cửa phòng làm việc.
Thứ mà tôi nhìn thấy đầu tiên là âm khí, tiếp theo đó liền nhìn thấy dây xích.
Điều kì lạ là, dây xích trên người con ma chuyển phát nhanh trông khá mờ nhạt, không có được rõ ràng lắm, có một cảm giác hư ảo, có lúc còn xuất hiện bóng chồng lên nhau.
Tôi không dám chắc rằng đây có phải là đặc tính của ma vương có sức mạnh ghê gớm hay không, hay là, năng lực của con ma chuyển phát nhanh vốn là phụ thuộc vào không gian, vì vậy dây xích trên người cô ta mới không ổn định như thế?
Tiếng giày cao gót đang lại gần, đèn trong phòng làm việc sáng lên trước, sau đó mới tới đèn trên hành lang.
Lần lượt từng ngọn đèn được thắp sáng, kéo dài ra xa, soi sáng bóng dáng của con ma chuyển phát nhanh.
Cô ta không có thay đổi gì mấy. Âm khí quả thật đã mạnh hơn trước, nhưng vẻ ngoài lại không có thay đổi gì cả.
Trên đường đi đến đây, cô ta tập trung âm khí lại xung quanh người mình, dần dần hình thành nên một lớp áo giáp kì dị.
Bản thể của cô ta được bao bọc bên trong lớp áo giáp, mỗi khi đi một bước thì đều kéo lớp áo giáp đó đi theo.
Con ma chuyển phát nhanh không có sáng tạo như ma vương đồ chơi lúc trước, lớp áo giáp của cô ta trông khá vuông vức, có thể nhìn thấy được có dấu vết chắp nối lại như đang chắp nối các miếng thép vậy. Đó là một tấm khiên, bảo vệ cho bản thể của con ma chuyển phát nhanh.
Sắc mặt của cô ta vốn rất nghiêm túc, sau khi đi lại gần, trông như là đã điều chỉnh tâm trạng xong nên cô ta nở một nụ cười với tôi.
“Chào cậu, kẻ đột nhập không biết tên. Xin hãy tha thứ cho thuộc hạ của tôi tự ý quyết định và khiêu khích cậu. Tôi có thể trừng phạt nó, hoặc có thể giao nó cho cậu để cậu đích thân trừng phạt nó.” Con ma chuyển phát nhanh nói với vẻ thân thiện, đứng lại ngay vị trí cách cửa phòng làm việc hai bước.
Tôi khẽ nhíu mày, không ngờ là con ma chuyển phát nhanh lại gọi tôi như thế.
Dường như cô ta không hề quen biết tôi, cũng không hề móc nối tôi với Diệp Thanh.
Thấy tôi không lên tiếng trả lời, con ma chuyển phát nhanh nói lảng sang chuyện khác: “Tôi có thể giúp được gì cho cậu không? Cậu muốn tìm cha của đứa bé này sao?”
Mộc Ái núp sau lưng tôi, nắm chặt lấy áo tôi.
“Cô có thể đưa người trở về sao?”
“À, có hơi khó khăn. Lam Cơ không có dễ dãi gì. Nhưng chỉ cần có người đẹp hơn, tôi có thể trao đổi cho cha cô bé quay về. Điều này không khó. Thi thể của anh ta tôi cũng có thể đòi được. Cậu có năng lực hồi sinh cho anh ta đúng chứ?” Con ma chuyển phát nhanh nói với vẻ bình thản.
“Vậy làm ngay bây giờ đi.” Tôi nói với vẻ dứt khoát.
Con ma chuyển phát nhanh nở nụ cười: “Chuyện này không dễ dàng thế đâu. Cần phải tìm người trao đổi…”
“Tôi cho cô mười phút. Cô có nhiều thuộc hạ như thế, chắc chắn sẽ có người thích hợp, đúng chứ?” Tôi cắt ngang lời von ma chuyển phát nhanh.
Nụ cười trên mặt cô ta cứng đơ lại, đưa mắt nhìn về phía tôi.
“Bây giờ, ngay lập tức.” Tôi nói tiếp.
“Tôi cần phải gặp mặt Lam Cơ, xin lỗi cô ta và đưa ra điều kiện trao đổi. Mười phút không thể nào làm xong được.” Con ma chuyển phát nhanh từ chối.
“Tôi không tin là Lam Cơ mạnh hơn cả cô.” Tôi chống tay lên kệ tài liệu: “Mười phút.”
Con ma chuyển phát nhanh tỏ vẻ khó chịu, cô ta đưa mắt nhìn về phía tôi với ánh mắt nguy hiểm.
Tay kia của tôi cầm điện thoại lên, mở tính năng bấm giờ lên, trong phòng làm việc có thêm những tiếng tích tắc tích tắc do đồng hồ bấm giờ phát ra.
“Cô còn 9 phút 47 giây.” Tôi đặt điện thoại xuống.
Con ma chuyển phát nhanh bật cười: “Cậu cảm thấy những hoá đơn này có thể ảnh hưởng đến tôi?”
“Nếu không thì tại sao cô phải đi vào bàn điều kiện với tôi?” Tôi trả lời với vẻ bình thản.
Nụ cười con ma chuyển phát nhanh tắt ngấm.
“Không còn những cái này, cô sẽ mất hết sức mạnh. Những đơn chuyển phát nhanh này mới là nguồn sức mạnh của cô chứ không phải là nỗi sợ hãi của những người khác. Mỗi một vụ buôn bán cũng đang cung cấp cho cô sức mạnh.” Tôi nói với vẻ bình tĩnh: “Đối với cô mà nói thì những chuyện khác trái lại không có ý nghĩa gì cả. Chỉ cần có những thứ này, thuộc hạ của cô có chết nhiều hơn nữa, âm khí của cô có bị tôi tiêu diệt hết hơn một nửa đều có thể hồi phục lại được. Tôi nói không hề sai chứ?”
“Nói sai một chỗ.” Con ma chuyển phát nhanh trưng ra vẻ mặt lạnh lùng: “Đây chính là sức mạnh của nỗi sợ hãi.”
Tôi khẽ nhíu mày lại, nhưng sau đó lập tức lại giãn ra.
“Đây chính là quy tắc do tôi đặt ra.” Con ma chuyển phát nhanh lại nói thêm một câu, khẽ đưa tay lên, giữa hai ngón tay đang kẹp lấy một tờ hoá đơn chuyển phát nhanh.
Tôi nhìn thấy tên trên tờ hoá đơn ấy, chính là cái tờ hoá đơn có tên Mộc Ca.
Tôi sờ vào túi quần, phát hiện là tờ hoá đơn vẫn còn nằm trong túi quần, nhưng mà chữ trên đó đang dần biến mất.
Tôi nhìn về phía con ma chuyển phát nhanh.
“Vụ làm ăn này tôi nhận. Tôi sẽ đưa người này về cho cậu.” Con ma chuyển phát nhanh nói với vẻ lạnh nhạt, trong tay lại có thêm một tờ hoá đơn mới toanh. Dần dần có chữ xuất hiện trên đó, mục người gửi được để trống, còn người nhận chính là Lam Cơ.
“Còn có một người nữa.” Tôi lên tiếng.
Con ma chuyển phát nhanh ngẩng đầu nhìn tôi, đang tập trung chờ tôi nói tiếp.
“Thang Ngữ.” Tôi nói.
Mặt Con ma chuyển phát nhanh biến sắc, nhìn chằm chằm về phía tôi một lúc: “Cậu là ai?”
“Mộc Ca và Thang Ngữ, hai người.” Tôi không có lên tiếng trả lời mà đưa ra yêu cầu.
Con ma chuyển phát nhanh nghiến chặt răng: “Được.”
Hoá đơn trong tay cô ta được thiêu cháy, biến thành một cái lỗ đen, hút cô ta vào trong đó, sau đó biến mất ngay.
Tôi nhìn về phía tờ hoá đơn trắng bóc kia.
Vừa lật lại thì thấy các điều khoản hiện ra chi chít.
“Sức mạnh của nỗi sợ hãi…” Tôi lẩm bẩm: “Sức mạnh của quy tắc…”
Con ma chuyển phát nhanh chính là con ma lạc loài giữa các ma vương. Quy tắc của cô ta không có liên quan đến việc giết người, cô ta chỉ đóng vai trò như một dịch vụ hậu cần giữa giới ma vương.
Những quy tắc này đã giới hạn con ma chuyển phát nhanh lại và cũng giới hạn cả ma vương.
Một thứ quy tắc tác động rộng rãi, có thể trói buộc tất cả mọi người, mặc cho cái người đó có e sợ con ma chuyển phát nhanh hay không, có muốn tuân theo quy tắc của cô ta hay không và có hay biết những quy tắc do cô ta đặt ra hay không.
Tôi nhìn xuống cơ thể mình.
Trong mười dây xích, sợi xích ma vương rõ ràng nhất chính là sợi xích của con ma chuyển phát nhanh.
Không có phân chia dựa vào hành động, không dựa vào khu vực, không dựa vào thời gian. Thậm chí giống như dây xích trên linh hồn, có thể là đã được xích vào đó từ lúc con người mới ra đời.
Trên linh hồn của tôi cũng có một sợi xích thế này.
Quy tắc thế này không có liên quan gì đến tuyến thế giới. Chỉ cần con ma chuyển phát nhanh thành lập được điểm chuyển phát của riêng mình, chỉ cần một điểm thôi thì đã có thể trói buộc tất cả mọi người bằng thứ quy tắc này.
Ma vương cũng không thể thoát được.