Trong cầu thang chỉ có tiếng bước chân của tôi và Mộc Ái.
Đến tầng ba, đẩy cửa ra, trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ.
Ở đây không phải cầu thang thoát hiểm thông với hầm đỗ xe, mà là cầu thang bộ bình thường. Ra khỏi cửa đương nhiên cũng sẽ thấy dãy hành lang dài, nhưng hai bên hành lang đều có văn phòng.
Cửa phòng là cửa gỗ, không có cửa kính mờ, nên không thấy được tình hình bên trong2văn phòng.
Tôi chỉ có thể phán đoán trong phòng có ma hay không, nhưng không thể cách tường mà thấy rõ bên trong có người hay không.
Cửa văn phòng đã bị khóa, nhưng không làm khó được tôi.
Tôi lập tức làm cửa phòng biến mất, mở đèn, thấy rõ bên trong hai gian văn phòng.
Hai phòng đều là phòng hồ sơ. Trong tủ hồ sơ chứa đầy hóa đơn chuyển phát. Một ngăn là hóa đơn thuê chuyển phát của cá nhân7bình thường, ngăn còn lại chứa một lượng lớn hóa đơn của doanh nghiệp.
Muốn tìm được manh mối từ trong ấy thì quá khó, nên tôi đã bỏ cuộc ngay.
Tiếp tục đi tới, vẫn không nghe thấy âm thanh, không nhìn thấy người.
Nhưng tôi đã nhìn thấy gian văn phòng loại lớn.
Cửa kính mờ một nửa mặt không ngăn được tầm nhìn của tôi.
Trong văn phòng không mở đèn, máy tính trên bàn làm việc cũng đang tối, các máy móc như1máy in đều không phát ra âm thanh lạ.
Ánh nắng trong hành lang đang khá là chói mắt.
Vòng qua gian văn phòng này, vẫn chưa ra khỏi hành lang, tôi đã nhìn thấy một bóng người.
Sau tường nằm ở góc quẹo, nửa thân người ngã xuống, để lộ khuôn mặt trắng bệch của mình.
Ánh đèn trên đỉnh đầu nhấp nháy mấy cái, trở nên ảm đạm.
Mộc Ái nắm chặt tay tôi, lần bước đi theo, cố nén tiếng hơi thở của mình.
“Không7sao.” Tôi trấn an cô bé, đi tới đã thấy rõ tình hình của người kia.
Cổ người ấy đã đứt, nhưng không còn vết thương nào khác. Thẻ chứng nhận công tác đang đeo trên cổ đề tên của một công ty hậu cần.
Không phải người của hãng chuyển phát nhanh.
Chắc cũng như những người trong thang máy, gặp phải ma, đang trên đường chạy trốn, nhưng không thành công.
Tôi nhìn về hướng anh ta chạy lại.
Trên hành lang yên lặng như0tờ, không có bóng người, chỉ có âm khí còn đọng lại.
Soẹt soẹt…
Có tiếng động vang lại từ đầu bên kia hành lang, một bóng người lướt nhanh qua.
Tôi vừa nhìn thấy liền đứng dậy, không chút e ngại tiếp tục đi về hướng đã nhắm đến.
Tôi có thể nhận ra nơi âm khí đang tụ tập.
Trong cả tòa nhà văn phòng đều có âm khí hoành hành, nhưng nói về số lượng, vậy chỉ có ở hướng ấy là nhiều nhất.
Có tiếng cười quái dị từ sau lưng vang lại, tựa như đang dẫn dụ tôi, hù dọa tôi.
Mộc Ái quay đầu lại nhìn, bị tôi xoay đầu trở lại.
“Đừng nhìn. Đừng sợ. Nhớ lời anh nói chứ?”
“Dạ. Đều là giả.”
“Đúng, đều là giả thôi.” Tôi khẳng định lại lời của Mộc Ái, vỗ về khích lệ cô bé.
Tiếng cười biến thành tiếng bước chân, kế đó lại có âm thanh móng tay cào lên kính vang lên.
Lạch cạch lạch cạch.
Trong văn phòng cách vách máy in đã hoạt động.
Ngay sau đó, lại có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Màn hình máy tính bật sáng, phát ra tiếng nhạc quái lạ.
Đi thêm vài bước, trong gian văn phòng đơn có xuất hiện một cái bóng. Người đó nhào đến, áp sát mặt lên kính. Thân thể đột nhiên bị rách toạc, một vệt máu bắn lên kính.
Tôi chậm rãi bước đi, từ từ áp sát những âm khí ấy.
Số lượng âm khí đã tăng lên.
Có người đang biến thành ma.
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh tưởng tượng.
E rằng đám tín đồ của con ma chuyển phát nhanh đã quyết định biến thành hồn ma.
Tôi chưa xuất hiện, chắc chúng vẫn sẽ làm người sống, ăn một lúc hai máng, giống như có thêm một mạng sống. Dù chết, cũng có thể biến thành hồn ma, tiếp tục đời sống hiện tại.
Còn bây giờ, chúng buộc phải đưa ra lựa chọn.
Chắc là chúng vẫn chưa nhận ra được năng lực của tôi. Cùng lắm là biết tôi đã giết chết đám bảo vệ, có khả năng chống lại ảo giác.
Chúng vẫn chưa từ bỏ ý định đối phó tôi.
Lạch cạch!
Có tiếng mở cửa và tiếng bước chân vang lại, lần này số lượng nghe ra đã khá nhiều, hoạt động đầy linh hoạt.
Tôi cảm thấy khối âm khí ở phía trước tản ra khắp nơi, đang vòng qua tôi, định chạy vòng ra sau lưng tôi.
Lạch cạch.
Phía trước cũng có tiếng động vang lại.
Đèn trên hành lang đã tắt mấy cái, vùng sáng bị chia tách thành từng mảng từng mảng.
Ở góc quẹo có một cái bóng phản chiếu lên nền nhà.
Một người, hai người…
Điệu bộ của đám đó trông rất quái dị, đến khi chúng xuất hiện, đã có thể thấy rõ động tác không tự nhiên của chúng.
Chúng giống như quái vật trong phim zombie, không thể khống chế tốt cơ thể của mình, giống như trẻ em mới tập đi, lại giống như người già sắp chết.
Trên người chúng đều vấy máu, hoặc bị vỡ hẳn hộp sọ, óc bên trong lộ ra ngoài.
Âm khí đang khống chế thân thể chúng, sai khiến chúng áp sát chúng tôi.
Mộc Ái la lên một tiếng, ôm lấy eo tôi.
“Không sao.” Tôi vỗ vỗ lưng Mộc Ái, ngoảnh đầu lại nhìn một cái.
Trong hành lang sau lưng cũng có bóng người xuất hiện.
Đám người đó cũng giống thế. Lần này không chỉ có trung thanh niên, mà còn có người già và trẻ nhỏ, thi thể đã xuất hiện dấu hiệu thối rữa, thậm chí có xác chỉ còn lại xương.
Tim tôi chợt đánh thịch một cái.
Mộc Ái sửng sốt nhìn đám người kia: “Người đó, em đã gặp rồi…” Cô bé khe khẽ nói, rồi đột nhiên trợn to mắt.
Tôi bịt mắt Mộc Ái lại, không nỡ để cô bé nhìn tiếp.
Trong đám người đó có thân thể của Mộc Ái. Trên người cô bé có vết máu khô, nửa khuôn mặt đã nát bét, nhưng nửa khuôn mặt còn lại và quần áo trên người đủ để tôi nhận ra cô bé.
Tôi sớm biết Mộc Ái đã chết rồi, nhưng không biết thương tích trên người cô bé lại nặng đến thế.
Tôi cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt. Mộc Ái vẫn đang mở mắt, lông mi khẽ chớp. Thân thể cô bé cũng đang run rẩy. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay tôi đang run bần bật.
“Anh ơi…” Mộc Ái nghẹn giọng, tiếng kêu đi kèm tiếng khóc.
“Không sao đâu, anh sẽ cứu em. Đừng sợ.” Tôi vừa dỗ dành Mộc Ái, vừa quét mắt qua một lượt, không thấy Mộc Ca đâu.
Đang trốn trong đám người này, hay không có ở đây?
Ma chuyển phát nhanh đã giết những người này, sao còn giữ lại xác?
Những vấn đề này, phải bắt được một con ma, mới có thể hỏi rõ.
“Gào gào.” Đám xác chết sau lưng cất lên tiếng kêu gào, đồng loạt nhào đến.
Tôi xoay người lùi lại một bước, nhấc tay lên, chụp lấy mớ dây xích trong không trung.
Chớp mắt, đám xác chết đang nhào đến liền khựng lại, mất đi sự chống đỡ của âm khí, ngã nhào xuống đất.
Ở những nơi khác của tầng lầu, lại có tiếng gào thảm vang lại.
Tôi không thể giết chết chúng chỉ trong một lần. Năng lực phân bố trên các sợi xích khác nhau, một số thì bị xóa sổ ngay, một số thì được giữ lại.
Tôi liền thu tay, kéo những sợi dây xích qua, chợt thấy hai hồn ma xuyên qua tường, xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi nhấc chân đá vào mặt một con, rồi vung tay, vật một con xuống bên cạnh chân, nhấc chân giẫm lên mặt nó.
Hai hồn ma đều vừa gào thảm, vừa hãi hùng nhìn tôi.
“Qua đây.” Tôi nói với hồn ma bị đá văng đi, lắc lắc dây xích trong tay.
Con ma đó định chạy trốn, nhưng bị dây xích quấn chặt, lập tức bật ngược trở lại.
Tôi không nương tay, trút thẳng năng lực lên dây xích.
Con ma đó hét lên, bóng nó biến mất, âm khí cũng tan biến.
Tôi cúi xuống nhìn hồn ma đang giẫm dưới chân.
“Đem thi thể con bé lại đây.” Tôi nói với nó.
Sợi xích thuộc tín đồ của ma chuyển phát nhanh trên người con ma này là mảnh nhỏ nhất trong tất cả những hồn ma khi nãy, nhưng dây xích của chính bản thân nó thì rất to lớn.
Có lẽ thằng cha này không trung thành mấy đối với con ma chuyển phát nhanh, so với ma chuyển phát nhanh, chắc là nó xem trọng sống chết của mình hơn.
Trái lại hồn ma mà tôi vừa giết, dây xích tôn sùng là to lớn nhất, còn xích của bản thân thì chỉ lớn bằng ngón tay.
So với hai hồn ma này thì hồn ma trong thang máy phát triển rất đồng đều, mấy sợi dây xích đều to bằng đùi người lớn. Đó hẳn là kẻ quản lý chỗ này, chỉ là bây giờ không có ở đây, mà đã biến mất ngay sau đó.
Tôi nhìn chằm chằm hồn ma dưới chân vài giây, khẽ nhấc dây xích trong tay lên.
Chắc nó không thấy được, nhưng có thể cảm nhận được mạng sống của mình đang nằm trong tay tôi.
Âm khí phóng đi, đưa thi thể của Mộc Ái trở lại.
Tôi vỗ vai Mộc Ái: “Vào đi. Đừng sợ, anh sẽ cứu sống em.”