Tiểu Điềm khi nói câu này, mắt vẫn nhìn Mộc Ái, không che giấu sự lo lắng của mình.
Chắc cô ta đã cảm thấy ray rứt, khi trước đây mình không cứu được bé trai kia, bây giờ nhìn thấy Mộc Ái cũng trạc tuổi bé trai, lại nghe nói tôi sắp mạo hiểm, nên mới không yên tâm.
Trong này, chắc cũng có2đôi phần lo lắng cho ân nhân cứu mạng là tôi.
“Kiểu gì cũng phải giải quyết sạch bọn chúng.” Tôi điềm tĩnh nói, dắt Mộc Ái đi ra.
Sau khi đụng độ đám bảo vệ đó, tôi không sợ ưu thế số đông của đối phương nữa. Họ đều tin tưởng tôn sùng con ma chuyển phát nhanh. Dây xích trên người tất cả7bọn họ đều sẽ tập hợp về một chỗ, khiến tôi dễ dàng tiêu diệt toàn bộ họ.
Tôi không có ý sẽ nương tay, nên không chút phân vân.
Mộc Ái ở bên cạnh tôi, vẫn tốt hơn sau khi tách riêng, rồi bị con ma chuyển phát nhanh bắt được.
Thái độ của tôi khiến Tiểu Điềm không còn gì để nói.
Lưu Anh Kiệt1cố thuyết phục tôi hộ tống họ rời khỏi tòa nhà văn phòng trước.
Đương nhiên tôi không muốn chạy thêm một chuyến như thế.
Đám bảo vệ ấy đã chết, nhưng ai biết trong tòa lầu còn bao nhiêu người của chúng? Nếu chúng tản ra, hoặc kiếm một số vũ khí như súng đạn, vậy lại càng khó cho tôi.
Lưu Anh Kiệt vẫn7không từ bỏ, cứ đi theo tôi không rời.
Lúc đi ngang qua gian văn phòng rộng lớn ấy, qua khóe mắt tôi có cảm giác như đã thoáng thấy gì đó, nên không khỏi ngoảnh đầu qua.
Trong văn phòng vẫn trống trợn. Máy in, may fax đều đã ngừng hoạt động. Màn hình máy tính cũng tắt. Ánh đèn trong cả phòng đều0tắt hết, chỉ còn ánh sáng từ cửa sổ rọi vào.
Thấy tôi dừng bước, Lưu Anh Kiệt phát hoảng, cuống quýt hỏi: “Sao thế? Có thứ gì hả?” Anh ta vừa nói, vừa nấp ra sau lưng tôi.
Tiểu Điềm cũng co rúm sau lưng tôi, thậm thà thậm thụt.
“Cánh cửa sổ đó…” Tôi chau mày nhìn cửa sổ bằng kính, rồi nhìn vào trong văn phòng.
Trên bệ cửa sổ có đặt một số chậu cây cảnh, ánh sáng bên ngoài cửa sổ không mạnh lắm, những chậu cây cảnh ấy không có bóng đổ xuống.
Nhưng trong văn phòng vẫn tồn tại bóng của thứ gì đó, đổ lên bệ cửa và nền nhà, tựa như đã hợp thành một hình vẽ.
Tôi đi vào văn phòng, kéo ghế đến ngay cửa, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cả gian văn phòng.
Cái bóng đó trở nên rõ ràng hơn. Khúc khuỷu cong queo, đan móc lẫn nhau, trông có vẻ không có quy luật gì.
Sắc mặt tôi không khỏi trở nên khó coi, một cơn tức giận bùng lên.
“Anh ơi.” Mộc Ái ngước lên nhìn tôi, lo sợ kêu lên.
“Lúc họ chuyển vào, có những ai?” Tôi nhảy xuống ghế, hỏi Lưu Anh Kiệt.
Lưu Anh Kiệt ngớ ra một lát: “Gì cơ? Họ… ý cậu nói lúc lắp đặt thiết bị ấy hả? Chỉ có một người phụ trách, giám đốc bên này của họ…”
Người đó chắc chắn cũng không phải thật.
Không phải người của trung tâm giáo dục mầm non. Là vấn đề của cả tòa lầu.
“Tòa lầu này được khánh thành từ khi nào?”
“Năm ngoái hay năm kia gì đó… năm ngoái đã rao cho thuê. Lúc đó tôi đọc được quảng cáo, nên chuyển vào.” Lưu Anh Kiệt đáp, vẫn chưa hiểu rõ tại sao tôi lại hỏi như vậy.
“Chuyện gì vậy?” Tiểu Điềm hỏi.
“Tòa lầu này, kính cửa sổ bị người ta vẽ bùa lên.”
Ánh sáng chiếu vào, sẽ tạo ra tác dụng pháp thuật đối với gian phòng.
Tôi không nhận ra hình bùa đó rốt cuộc là gì, nhưng chắc chắn có liên quan với những ảo ảnh kia.
Ma vương… không, có thể là người trong giới quái dị kiểu như đạo sĩ sau khi chết đã biến thành ma, cũng có thể một người nào đó đã phản bội ngay khi còn sống. Gã đã lập tức đầu quân vào đoàn thể của ma vương, giúp ma vương làm việc.
Chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra.
Ngô Linh từng nói, trong giới của họ không hề thống nhất về ý kiến. Ở nước ngoài có những người cực đoan như đám thầy trừ ma, muốn tiêu diệt mọi hiện tượng quái dị; cũng có người cảm thấy ma quái bạo ngược, trái lại sẽ có thể nâng cao giá trị của bản thân. Ngoài nhóm này ra, những người muốn biến thành ma, để có được nhiều sức mạnh hơn, e chỉ chiếm số ít, xét cho cùng sau khi biến thành ma, ý thức sẽ có vấn đề. Cái giá phải trả là biến thành kẻ điên, e rằng không mấy người đồng ý dựa vào đó để đổi lấy sức mạnh.
Nhưng tình hình hiện tại đã khác. Tôi đang ở một tuyến thế giới khác. Ma vương đang chiếm thế chủ động ở thế giới này. Ma vương cũng không phải hồn ma đơn thuần, chúng có ý thức, có hiểu biết và lý trí, chỉ là so với loài người, chúng ít tự do hơn một chút. Chúng phải kinh doanh thế lực của mình, chọn lựa để định ra một luật lệ. Nhưng kể ra thì, là con người cũng có những khi bắt đắc dĩ hoặc không thể không làm một số việc gì đó, cũng vẫn chưa thể tự do tuyệt đối.
Tôi bất giác nhớ đến cái chết của mấy người Thanh Diệp, nhớ đến cuộc gọi của Ngô Linh trước thời điểm đó.
Thái độ lẩn tránh ấy…
Phải chăng khi ấy, tôi đã đến một tuyến thế giới tồi tệ nào đó rồi? Hay lúc đó, Ngô Linh đã nhận ra xu thế chung, sau khi chuyện của Christina phơi bày ra ánh sáng, đã có người trong giới quái dị phản bội, đã có người trong thế giới người sống phản bội, tình hình đã không thể ngăn cản nổi?
“Nói… nói vậy…” Tiểu Điềm đột nhiên tái mặt, run rẩy nói: “Họ… họ đều không tăng ca, tan ca từ rất sớm. Và cả ngày thường, đi vệ sinh, lên xuống ca, đến văn phòng khác…”
“Cô đang nói gì vậy?” Lưu Anh Kiệt hỏi.
“Anh chưa từng để ý thấy sao? Phòng hồ sơ trước đây, họ không bao giờ vào!” Tiểu Điềm cao giọng: “Ở đó không có cửa sổ! Họ không vào đó! Lần nào cũng bảo tôi vào đó! Vả cả đi nhà vệ sinh! Tôi chỉ từng đi vào nhà vệ sinh với Giai Giai, cùng đi về, còn ra ngoài ăn cơm! Còn tụ tập với nhau ở bên ngoài… Giai Giai vào gần như cùng lúc với tôi… Họ thì đều chưa, đều chưa từng rời khỏi văn phòng…” Tiểu Điềm run lên bần bật: “Trước đây từng có một lần… nhóm Tiểu Tôn nói đã hết giờ làm, đi trước. Tôi thu dọn đồ đạc định đi theo cùng, lúc chạy ra thì họ đã không thấy đâu… Họ… thang máy đang đi lên, những nơi khác cũng không nhìn thấy… tôi cứ tưởng… Còn cả thang máy!”
Tiểu Điềm trợn to mắt: “Lúc đi về, thang máy đều trống rỗng! Thang máy luôn trống không! Rõ ràng khi qua cửa quay ở dưới lầu, vẫn có người. Họ đều đi cầu thang và cả lúc ở dưới lầu… họ đã nhìn tôi, nhìn tôi vào thang máy…”
Tiểu Điềm ôm lấy đầu, vừa khóc, vừa chầm chậm quỵ xuống: “Không có người… trong tòa lầu này, trong tòa lầu này…”
Lưu Anh Kiệt rùng mình một cái, hãi hùng nhìn Tiểu Điềm: “Này, cô đừng, đừng có nói bậy… có người mà. Tôi đã từng gặp người trong thang máy mà. Tôi đã từng… từng gặp mấy người…”
“Trong cả tòa lầu nhiều công ty như thế! Bốn chiếc thang máy! Anh từng thấy nó đầy người chưa? Loại tòa nhà văn phòng như vậy, đúng ra phải rất đông người đi về chứ!” Tiểu Điềm la lên: “Tôi còn từng hỏi thăm, hỏi thăm người ta… là con người… người đó bảo luôn như vậy… là người ở tầng sáu… cả tòa lầu chỉ có mấy người… tôi chỉ gặp anh ta và ba bốn người nữa… Cả trạm chuyến phát nhanh ở tầng dưới… lần nào cũng gặp phải chuyển phát nhanh… Họ, họ… Tiểu Lý, tôi cũng chưa từng gặp phải…”
Tiểu Điềm càng sợ hãi hơn: “Tiểu Lý, từng ra khỏi văn phòng, nhưng lúc đi về lẫn nghỉ trưa thì chưa bao giờ gặp…” Cô ta nhìn qua tôi, hình như đang xin một lời giải thích.
“Cô đồng nghiệp mà cô kể thì sao?” Tôi hỏi.
“Giai Giai đã xin phép nghỉ sinh… cô ấy chưa trở lại…” Tiểu Điềm bật khóc: “Chỉ mỗi mình tôi… một tháng nay, một tháng nay chỉ mình tôi… mình tôi ở cùng cái đám ấy… với cả Tiểu Lý… và đám người ở tầng dưới…”
Tiểu Điềm hình như đã tự dọa chính mình.
Đột nhiên biết được công ty và đồng nghiệp có vấn đề và đột ngột biết được trong tòa nhà văn phòng mình đang làm việc không có được mấy người sống, là hai khái niệm khác nhau.
Chưa kể, vừa rồi cô ta đã liên tục bị dọa phát khiếp, e là không có thời gian để suy nghĩ kĩ lại thường ngày mình đã tiếp xúc với thứ gì. Tôi biết bóng người, tiếng người trong văn phòng trước giờ đều là ảo ảnh. Có lẽ Tiểu Điềm đã nghĩ rằng sau khi tôi xuất hiện, sự tình mới phát sinh biến đổi. Hiện giờ, khả năng này đã bị loại trừ. Cái cô gọi là đồng nghiệp, ngay từ đầu đã không hề có.
Nếu biết thêm trong tòa lầu này còn có không ít những thứ có vẻ giống người nhưng thực ra là hồn ma, cô ta sẽ càng hãi hùng hơn.
Cô ta ôm lấy vai mình, run như cầy sấy, người lung lay sắp ngã.
Lưu Anh Kiệt lắp bắp hỏi: “Tiểu Lý mà cô nói, không phải, không phải đã từng rời khỏi văn phòng sao…”
“E rằng đó không phải là con người.” Tôi đáp thay Tiểu Điềm.
Lưu Anh Kiệt trợn to mắt.
Tiểu Điềm ôm mặt, cất lên tiếng gào bị dồn nén.
Reng reng reng…
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang vọng trong tầng lầu, át mất tiếng gào của Tiểu Điềm.