Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1992




“Công ty chuyển phát nhanh?” Lưu Anh Kiệt tỏ vẻ ngơ ngác, rõ ràng không biết gì về tình hình ở tầng dưới.

Lưu Anh Kiệt như vậy, nhưng Tiểu Điềm thì khác. Vẻ mặt cô ta có chút biến đổi, rồi lập tức định giấu đi. Có điều, cô ta không giỏi chuyện này, vẫn bị tôi nhận ra.

Tôi ngoảnh mặt nhìn về phía Tiểu Điềm, nheo mắt lại.

Tiểu Điềm hoảng2hốt lùi lại, nhưng thân thể chỉ thấp thỏm đứng nguyên tại chỗ.

“Tôi, tôi chỉ từng ngang qua… tầng dưới, một trạm chuyển phát nhanh… cả tầng lầu đều là của họ, phòng nghiệp vụ, chăm sóc khách hàng, có cả một nhà kho. Trong tòa nhà văn phòng hễ muốn gửi đồ là đến thẳng chỗ họ.” Tiểu Điềm vội vàng đáp.

“Còn gì nữa?” Tôi lại hỏi.

Tiểu Điềm càng cuống7quýt hơn, trong giọng nói đã đi kèm tiếng khóc nấc: “Còn, người… có người…”

“Người gì?” Tôi vặn hỏi, giọng đã trở nên bực bội.

Tiểu Điềm lau nước mắt chảy trên mặt, nghẹn ngào đáp: “Người lạ… không phải công ty họ, tôi cứ tưởng là của công ty khác… Có, có một người, một người, đã từng cầu cứu tôi… bảo tôi cứu nó… nó bị bắt đi… một đứa1bé trai, học sinh tiểu học… họ, bắt đi… họ bảo là phụ huynh, bảo đưa con đến đây. Đứa bé trai ấy!”

Tiểu Điềm chợt cao giọng, ánh mắt di chuyển đến chỗ sâu bên trong hành lang: “Là danh sách ở phòng đào tạo của chúng tôi… tôi đã từng nhìn thấy…”

“Đi tìm ra đây.” Tôi nói với Tiểu Điềm.

Nói vậy, cái gọi là trung tâm giáo dục mầm non7Tiểu Thái Dương này e rằng cũng nằm dưới sự điều khiển của ma vương nào đó.

Bắt trẻ con? Buôn bán người?

Tôi liền nghĩ đến khả năng này.

Ma chuyển phát nhanh hình như cũng từng làm nghề này ở thế giới tương lai, chuyển phát giúp ma vương, hàng chuyển phát có cả con người.

Chuyện này là La Mục nói cho tôi biết.

Điểm này có lẽ cũng không thay đổi.

Tiểu Điềm0có vẻ không đứng nổi nữa, vịn tường, nhọc nhằn quỵ xuống nền nhà, không ngừng rơi nước mắt.

Tôi thả Lưu Anh Kiệt ra, kéo Tiểu Điềm dậy.

Cô ta sợ hãi hét lên một tiếng, yếu ớt giãy giụa. Đến khi nhận ra tôi chỉ kéo cô ta đi, cô ta dần bình tĩnh lại, có điều nước mắt thì vẫn chảy liên tục.

Lưu Anh Kiệt vốn định bỏ chạy, nhưng mũi bàn chân đá trúng tường, loạng choạng. Anh ta hoảng hốt quay đầu lại nhìn tôi. Tôi chỉ nhìn lại anh ta bằng vẻ mặt vô cảm.

Anh ta đang định bỏ chạy thì ngừng lại, ủ rũ hỏi: “Họ sẽ không tha cho chúng tôi đúng không? Giết người diệt khẩu, đúng không? Sao lại thành ra như vậy chứ…”

Tiểu Điềm bắt đầu run bắn người.

“Giết hết chúng, các người sẽ không bị giết.” Tôi lạnh lùng đáp, ngoảnh lại hỏi Tiểu Điềm: “Cô nhớ lại xem, ở tầng dưới rốt cuộc là có tình huống ra sao.”

Tiểu Điềm khóc nức nở: “Tôi cũng không biết… lúc tôi đi xuống tìm người gửi chuyển phát nhanh, đã nhìn thấy thằng bé ấy… Nó đi ở đầu hành lang bên kia, khá… khá bất thường… chạy lại từ đầu hành lang bên kia, rồi dừng lại ở đó. Tôi cũng chỉ thoáng nhìn nó, định đi tìm Tiểu Lý. Tiểu Lý là nhân viên bên dưới, muốn gửi hàng thì tìm thẳng cậu ấy. Thằng bé ấy đã gọi tôi đứng lại… nó bảo tôi cứu nó… trên hành lang chỉ có tôi và nó, còn cách mấy mét… phía sau nó nhanh chóng có nhân viên của họ chạy lại, bắt được thằng bé ấy. Một người kéo nó đi, người còn lại, người còn lại chào tôi, hỏi tôi đang làm gì, còn giải thích đó là con trai của đồng nghiệp, không chăm chỉ làm bài tập gì đó…”

“Có thường nhìn thấy những đứa bé như vậy không?”

“Cũng không phải, chỉ có lần đó thôi. Những lúc khác, đều nhìn thấy những người lạ… cũng không biết là nhân viên của họ, hay người của công ty khác trong tòa nhà đến gửi chuyển phát.” Tiểu Điềm lau nước mắt: “Lúc đó tôi chỉ… trong lòng cũng cảm thấy hình như có gì đó khác thường. Nhưng tôi không hỏi… cũng không nói với ai… Sau đó khi đọc danh sách học viên, đã nhìn thấy tấm ảnh của đứa bé đó… nó đã nghỉ học. Nghỉ ngay sau đó…”

“Chuyện đó là vào lúc nào?”

“Năm ngoài, tháng 10 năm ngoái, lúc tôi vừa thành nhân viên chính thức.” Tiểu Điềm vừa nói, vừa ngừng bước.

Chúng tôi dừng lại trước một cửa phòng.

Tiểu Điềm đút thẻ từ vào để mở cửa.

Trong phòng tối om. Cô ta mò mẫm trên tường sát cửa một lát, mở đèn lên.

Văn phòng này không được rộng, còn chất đầy tủ hồ sơ.

Tiểu Điềm trước khi vào đã thoáng chần chừ, vẫn là tôi vào trước, một tay dắt Mộc Ái theo, tay còn lại kéo theo Tiểu Điềm, cô ta mới chịu vào.

Lưu Anh Kiệt rơi lại sau cùng, bám người lên khung cửa, nửa người ở trong phòng, nửa còn lại vẫn ở ngoài, xoay đầu dáo dác nhìn quanh, hệt như động vật ăn cỏ bị lạc đàn.

“Ở đây, trong cái tủ này.” Tiểu Điềm chỉ một tủ hồ sơ, bước đến mở cửa kính, lục tìm trong ấy.

Cô ta nhanh chóng tìm được một tập văn bản, rút từ trong ấy ra một sấp, dò đọc từng trang một, chọn ra một tờ.

“Đứa bé này.” Tiểu Điềm đưa văn kiện cho tôi.

Bên trên là một bảng khai thông tin, góc trên bên phải là ảnh của bé trai, nét chữ trên bảng thông tin là của người lớn, viết các thông tin như tên tuổi, sở thích, trường đang theo học, thông tin liên lạc của bé trai. Trong khung lớn ở dưới cùng, dưới nét chữ của người lớn là nét chữ của trẻ con, viết “Con muốn trở thành một vận động viên bóng rổ”.

Tôi nhìn ngày tháng ở dưới cùng, nhướn mày hỏi: “Ba năm trước?”

“Vâng, thành viên rất sớm, đến năm ngoái mới nghỉ học.” Tiểu Điềm đáp.

Trên tờ giấy đó còn kẹp gim, văn bản mẫu ở phía sau là đánh giá của lớp học. Bé trai này đã đăng kí lớp phát triển tư duy trẻ em, nội dung giảng dạy vẫn là kiểu dạy bổ túc cũ rích. Nhìn có vẻ rất chính quy, các tiết dạy đều có phần đánh giá của giáo viên và tự nhận xét của học sinh. Sau đó, cảm nghĩ kết thúc học kỳ của bé trai dài hai ba trăm chữ.

Sau một chuỗi sáu trang có vẻ như bảng thành tích, nội dung mới chuyển thành thông tin thôi học. Trên văn bản tựa như bảng phản hồi, hầu như trống trơn, chỉ điền một cái họ, ngày tháng và biên lai trả lại tiền khi thôi học. Thời gian đúng như Tiểu Điềm nói, tháng 10 năm ngoái.

Tôi nhìn những văn bản này: “Trường hợp thôi học tương tự, có nhiều không?”

“Rất nhiều. Có bé chỉ học được một học kỳ, có bé học được một hai tiết đã nghỉ. Tôi không ngờ…” Tiểu Điềm rất buồn bã, quệt quệt mũi, không khóc nữa.

“Tôi thấy, hay là mình nên đi thôi?” Lưu Anh Kiệt đứng ở cửa khe khẽ nói.

Tôi giao các văn bản lại cho Tiểu Điềm.

Tôi đoán bé trai này cũng là một người có năng lực, cũng bị bắt đi như Mộc Ca.

Cái gọi là lớp giáo dục mầm non, có thể là một thủ đoạn truy lùng người có năng lực của ma vương.

Cũng như ma vương chuyên mở tiệm cơm có thể tìm ra tôi, chúng cũng sẽ tìm được những đứa trẻ có năng lực khác.

So với trực tiếp bắt cóc, dụ dỗ, năng lực của con ma chuyển phát nhanh khéo léo hơn. Chỉ cần biết tên, địa chỉ, một món đồ chuyển phát là đủ để dễ dàng bắt được những đứa trẻ này. Thậm chỉ cả người lớn cũng rất đơn giản. Có điều người lớn sau khi được đưa đến nơi này, muốn khiến họ khuất phục, có lẽ phải dùng đến một số thủ đoạn.

Trẻ em sẽ thích hợp hơn… nếu mục tiêu của chúng chỉ là người có năng lực.

Tôi ghi nhớ tên của trung tâm giáo dục mầm non này, ra hiệu cho Tiểu Điềm đi ra.

Lưu Anh Kiệt thở phào, vội vàng hỏi tôi tiếp theo có phải sẽ chạy trốn không. Hiển nhiên anh ta không muốn tiếp tục nán lại đây.

Tôi nhìn Mộc Ái. Vốn định cho Mộc Ái trốn ở một nơi nào đó trong tòa lầu, nhưng giờ nhìn lại, trung tâm giáo dục mầm non này có vấn đề thì những công ty khác chưa chắc sẽ an toàn.

“Tôi chuẩn bị xuống lầu. Nếu các người muốn đi, có thể đi ngay bây giờ. Đi qua lối đi an toàn là được rồi. Trong cầu thang bộ không có camera.” Tôi nói với hai người kia.

Lưu Anh Kiệt rất không đồng ý. Bây giờ anh ta không nghi ngờ tôi nữa, trái lại còn muốn đi theo tôi. Dẫu gì tôi cũng đã giải quyết ma nữ suýt dọa chết họ ngay trước mặt họ, nhìn vào kể ra cũng đáng để tin cậy.

Tiểu Điềm nhìn tôi, ấp úng nói: “Nếu anh xuống đó… dưới đó họ có rất nhiều người…”