Tôi nhìn em gái đang cố gắng phân giải, lên tiếng ngắt lời nó: “Anh đâu phải anh hai trong kí ức của em.”
Em gái liền sững ra, tái mặt: “Em xin lỗi. Em, em biết mà. Em chỉ muốn nói…”
“Không cần nói nữa.”1Tôi thu lại ánh mắt. Vốn dĩ tôi chưa từng nói cho nó biết những chuyện này. Chuyện ma tác quái, chuyện tôi có siêu năng lực, chuyện tôi thường tiếp xúc với ma, chuyện tôi cứu người, giết người, tôi đều không cho8nó biết. Nó rất thông minh, hẳn là đã đoán ra. Nhưng nó chưa bao giờ nói ra trước mặt tôi. Có khi biết tôi sắp đi làm gì đó, cũng chỉ lo lắng chứ chưa từng hỏi…
Sau lưng tôi không còn vang lên2tiếng nói của em gái nữa.
Hai chúng tôi đều không ngừng bước, đi thẳng lên cổng lầu dân cư.
“Em về đi. Anh trở lại bệnh viện.” Tôi nói.
Em gái nhìn tôi, mắt đỏ hoe, không nói gì, cắm đầu chạy vào trong tòa nhà.
Tôi4nhìn bóng nó, trong lòng nhói đau, nhưng cảm giác này nhanh chóng biến mất, chìm sâu vào trong, không biết sẽ lại trào lên khi nào.
Tôi không quay lại bệnh viện, mà đón xe ở cổng khu dân cư, đi thẳng đến thôn Sáu Công Nông.
Thế giới này đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng còn rất nhiều thứ không thay đổi.
Địa chỉ nhà tôi vẫn thế, thôn Sáu Công Nông vẫn thế, thậm chí vị trí lầu số 6 cũng không thay đổi.
Tôi đứng dưới lầu, ngước lên thì có thể nhìn thấy vết nứt trên tường của tòa lầu dân cư.
Chỗ sâu hơn trong khu dân cư có tiếng máy móc vận hành, trước khi vào tôi đã nhìn thấy thông báo thi công và dải cảnh báo. Bên trong dải cảnh báo có vết tích nhựa đường còn lưu lại trên đất.
Tiểu Cổ chắc cũng không thay đổi gì nhiều.
Bây giờ, sẽ đi xem phòng nghiên cứu.
Tôi lên lầu, tìm ra chìa khóa phòng nghiên cứu trong chùm chìa khóa. Tôi đã quá quen thuộc với chiếc chìa khóa này, vừa cầm vào liền nhận ra ngay.
Cái thứ ấy có liên lạc với Thanh Diệp, hơn nữa còn giấu tất cả mọi người, duy trì liên lạc với Diệp Thanh và Thanh Diệp.
Tôi nhìn cửa chính của phòng nghiên cứu, càng cảm thấy toàn bộ sự tình đang bị sương mù giăng phủ.
Ngay lúc này, tôi lẻ loi một mình, không bạn bè, không người thân.
Tôi đút chìa khóa vào ổ khóa, xoay xoay mấy cái, sau mấy tiếng lách cách, cửa liền mở ra.
Âm khí trong phòng nghiên cứu là âm khí của Diệp Thanh, khác với quá khứ ở chỗ, đây là loại âm khí sau khi Diệp Thanh biến thành ma vương.
Tôi bước chân vào trong phòng nghiên cứu hệt như đi vào một vòng phong ấn kì lạ. Đồ đạc ở đây đều đã chết. Dù là âm khí, cũng chết, không hề xao động.
Trong nhà có dấu vết bị phá hoại, rất nhiều bụi bặm, tựa như đã lâu rồi không có người vào.
Đây có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất so với phòng nghiên cứu trong kí ức của tôi.
Con quái vật ấy từng xổng ra, từng phá hoại, rồi bị bắt lại.
Tôi nhìn vùng tối ở cuối hành lang.
Nơi đó đúng ra đang có treo một bức tranh trừu tượng.
Tôi trở tay đóng cửa, đi về phía hành lang. Lúc đi ngang qua phòng làm việc, tôi nhìn thấy kệ hồ sơ trống rỗng.
Không còn hồ sơ.
Trên kệ cũng phủ một lớp bụi dày.
Tôi chỉ nhìn qua một thoáng, rồi thu ánh mắt lại.
Các phòng hai bên hành lang vẫn như xưa, các thùng giấy trống đã được dời đi, trên sàn nhà chỉ còn lại một vài dấu vết.
Cuối hành lang rất tối, nhưng tôi vẫn nhìn thấy bức tranh trừu tượng ấy, trên tranh cũng đang phủ một lớp bụi dày, có lẽ đã lâu rồi chưa được lau chùi.
Tay tôi lướt qua khung tranh, rồi nhấc lên chạm vào chiếc chuông bằng ngọc đang treo bên trên bức tranh. Trên chuông ngọc có vết nứt. Điểm này cũng tương đồng.
Tôi quay người nhìn về phía phòng khách ở đầu bên kia hành lang, rồi chầm chậm đi ngược trở ra.
Thứ ấy đã thay tôi, hoàn thành những chuyện tôi đã làm giúp Diệp Thanh.
Tính cách khác, năng lực khác, những chuyện đã trải qua cũng hơi khác, nhưng trên các chi tiết quan trọng, chắc là hắn đã làm mọi chuyện mà tôi làm.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa rách nát đầy bụi.
“Anh có ở đây chứ, Diệp Thanh?” Tôi lên tiếng hỏi, như đã làm vô số lần trong quá khứ: “Chắc là không…”
Tôi im lặng một lát, rồi lại lên tiếng: “Anh vẫn còn là anh chứ?”
Nói xong, trong gian phòng cả âm vọng lại cũng không có.
“Kí ức của tôi không bị bóp méo. Điều này chứng tỏ, điều đó không còn cần thiết nữa. Tôi biết thế giới đã đổi khác, nhưng tôi nói cho người khác biết thế giới đã khác rồi, cũng không còn ý nghĩa gì… Cũng đúng, hiện giờ họ đâu có tin tôi. Có lẽ cũng không tin cái thứ đó. Nhưng vậy cũng không sao. Đối với họ, họ hàng xa không bằng láng giềng gần…”
Tôi không nói tiếp, chỉ khẽ nhếch mép mỉa mai chính mình.
“Thực ra, bản thân tôi cũng vậy thôi.” Tôi thở dài, ngẩng lên tựa vào lưng ghế sofa.
Sofa bị rách, miếng da đang vểnh lên chích vào gáy tôi.
Tôi không di chuyển để tìm một vị trí dễ chịu hơn. Tôi chỉ thẫn thờ nhìn lên trần nhà và cái lỗ thủng trên ấy.
“Hình như, sau khi nhận ra điểm này, rất nhiều chuyện đã có thể làm rồi.” Tôi tự lẩm bẩm.
Hồi lâu sau, tôi đứng dậy, đi về phía cuối hành lang.
Tôi đi rất nhanh, bước chân rất vững, mục tiêu rõ ràng.
Tôi đứng trước bức tranh trừu tượng, ấn tay lên khối màu sắc hỗn tạp.
Năng lực của tôi đã phát động, cả bức tranh lập tức biến mất.
Chiếc chuông trên tranh không có gió vẫn tự rung động, phát ra tiếng kêu chói tai.
“Để tôi xem thử nhé. Con quái vật ấy có còn như cũ không.” Tôi nói, không ngừng năng lực lại.
Tôi có thể cảm nhận thấy một nguồn lực đẩy ở dưới lòng bàn tay đang đẩy ngược năng lượng của tôi.
Bức tranh chỉ biến mất trong tích tắc, rồi lập tức hiện ra.
Bức tranh không phải đồ thật. Trước giờ tôi cứ ngỡ nó là thật, bây giờ thì tôi đã biết. Đây chỉ là ảo ảnh.
Tôi nhìn thấy sau khi khung tranh biến mất, trên tường là hình bùa màu đỏ như máu.
Chuông kêu không ngừng, khung tranh lại xuất hiện, chặn trước tay tôi, khiến tôi không thể chạm vào hình bùa ấy.
Đột nhiên, tiếng chuông ngưng bặt.
Tôi không tiếp tục sử dụng năng lực của mình, mà chỉ ấn tay lên hình bùa.
Trên tường truyền lại cảm giác lạnh buốt, tựa như một khối nước đá lớn, đủ để làm tổn thương lòng bàn tay.
Tôi chầm chậm quay đầu lại.
Sột soạt… sột soạt…
Một âm thanh rất khẽ vang lại từ phía đầu bên kia hành lang.
Tôi cảm nhận thấy một luồng âm khí quen thuộc, không phải của Diệp Thanh, mà của ma vương khác.
Tôi bỏ qua bức tường, xông về phía phòng khách, nhận ra âm thanh khe khẽ ấy đã biến mất.
Cửa nhà đã có thêm một vật.
Tôi khom người nhặt phong thư lớn lên, vừa lật tay thì thấy hóa đơn chuyển phát nhanh được dán trên mặt trước của phong thư.
Tôi kéo mạnh cửa ra, nhưng chỉ cảm nhận được tàn dư của âm khí, chứ không nhìn thấy bóng dáng nào.
Con ma chuyển phát nhanh…
Tôi chau mày, nhìn lại hóa đơn chuyển phát nhanh.
Địa chỉ nhận là phòng nghiên cứu, người nhận là Diệp Thanh, người gửi là một cái tên lạ, đính kèm một địa chỉ lạ.
Có điều, đây là chuyển phát nhanh cùng thành phố, địa chỉ người gửi cũng nằm trong Dân Khánh.
Tôi lục tìm di động trong vô thức, để tra thử địa chỉ và tên người này, nhưng không mò được gì.
Di động đã không còn.
Vậy thì bất tiện quá.
Dẫu biết có thể sẽ nhận cuộc gọi đòi mạng của ma vương, nhưng để thuận tiện hoặc do thói quen, rất nhiều người vẫn sẽ mang di động theo bên mình.
Đó chính là một định vị.
Chuyển phát nhanh cũng thế.
Tôi xé phong thư ra, thấy bên trong có một bức ảnh.
Lại là một nhóm người không quen, nhưng bức ảnh này lại cung cấp khá nhiều thông tin.
“Trường tiểu học đường Cường Quốc.” Tôi nhìn chữ in trên bức ảnh tập thể, ánh mắt di chuyển lên, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc và bên cạnh bé trai ấy, là một bé trai khác có khuôn mặt mờ nhạt.