Tiếng than vãn của Lý Vọng Khê đã kéo tôi ra khỏi tâm trạng này.
Mạng vẫn đang bị đứt, họ đều đang cảm thấy không thoái mái. Không có internet thì còn chịu được, chứ cả liên lạc mà cũng đứt, sẽ khiến người ta vô cùng bất an.
“Vậy là sẽ không gọi được xe cấp cứu1luôn à?” Lý Vọng Khê nhanh chóng nghĩ đến chuyện này.
“Chắc không đâu…” Đồng nghiệp của cô ta cũng không chắc lắm: “Số điện thoại cấp cứu không phải đi theo luồng tín hiệu khác sao? Không phải nếu điện thoại khác không gọi đi được, nhưng số cấp cứu thì vẫn gọi được à?”
“Chắc là không8đâu nhỉ?”
Hai người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, không ai chắc chắn lắm.
Lý Vọng Khuê than thở: “Nếu lên mạng được thì có thể tra ra rõ ràng rồi.”
Đồng nghiệp mỉm cười, chợt hỏi đến vấn đề tình cảm của Lý Vọng Khê.
“Không phải giờ không gọi điện được sao? Sau này cũng không biết sẽ2thế nào…” Lý Vọng Khê ủ rũ nói.
Máy tính trên quầy y tá hiển thị thông báo.
“Để tôi đi xem thử.” Đồng nghiệp của Lý Vọng Khê liếc nhìn một cái, rồi đứng dậy ngay.
Lý Vọng Khê cũng chỉ liếc màn hình một cái, sau khi xác định vị trí giường bệnh thì tỉnh bơ nói: “Chắc4là muốn hỏi người ta khi nào thì tỉnh đây.”
Đồng nghiệp của Lý Vọng Khê không phản ứng gì, mà đi thẳng đến phòng bệnh.
Tôi nhìn mã số giường thì không thể biết được là bệnh nhân nào, nhưng từ trong ý thức yếu ớt của Lý Vọng Khê ngay khoảnh khắc này, cô ta có thể nhớ được bệnh nhân trên giường bệnh ấy là ai, chính là người đang hôn mê có người thân nuôi bệnh.
Cửa sổ hiện lên trên màn hình đã nhanh chóng biến mất.
Lý Vọng Khê mở hồ sơ bệnh án trong máy tính lên, điền một số thông tin khi đi kiểm tra phòng trước đó.
Di động cô ta đang để trong túi đột nhiên rung lên.
Lý Vọng Khê không vội lấy di động ra, chỉ nghĩ là do di động hết pin, mới rung lên. Nhưng không được mấy giây sau, suy đoán trong vô thức này đã bị chính cô ta lật đổ.
Tiếng chuông di động lúc này đã vang lên.
Lý Vọng Khê thoáng sững người, nhưng vẫn chưa lấy di động ra.
Phòng bệnh giữa đêm, giờ cơm tối đã qua, bệnh nhân và người nhà không phải ở hết trong phòng bệnh, trên hành lang luôn có một số người, người nuôi bệnh mới đến, người thăm bệnh sắp đi, tuy không đông, nhưng luôn có người. Đứng ở quầy y tá cũng có thể nghe thấy tiếng động từ một số phòng bệnh.
Đây là một nơi u ám, ảm đạm, nhưng vẫn có hơi người.
Cho dù là vậy nhưng Lý Vọng Khê vẫn toát mồ hôi lạnh, chợt cảm thấy những người khác đang nới rộng khoảng cách với mình, một mình cô ta đang bị hạn chế trong một không gian riêng biệt, những người xung quanh đều không thể để ý đến cô ta, càng không thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
“Phục hồi rồi sao. Gọi điện được rồi à?” Lý Vọng Khê đè nỗi sợ xuống, nhưng người vẫn run lên khe khẽ.
Cô ta thò tay vào túi áo, động tác vô cùng cẩn trọng, sẵn sàng rút tay ra bất kì lúc nào.
Mất rất lâu, ngón tay cô ta mới chạm phải chiếc di động đang rung lên, giật mình thụt tay lại.
Cuộc gọi vẫn chưa ngắt, nhạc chuông cũng chưa phát hết.
Lý Vọng Khê hít thở sâu, lại nhét tay vào túi, nắm lấy di động.
Di động không biết cắn, Lý Vọng Khê cũng không cảm thấy đau, chỉ là nỗi sợ vẫn chưa tan biến.
Cô ta lấy di động ra, đưa ra trước mặt để xem, người gọi đến là Chu Sướng.
Trái tim đang đầy căng thẳng của Lý Vọng Khê lập tức được thả lỏng.
Không nghĩ ngợi gì, cô ta nghe máy ngay.
Vốn dĩ đều là những hành động trong vô thức, bản thân cô ta chưa suy nghĩ kĩ tâm tư của mình.
Sau khi bấm nghe máy, Lý Vọng Khê lập tức tỉnh táo lại. Bộ não do sợ hãi mà trở nên chậm chạp của cô ta cũng đã linh hoạt trở lại.
Đầu tiên phải nói một chút về chuyện cãi nhau. Mình có thể xuống nước một chút, những sau đó phải bắt anh ấy hứa, sau này không được đùng đùng bỏ đi như thế. Cả chuyện đứt mạng nữa. Rồi cuộc gọi đến đó… Lý Vọng Khê nghĩ đến đây thì rùng mình một cái. Cảm giác sợ hãi ấy trào ra từ trong kí ức, khiến cô ta trở nên mất tự nhiên.
Đầu dây bên kia yên lặng được mấy giây, mới có tiếng nhạc cực lớn vang ra.
Lý Vong Khê lập tức cảm thấy tai mình như sắp nổ tung.
“A Sướng?” Cô ta chau mày quát lên, cảm thấy rất bực.
Nghe tiếng nhạc và âm thanh ầm ĩ, Chu Sướng chắc là đang ở nơi nào đó kiểu như quán bar.
“A Sướng?” Không được đáp lại, Lý Vọng Khê kêu lần nữa.
Tiếng nhạc ở đầu dây bên kia không dừng lại, nhưng có tiếng cãi vã vang lên. Tiếng nói của rất nhiều người đan vào nhau, hoàn toàn không thể nghe ra từng người đang nói gì.
Lý Vọng Khê đã trở nên đầy căng thẳng, tâm trạng bị ảnh hưởng bởi hỗn loạn ở đầu dây bên kia, chỉ còn cảm thấy vô cùng bấn loạn.
“A lô? A lô! A Sướng? Chu Sướng!” Lý Vọng Khê chống bàn đứng dậy, đôi chân va phải cạnh bàn, khiến đồ dùng và tài liệu trên bàn đều rung lên. Cảm giác đau ở đôi chân hoàn toàn không thể truyền lên não của cô ta trong lúc này. Cô ta đã nghe thấy tiếng la hét ở đầu dây bên kia.
Lý Vọng Khê đã hoàn toàn bấn loạn.
Tôi để ý thấy những người xung quanh đã dõi mắt qua đây, đưa ánh mắt thắc mắc nhìn Lý Vọng Khê, có người còn thì thầm bàn tán.
“A Sướng… A Sướng?” Lý Vọng Khê chỉ còn biết kêu lên trong bất lực, hoàn toàn không biết ở đầu dây bên kia xảy ra chuyện gì.
Thình lình, âm thanh hỗn loạn im bặt, “tút”, cuộc gọi đã bị ngắt.
Lý Vọng Khê nhìn màn mình, cuống quýt định gọi lại thì di động lại kêu lên một tiếng.
Có tin nhắn mới đến.
Mặc định di động của Lý Vọng Khê chắc là tự động mở tin nhắn, nên tin nhắn của một số điện thoại đã hiện lên.
Đó là một tấm ảnh kỳ lạ, rất mờ, không thấy rõ chi tiết, nhưng có thể nhận ra, đây hẳn là một nơi kiểu như quán bar, trong ảnh đang có không ít người.
Do có vấn đề về tiêu cự nên những cảnh vật ấy đều khá mờ và biến dạng, mặt người bị kéo thành những vệt mờ, dẫu vậy, cũng có thể nhận ra vẻ sợ hãi trên khuôn mặt những người ấy.
Sau tấm ảnh này là một tấm ảnh mới.
Trong tấm ảnh tự động mở ra gần như chỉ có hai màu, màu nền là màu da, ở giữa là một khối đỏ lòm.
Tôi có thể nhận ra là da bị rạch, vết thương không ngay ngắn, bên trong cũng là một đống máu, gần như không thể phân biệt được đó là bắp thịt hay cơ quan.
Lý Vọng Khê dù gì cũng là y tá, có thể nhận ra chút chút.
Tim cô ta thắt lại, vì xét từ tấm ảnh này thì vết thương rất sâu, diện tích lớn, vị trí cũng nguy hiểm, thận đã bị móc ra rồi.
Đồng thời, Lý Vọng Khê cũng đã nhìn thấy một nốt ruồi trên mảng da ấy.
Tay Lý Vọng Khê run lên bần bật.
Di động trong tay cô ta lúc này chợt rung lên, tiếng nhạc chờ cất lên trước sau đó hiện thị số gọi đến.
Số gọi đến là một số lạ.
Khả năng ghi nhớ của tôi không tốt, nhưng trước đó đã có để tâm, nên tôi đã ghi nhớ số máy của cuộc gọi quái lạ đó, đồng thời, cũng ghi nhớ số máy vừa gửi tin nhắn đến. So sánh hai số lại thì nhận ra đó là cùng một số. Lúc này số gọi đến cũng là số ấy.
Tay Lý Vọng Khê run bần bật một lát mới lẩy bẩy nhấn phím nghe máy.
Tiếng nói chuyện lụn vụn quái lạ lúc chiều lại xuất hiện.
Lý Vọng Khê nắm chặt di động, đang phân vân giữa ngắt máy và nghe tiếp.
“Chào cô.”
Giọng phụ nữ cắt ngang những tiếng nói chuyện ấy.
“Chào cô Lý.” Giọng nữ ấy nói thẳng ra thân phận cửa Lý Vọng Khê, rồi tự giới thiệu: “Tôi nhận chỉ thị của chủ, thương lượng với cô. Cô đã nhận được thông tin mà chúng tôi gửi cho cô rồi chứ?”
Lý Vọng Khê vẫn chưa hoàn hồn hẳn.
“Bây giờ cô có ba chọn lựa. Một là chuyển tài sản cô đang đứng tên đến tài khoản chúng tôi chỉ định, chủ tôi sẽ cứu giúp người yêu của cô; hai là hiến tế cho chúng tôi một linh hồn, chủ tôi cũng sẽ cứu giúp người yêu của cô; ba là bỏ qua giao dịch này, để người yêu của cô chết ngay bây giờ. Cô có ba giây để đưa ra quyết định. Vui lòng nhấn phím số trên bàn phím, rồi nhấn phím # để kết thúc. Bây giờ bắt đầu đếm ngược, 3, 2…”