*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi ngắt máy, âm khí cũng biến mất, cô ta dần dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn cảm thấy sợ.
Tôi tiếp nhận được những tâm trạng lặt vặt của cô ta, ngoài những chuyện liên quan đến bạn trai, còn có nỗi lo lắng về cuộc gọi đến quái lạ kia.
“Chắc là điện thoại tiếp thị, điện thoại lừa đảo… Không thể là chuyện khác. Sao A Sướng không gọi đến?” Lúc cô ta suy nghĩ những thứ này thì cô ta cũng đã nói ra thành lời mà không hề hay biết.
Có điều, còn có một số suy nghĩ chưa được nói ra.
Tôi có thể nắm bắt kịp những tiềm thức lướt nhanh qua đầu cô ta.
Tuy chỉ thoáng lướt qua, chỉ là tiềm thức, nhưng ý nghĩ ấy của cô1ta lại mạnh đến dị thường, ngay khi ý niệm dấy lên, bản thân cô ta liền bắt đầu né tránh theo bản năng, dời chú ý qua chỗ khác.
Cách làm này rất giống tôi.
Có điều, thứ tôi né tránh là đau khổ, còn cô ta đang né tránh sợ hãi.
Cô ta đã nhận ra cuộc gọi ấy có vấn đề, nghi là thủ đoạn của ma vương nào đó.
Tôi quan sát một lát, xác định cô ta không có siêu năng lực. Cô ta chỉ là một người bình thường, trước đây chắc cũng chưa từng tiếp xúc với ma vương, cùng lắm là nghe kể một số chuyện về ma vương, biết đến những luật lệ của ma vương, rồi tuân thủ nghiêm ngặt, như phần lớn người ta trong thế8giới hiện nay.
Chuyện này cũng như giáo dục bắt buộc vậy. Thông thường, tất cả mọi người đều được người lớn đưa đến trường ngay khi còn thơ ngây ngờ nghệch, theo thứ tự mà đi học, thi cử. Có người than vãn, có kẻ không hết lòng, nhưng phần lớn thời gian họ đều học những kiến thức mà mình không hiểu tại sao phải học, tham gia những cuộc thi mà bản thân không biết ý nghĩa cụ thể, mãi cho đến khi trưởng thành, dần hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong những hành vi này. Có thể, sau khi trưởng thành, cũng sẽ vô cảm và không buồn suy nghĩ về những chuyện ấy, tiếp tục mơ mơ hồ hồ, đi theo bước chân của số đông mà đi2tới.
Dẫu vậy, đọc sách mấy năm, mười mấy năm, có những thứ đã trở thành thói quen, không đi học cũng sẽ hiểu được một số chuyện theo kiểu mưa dầm thấm đất.
Cô y tá trước mặt chắc cũng thuộc trường hợp như thế.
Tôi bất chợt hiểu ra, phần lớn con người ở thế giới tương lai chắc cũng thuộc trường hợp như thế.
Không chỉ là sức ép của cuộc sống, cho nên dưới ách thống trị của ma vương vẫn phải tiếp tục sống cuộc đời của người bình thường, đi học, lên lớp, mà còn là chế độ xã hội sụp đổ, hình thành quy tắc của một thế giới mới.
Họ đã quen rồi, nhất thời không thể lật đổ quán tính này. Ma vương cũng chưa từng muốn lật đổ4quán tính này.
Cho nên, người bình thường vẫn tiếp tục sống, nhưng trong cuộc sống đã có thêm vài nguyên tắc kỳ lạ, có thể làm chủ chuyện sống chết của mình mà thôi.
Tôi vẫn cảm thấy hoang đường, nhưng người đang ở trước mặt thì không hề cảm thấy như thế.
Cùng với dòng chảy của thời gian, cùng lắm là một hai giờ đồng hồ, y tá đã đè ép được cơn sợ hãi, bắt đầu làm việc của mình.
Việc cãi nhau với bạn trai cũng không khiến cô ta bận lòng.
Cô ta nhìn đồng hồ, đi nấu ăn, sau khi ăn qua loa cho xong bữa thì thay đồ sửa soạn đi làm.
Trên đường không có chuyện gì xảy ra, đến bệnh viện mọi chuyện đều bình thường.
Khi giao ca, đồng nghiệp đã báo cho cô ta biết chuyện đứt mạng.
Tôi nhìn đồng hồ, đã qua giờ cơm tối. Bản thân tôi cũng không biết sau khi đám Tí Còi rời đi, tôi đã chìm vào những hoài niệm và rối rắm ấy bao lâu rồi.
Tôi giật mình, đột nhiên muốn đi xem thử bản thân đang thế nào.
Quầy y tá cách phòng bệnh của tôi không xa.
Tôi bay thẳng qua bên ấy, bên tai còn nghe thấy tiếng than vãn của cô y tá kia. Vừa rồi tôi đã nhìn thấy bảng tên của cô ta, biết cô ta tên là Lý Vọng Khê, là một y tá trẻ thuộc khoa này, hôm nay làm ca đêm.
Lý Vọng Khê đang than vãn, ý nghĩ truyền lại cho tôi là cảm thấy mừng rỡ. Cô ta cứ ngỡ rằng bạn trai đã chiến tranh lạnh với mình, bây giờ mới biết là do đứt mạng, nên mới không liên lạc.
Tôi đã đến cửa phòng bệnh của mình, qua cửa sổ kính, có thể nhìn thấy tôi đang nằm trên giường.
Cũng chỉ có thân thể của tôi, không hề tồn tại linh hồn khác.
Tôi xuyên qua cửa, những không thể vào sâu hơn, đành quan sát từ khoảng cách này. Có vẻ thân thể tôi đã chìm vào giấc ngủ, không có linh hồn khác chiếm lấy thân thể tôi.
Là do tôi đã xuất hiện, nên nó mới không xuất hiện?
Hay là, lúc này thứ ấy chưa chiếm thân thể tôi?
Vì không cần thiết?
Nhóm Tí Còi đều không có ở đây, quả thực là không cần thiết…
Tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân, quay phắt đầu lại.
Vẫn cách cửa sổ kính, nhưng nhìn hành lang ngoài cửa sổ kia, tôi lại không thể bình tĩnh như lúc nhìn thân thể của mình.
Trên hành lang không có ai, tiếng bước chân hình như cũng chỉ là ảo giác của tôi.
Nhưng tôi đã nhanh chóng biết được tôi không hề nghe nhầm.
Nắm cửa bị xoay, cửa từ từ mở ra, nhưng không hề thấy có bóng người.
Không có ai đi vào, cũng không có ma vào.
Nhưng cửa lại bị mở ra như thế.
Thứ gì?
Tim tôi đập loạn xạ, nhưng không phải sợ hãi do nhìn thấy cảnh tượng này.
Cảnh tượng tương tự tôi đã từng thấy trước đây không lâu, chính là khi mộng thấy Vương Đằng.
Tôi cũng đã từng thấy cảnh tượng kì quái hơn.
Cảnh tượng đường phố trống trải, không tồn tại bất kì thứ gì ấy đã suýt khiến tôi phát điên.
Là ai?
Ngay khi tôi vừa nghĩ trong đầu thì cũng đã hỏi ra thành tiếng.
Hồn ma đến thăm tôi lúc này, mà tôi lại không thể nhìn thấy thì còn có thể là ai nữa?
Linh hồn của những người Thanh Diệp vẫn chưa bị biến mất?
Phản ứng đầu tiên của tôi là suy đoán này.
Ngoài bốn người của Thanh Diệp, còn có Huyền Thanh Chân Nhân nữa.
Tôi đã hỏi, nhưng không được đáp lại.
Lúc này Lý Vọng Khê đã đi tới, thò đầu nhìn vào phòng bệnh của tôi, rồi giơ tay khép cửa phòng lại.
Tôi sững sờ nhìn cảnh tượng này.
Tôi không nhìn thấy ai là do mèo mun đã giở trò với năng lực của tôi. Nhưng Lý Vọng Khê cũng không nhìn thấy, vậy chuyện này đã không còn bình thường nữa.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tôi không hiểu, lướt mắt quanh phòng bệnh một vòng, ánh mắt dừng lại ở thân thể mình một lát.
Là linh hồn đó?
Nhưng nếu là linh hồn thì đâu cần mở cửa? Xuyên thẳng qua như tôi là được rồi.
“Chuyện gì thế?”
“Cánh cửa đó mở. Không biết do ai mở nữa.”
“Anh ta tỉnh chưa? Vào giờ cơm tối vẫn chưa tỉnh, chưa ăn gì cả.”
“Chưa. Thể trạng vẫn bình thường.”
Tôi nghe thấy cuộc đối thoại của Lý Vọng Khê và đồng nghiệp.
Chuyện này là sao nhỉ?
Tôi vẫn cảm thấy kì lạ, nhưng đứng đực ra đây cũng không thể có được đáp án.
Tôi xuyên qua phòng bệnh, vừa suy nghĩ vừa di chuyển đến quầy y tá.
Thời gian của cảnh mộng không qua nhanh.
Lý Vọng Khê và đồng nghiệp kiểm tra phòng bệnh để giao ca, tôi đành phải đi theo.
Trong phòng bệnh không có hồn ma, có vẻ rất bình thường.
Biết tôi vẫn chưa tỉnh thì hai y tá sau khi kiểm tra các phòng bệnh một vòng, đã gọi bác sĩ đến, kiểm tra tình trạng của tôi.
“Không vấn đề gì. Đến lượt kiểm tra phòng tiếp theo mà vẫn như vậy thì mới kiếm tra kĩ hơn.” Bác sĩ hờ hững nói, rồi đút tay vào túi, đi mất.
Đối với bác sĩ y tá mà nói, tình trạng ngủ mê như tôi không là gì cả. Đang truyền dịch, đeo máy thở, triệu chứng sinh lý cũng bình thường, vậy có nghĩa là không có vấn đề gì.
Cách vách có một người đang thật sự hôn mê, nhưng cũng không thấy họ căng thẳng. Trái lại người nhà bệnh nhân luôn rất lo âu, hỏi thăm đủ chuyện và chỉ nhận được những câu trả lời mập mờ.
Ở cái nơi đầy bệnh nhân yếu ớt, thân nhân đau buồn như vậy, họ có thể xem như những người nắm quyền lực.
Tôi đứng trước quầy y tá, chỉ cảm thấy cô đơn.
Họ khác với bệnh nhân, mà tôi lại khác với tất cả họ.
Lúc đang nghĩ như thế, tôi chợt nhớ đến người của Thanh Diệp, nhớ đến đám Tí Còi, nhớ đến người nhà.
Tôi nhìn về phía phòng mình.
Em gái không đến.
Có lẽ đám Tí Còi dặn nó lúc này đang bị gián đoạn thông tin, đừng có chạy lung tung, cũng có thể… nó không muốn đến gặp người anh đã thay đổi hoàn toàn này.