*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc sống trong hơn một năm, đúng ra sẽ có rất nhiều chi tiết bị quên mất, nhưng một năm nay, cuộc sống của tôi thực sự quá đỗi kinh hoàng. Tôi đã trải qua quá nhiều chuyện, cuộc sống bình yên tĩnh lặng bị phá vỡ, cả thế giới trong nhận thức cũng đã khác.
Hơn nữa, mọi chuyện tôi trải qua hầu như tôi đều từng kể cho đám Tí Còi nghe. Từng bộ hồ sơ tôi đã xem, từng chuyện quái dị tôi gặp phải, họ đều biết rõ.
Những nội dung này tôi đều đã từng kể lại.
Lúc trước khi kể những chuyện này cho họ biết… Ban đầu là do kinh ngạc, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải ma, gặp rồi thì chia sẻ với bạn bè, chỉ là vậy thôi. Sau đó, do một mình tôi không ứng1phó nổi, tôi đành nhờ đến sức mạnh tập thể. Sau đó nữa, chỉ đơn thuần là nhắc nhở họ. Rất nhiều ma quỷ, người của Thanh Diệp vẫn chưa giải quyết, tôi cũng chưa giải quyết, tôi đành dùng cách này để nhắc họ cẩn thận. Những tâm trạng này hoán đổi cho nhau, rồi dung hợp, đến cuối cùng lại trở thành một thói quen.
Tôi đã quen “kể chuyện” cho họ nghe như vậy, tôi ngay lúc này “kể chuyện” lại thì trở nên rất thuần thục.
Có những chi tiết, tên người, thời gian, tôi không nhớ nổi, nhưng diễn biến của sự tình thì tôi còn nhớ như in.
Tôi cứ ngỡ mỗi khi tôi kể một chuyện, kí ức của tôi sẽ bị bóp méo. Giống như reset ổ cứng, xóa từng dữ liệu một, thay dữ liệu mới vào.
Thế nhưng,8không có.
Kí ức của tôi không bị bóp méo.
Cái thứ ấy đã bỏ cuộc rồi. E là nó đã hoàn toàn không bận tâm đến việc tôi hé lộ sự thật.
Nó đã thành công rồi mà.
Bốn người của Thanh Diệp chết hết, kí ức của Diệp Thanh cũng bị bóp méo rồi.
Nó đã thành công mĩ mãn.
Một mình tôi thì làm được gì chứ?
Thậm chí cả chuyện lấy được niềm tin của đám Tí Còi chưa chắc tôi đã làm được.
Có lẽ tôi sắp chết đến nơi rồi.
Tôi ôm trong lòng tâm tư như thế, nhưng vẫn tiếp tục kể.
Đám Tí Còi cũng không cản tôi, chỉ là vẻ mặt đang thay đổi theo lời kể của tôi.
Tôi không biết họ đã tin bao nhiêu, nhưng trông có vẻ cũng có tin đôi phần.
Hình như họ không thay đổi gì. Quan hệ với tôi2đã khác, nhưng bản thân họ vẫn vậy, tính cách cũng như xưa.
Tôi kể đến khô cả lưỡi, giọng đã trở nên nhỏ đi. Nhưng luôn có một nguồn sức mạnh đang nâng đỡ tôi, giúp tôi đủ quyết tâm để kể tiếp.
Trong phòng chỉ còn vang vọng lời kể của tôi.
Ý tá vào định thay thuốc cho tôi thì bị bốn người họ ngăn lại.
Cổ họng tôi đã bắt đầu đau rát.
Ban đầu vốn mang ý định tự bỏ cuộc, muốn vạch trần tất cả, không giấu giếm nữa. Nhưng đến lúc này, vừa kể vừa không ngừng hồi tưởng, tôi đã nảy sinh suy nghĩ khác. Nhất là sau khi chắc chắn kí ức của tôi và kí ức trong lúc này của họ đều không bị bóp méo, suy nghĩ ấy của tôi càng kiên định hơn.
Ít nhất, để cho họ4biết đã xảy ra chuyện gì.
Bất kể cái thứ ấy có ác ý hay thiện ý, nhưng giấu giếm thân phận thật sự như vậy, hẳn phải có ý đồ.
Vạch trần tất cả, để họ cẩn thận hơn.
Cẩn thận với thế giới này, với đám ma vương ấy.
Tôi không biết tôi có thể chuyển thành ma vương để bảo vệ họ được hay không, có thể sống tiếp hay không, nhưng dù ít dù nhiều, tôi cũng muốn bảo vệ họ.
Tôi không cứu được người của Thanh Diệp, thế thì, tôi phải giúp được đám Tí Còi.
“… Chết rồi. Bốn người họ đều đã chết. Sau đó, như các cậu đã thấy. Linh hồn của tôi về lại thân thể, bây giờ…” Giọng tôi đã khàn đi, quét mắt qua bốn người họ: “Tôi không biết các cậu có tin không. Nhưng quá khứ đã thay đổi, rất nhanh, đã thay đổi hoàn toàn rồi. Dã tâm, ý chí thực hiện và năng lực của thứ ấy đều rất mạnh. Chúng ta đã thất bại thảm hại. Quá chậm… hồn ma cổ trang ấy nói đúng, chúng ta đã quá chậm. Chúng ta vẫn chưa tìm được hồn ma có thể khiến tôi thay đổi cả thế giới thì chúng đã thay đổi thế giới xong xuôi. Còn chuyện chọn người…”
Tôi cười khổ: “Tôi cũng không biết tại sao lại là tôi. Tại sao lại chọn tôi… nếu đổi thành Diệp Thanh, chắc mọi chuyện đã kết thúc từ lâu. Chứ không phải như bây giờ… Tôi không phải là chọn lựa thích hợp.”
Đây là chỗ khiến tôi đau lòng nhất.
Nhóm Cổ Mạch đều từng nói, năng lực của tôi phù hợp với tâm tính của tôi nhất. Bằng không, nếu là người khác, không gây nên loạn lớn thì cũng biến thành ác ma, hoành hành trong nhân gian.
Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện biến thành ma vương. Không có ý định giết chết bất kì người nào, nhưng sau khi biến thanh ma vương, ai mà biết tâm tính có thay đổi hay không? Nhóm Cổ Mạch cũng từng lo lắng chuyện này.
Tôi vẫn cho rằng, nếu không phải tôi, mà đổi thành người khác, đổi thành Diệp Thanh sở hữu năng lực của tôi thì chắc đã nhanh chóng hoàn thành kế hoạch, thay đổi cả thế giới.
Diệp Thanh có thể sử dụng năng lực của người khác, cũng có thể dùng năng lực của tôi. Tôi không biết tại sao anh ta chưa từng dùng đến.
“Suy nghĩ của anh không có ý nghĩa gì cả.” Trần Hiểu Khâu đã lên tiếng sau khi im lặng rất lâu.
Tôi nhìn sang Trần Hiểu Khâu, những người khác cũng xoay đầu nhìn cô ấy.
Bị mọi người nhìn chằm chằm như thế, nhưng Trần Hiểu Khâu không tỏ vẻ mất tự nhiên chút nào, vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi, điềm đạm nói: “Sự thật chính là, anh sở hữu năng lực này. Anh có thể sử dụng năng lực này, thay đổi thế giới. Anh không làm được, anh đã thất bại, thế không có nghĩa người khác dùng là sẽ thành công. Như anh đã nói, Diệp Thanh đó cũng có thể sử dụng năng lực của anh. Nhưng anh ta không làm gì cả, là sợ sức mạnh sẽ làm mê muội đầu óc, khiến mình làm ra chuyện sai lầm ư? Chắc hẳn anh ta không phải là người như thế. Vậy thì, có một cách giải thích khác, là anh ta từng dùng, nhưng đã thất bại.”
Tôi sững sờ nhìn Trần Hiểu Khâu.
“Anh ta đã thất bại, mà năng lực lại vốn thuộc về anh. Cho nên anh ta đã thay đổi kế hoạch, để anh tự sử dụng năng lực. Có điều, rốt cuộc có thể làm đến mức độ nào, anh ta không biết. Bản thân anh ta cũng không nắm chắc hoàn toàn, thậm chí cũng không có được phương án giải quyết chính xác. Đánh liều là chọn lựa duy nhất của anh ta. Chuyện anh ta có thể làm, chỉ là cắn răng chịu đựng, cầm cự với tình hình trước mắt, để xem anh sẽ làm được đến mức nào.”
Trần Hiểu Khâu nhìn tôi, không có biểu cảm gì, giọng điệu khi nói những lời này cũng không lên xuống.
“Cậu tin những gì anh ấy nói là thật?” Quách Ngọc Khiết đột nhiên chen vào.
Ánh mắt của Quách Ngọc Khiết khi nhìn tôi ẩn chứa sự thăm dò và cả do dự. Khi hỏi câu này, giọng điệu cô ấy cũng không phải chế giễu.
Chắc cô ấy đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không thể nào đưa ra phán đoán.
Tí Còi và Gã Béo thì ngược lại, ánh mắt của họ khi nhìn tôi tuy không đến nỗi đối địch, nhưng đã giảm hẳn đề phòng và cảnh giác, còn đang khá là sốt ruột.
“Tin. Điều anh ấy nói là thật.” Trần Hiểu Khâu đáp.
“Khoan! Chuyện này để anh đưa ra phán đoán.” Tí Còi chen vào, rồi lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ bỏ túi.