Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1932: Kết nối cuộc gọi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tại sao lại làm thế…” Em gái khẽ lẩm bẩm.

Tôi không thể trả lời được câu hỏi này.

Nam sinh ấy đã làm ra một hành động thiếu lý trí trong khoảnh khắc tâm lý bị suy sụp.

Trong tình huống ấy, bất kỳ hành vi nào của con người đều không có gì lạ, cảnh sát bắn hạ cậu ta cũng không có gì lạ.

Chuyện như vậy e là không phải lần đầu tiên xảy ra và cũng sẽ không phải là lần sau cùng.

Trong những sinh viên này, chắc sẽ có không ít người phát sinh tâm lý như vậy, hoặc là một cảm xúc cực đoan khác cũng chưa biết chừng.

Tôi lo lắng cho tình trạng của em gái, nhưng không biết giúp nó từ đâu.

Bản thân tôi tuy đã chứng kiến không ít sự kiện quái dị, cùng từng thấy tức giận và lo1sợ, nhưng dạo gần đây thực sự đã trải qua quá nhiều chuyện, nên không có bất kỳ xúc cảm nào kịp manh nha nữa.

Tôi có thể cảm nhận thấy mình luôn bị đẩy đi.

Ban đầu là Diệp Thanh đẩy tôi đi, còn bây giờ là sự thay đổi của thế giới này đang ép tôi không thể không đi tới.

Tôi không có nhiều khoảng lặng để suy tư.

“Đã qua rồi.” Lời của tôi rất nhạt nhẽo và vô nghĩa: “Đó chỉ là do người ta suy nghĩ không thông. Nếu gặp phải chuyện như vậy, nên bình tĩnh lại, suy nghĩ kĩ càng mình làm được gì và nên làm gì… không có vấn đề gì là không thể giải quyết. Như vậy sẽ không xảy ra chuyện.”

Em gái nhìn tôi, gượng cười: “Anh à, anh đừng lo, em sẽ không làm chuyện ngốc nghếch8đâu.”

“Ừ, anh không lo.” Tôi nhếch mép, cũng nở một nụ cười gượng gạo với em gái.

Tôi nhớ lại trước đây khi em gái gặp chuyện lúc còn học cấp ba.

Khi ấy, tâm trạng đau buồn của nó rất rõ ràng. Nó cũng vì cái chết của bạn học, của bạn thân mà đau buồn.

Bây giờ thì nó trở nên lầm lì.

Cái chết của bạn học đã không còn là tai nạn, không phải là chuyện xảy ra một cách ngẫu nhiên, mà đã trở thành thảm kịch không thể tránh né và không ngừng xuất hiện.

Tôi dắt em gái rời khỏi trường.

Mở nguồn di động trở lại thì nhận được cuộc gọi đến của Ngô Linh.

Ngô Linh vẫn chưa lên tiếng, ở đầu dây bên kia là tiếng thở của Ngô Linh.

“Có phải… Nam Thiên?” Tôi hỏi mà giọng đã lạc đi.

Nam Thiên chết rồi?

“Ừ.”2Ngô Linh sau khi ừ một tiếng thì nói: “Cố Nhan chết rồi.”

Tôi sững ra.

“Nam Thiên thì sao?”

Đầu dây bên kia lại im lặng.

Cũng chết rồi sao?

Tôi không khỏi khựng bước chân lại.

Em gái quay qua nhìn tôi.

“Ngày mai tôi và A Miểu sẽ đi giải quyết Lý Vũ. Đã thu hẹp phạm vi hoạt động của anh ta. Chúng tôi sẽ giải quyết anh ta.” Đột nhiên Ngô Linh đổi đề tài.

Tim tôi giật nảy lên.

“Cứ thể để Nam Cung Diệu và Cổ Mạch ở đây? Như vậy…” Tôi chau mày, cảm thấy như vậy không ổn lắm.

“Bên đó không thể trì hoãn thêm nữa. Huyền Thanh Chân Nhân đã liên lạc với chúng tôi. Thành phố mấy triệu người, không thể cắt nước quá lâu.” Ngô Linh nói.

Hình như chỉ có thể như vậy.

“Không còn người nào khác?” Tôi lại hỏi: “Hay là…”

Tôi liếc4nhìn em gái.

Em gái đang nắm chặt áo tôi.

Nó vừa bị dọa cho sợ, tâm trạng vẫn chưa ổn trở lại.

Tôi vốn muốn nói hay là để mình đi, nhưng lúc này lại không thể nói ra.

“Nam Cung cũng đồng ý như vậy. Không cần lo.” Ngô Linh nói.

Tôi thở dài, đành chấp nhận cách sắp xếp của họ.

Ngẫm lại, tôi vẫn nói chuyện xảy ra vào hôm qua.

Tình hình của Diệp Thanh vẫn chưa rõ, còn tình hình của Hàn Vân thì phải báo cho Ngô Linh biết.

Hàn Vân đã không còn là bạn của chúng tôi, nó đã biến thành ma vương nguy hiểm, rất có thể sẽ làm ra những chuyện mà ma vương làm.

Có lẽ Diệp Thanh cũng sẽ…

Có điều, đối diện với Ngô Linh thì tôi không thể nói ra những lời như thế.

Dẫu có nói, nhóm Ngô Linh cũng sẽ không để tâm.

Từ lâu họ đã nói Diệp Thanh là ma, có thể sẽ mất kiểm soát bất kỳ lúc nào.

Họ cũng thích ứng với tình hình chung trong hiện tại hơn tôi, hiểu về ma vương hơn tôi.

“Tôi biết rồi.” Giọng của Ngô Linh vẫn bình tĩnh, không nặng lòng về tình trạng của Hàn Vân.

Trong suy nghĩ của cô ấy, Hàn Vân vốn đã là một ma vương, hợp tác trước đây chỉ mang tính tạm thời.

Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy bất lực.

Chỉ có tôi và Diệp Thanh biết được đã xảy ra chuyện gì, nhưng chúng tôi lại phải giữ kín bí mật này.

Mà tôi lại không giỏi chuyện này.

Trước đây thì giấu người nhà chuyện ma tác quái, bây giờ lại không cần nữa, họ đều biết đã xảy ra chuyện gì. Trái lại tôi không biết chút gì về quá khứ, nên vẫn không thể lắm lời.

Tôi nói ra những lời này trước mặt em gái, cũng là có ý thăm dò nó.

Em gái khác với cha mẹ, từ lâu nó đã biết trên đời này có ma, chắc cũng đoán ra tôi có tiếp xúc với những thứ này.

“Lâm Kỳ.” Ngô Linh gọi tôi.

“Hả?” Tôi định thần lại, đưa ánh nhìn rời khỏi khuôn mặt của em gái.

“Không có gì.” Ngô Linh nói.

Tôi cảm thấy có gì đó khác thường.

“Chỉ có Nam Cung và Ma Cô ở đây… có chuyện cậu cứ kiếm họ… nhớ cẩn thận.” Ngô Linh nói.

Tôi nhận lời.

Ngắt cuộc gọi, tôi lo âu mất mấy phút đồng hồ.

Lẽ nào tình huống của Lý Vũ không hề đơn giản? Muốn giết Lý Vũ sẽ gặp khó khăn?

Lão già câu cá ấy?

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi nhớ đến lão già câu cá và nhớ đến ma nữ không có da mặt đã nhìn thấy trước đây.

Tôi gọi điện cho Ngô Linh.

Lần này Ngô Linh nghe máy ngay, nghe tôi dặn dò xong thì giọng điệu vẫn điềm nhiên, chỉ bảo “biết rồi”.

Tôi vẫn cảm thấy kì lạ, nhưng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào.

Nếu không phải Lý Vũ thì chỉ còn Nam Thiên.

Tôi thở dài.

“Anh, anh không đi ra ngoài à?” Em gái hỏi.

“Ừ, không đi. À, không phải.” Tôi đính chính một cách đột ngột.

Nên em gái lập tức trở nên căng thẳng.

“Ngày mai anh phải ra ngoài chứ.” Tôi mỉm cười với em gái: “Mai anh phải đi làm mà.”

Em gái thở phào, lườm tôi một cái.

Tôi thấy nó đã trở lại bộ dạng như trước thì yên lòng hơn rất nhiều.

Tâm trạng tốt đẹp được duy trì cho đến khi về đến nhà.

Cha mẹ đang lo lắng muốn chết, ôm chầm lấy em gái khi nó mới bước vào cửa, khóc lóc hồi lâu.

Khi ở trước mặt tôi, em gái đã từng rơi lệ, tỏ vẻ bất an, lúc này khi đứng trước cha mẹ, nó lại giấu đi những cảm xúc ấy, còn trấn an họ.

“Không sao rồi. Mẹ đừng lo nữa.” Tôi dỗ mẹ.

“Kiểu này làm sao sống nổi đây! Không làm được chuyện gì cả. Không biết, rồi sẽ chết lúc nào…” Mẹ vẫn còn khóc.

Tôi nghe mẹ nói thế, chỉ biết im lặng.

Đây cũng là chỗ mà tôi cảm thấy bó tay nhất đối với hồn ma, với người bình thường thì sự tồn tại này luôn là tai họa.

Tâm trạng của mẹ đang bị kích động, cha tôi trách mắng mấy câu, mẹ cũng đã nén lại cảm xúc.

Tôi càng thấy buồn hơn.

Tôi có thể nhận ra nỗi bất mãn, lo sợ này chắc chắn không phải xảy ra lần đầu. Họ đã quen với đời sống như vậy, cũng như những người tôi đã gặp trong thế giới tương lai, quen sống trong lo sợ, tuân thủ những luật lệ của ma vương một cách đầy cẩn thận, nhằm cầu một con đường sống.

Tôi dỗ dành họ một lát, mới về phòng.

Đóng cửa phòng lại, cuộc đời tựa như đã bình lặng trở lại.

Tôi ngồi yên lặng một lát, mới dùng di động tra tin tức.

Người bị Cố Nhan giết không chỉ là sinh viên trường đại học Dân Khánh, không chỉ là người Dân Khánh.

Đây là một vụ thảm sát với quy mô lớn có phạm vi toàn quốc, thậm chí còn lan đến nước ngoài.

Thảm sát đã dừng lại.

Chính quyền cũng tuyên bố đã giải quyết xong hồn ma của Cố Nhan, nhưng không đưa thông tin chi tiết.

Chắc là nhóm Ngô Linh đã xóa sổ Cố Nhan.

Tôi gõ tìm kiếm bằng tên của Nam Thiên.