*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tấm ảnh ấy không thể giúp tôi đi vào cảnh mộng, nên đành phải chọn đối tượng khác.
Kế hoạch này đã không giống với trước đây nữa. Chuyện tôi phải làm không phải là chờ đợi, mà là chủ động xuất kích.
Dù mọi cảnh mộng đều chỉ giúp tôi trở về năm, mười năm về trước thông qua đối tượng được định sẵn, nhưng chỉ cần đủ thời gian, cũng vẫn còn hi vọng tìm được hồn ma đầu tiên.
Người trên lối đi trong vườn trường đã đông hơn, tất cả đều đi về phía nhà thể dục. Hai bên lối đi có giáo viên và cảnh sát đang duy trì trật tự. Tâm trạng các sinh viên đều rất hoang1mang, tựa như có mây mù giăng trên đỉnh đầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, không phát sinh hỗn loạn.
Sau khi đến nhà thể dục, tất cả người đăng ký thông tin cá nhân xong thì kiếm chỗ ngồi xuống. Mọi giáo viên phụ trách các ngành và lớp đều có mặt trong nhà thể dục, lãnh đạo trường còn mở loa phóng thanh, hướng dẫn mọi người ngồi xuống theo từng lớp.
Tôi là người bên ngoài nhà trường, được sắp xếp đến một chỗ khác.
Em gái níu lấy tay tôi, vẻ mặt sợ hãi và tội nghiệp.
“Không sao đâu. Đã kết thúc rồi.” Tôi vỗ lên lưng em gái để dỗ dành.
Nhận thấy đã an toàn, tôi không cần8thiết phải ở mãi bên cạnh em gái nữa.
Tôi biết rất rõ, lúc này trật tự tập thể quan trọng hơn. Nếu phát sinh hỗn loạn nữa, e là lại có người chết. Đến lúc đó sẽ rất khó xử lý.
“Anh là…” Người chịu trách nhiệm trông coi chúng tôi không phải là giáo viên, mà là một viên cảnh sát.
“Anh của sinh viên.” Tôi đáp: “Đưa em gái đến trường.”
Viên cảnh sát gật đầu.
Thành phần đang ở trong trường không chỉ có những người thân như tôi, mà còn có các cư dân ở gần đây, cuối tuần vào vườn trường tản bộ. Nếu đại học Dân Khánh không đóng cửa các tiệm cơm quanh trường thì chắc là sẽ2có không ít các shipper giao thức ăn ở đây.
Tôi lên tiếng hỏi: “Chuyện này có được đưa lên thời sự không? Cha mẹ tôi đang ở nhà, vẫn chưa biết chuyện này.”
“Anh vẫn nên điện về nhà báo rằng vẫn bình an. Có phóng viên ở bên ngoài, nhưng cũng đã biết chuyện này rồi.” Viên cảnh sát khuyên.
Tôi gật đầu, gọi điện về nhà.
Trong nhà thể dục không hề yên tĩnh, có rất đông sinh viên hoảng sợ tập trung lại đây, đang cùng ôm đầu khóc lóc, tức giận chửi rủa, tâm trạng ai nấy đều kích động.
Loa phát thanh trong nhà thể dục khi nãy đang nói việc sắp xếp vị trí của các nhân viên, bây4giờ thì có một giáo viên đang làm công tác tâm lý cho mọi người.
Các giáo viên chuyển nước suối vào, phát cho từng người.
Tôi nói ngắn gọn tình hình bên này cho cha mẹ biết, không dám nói đã chết bao nhiêu người, chỉ nói có một chút chuyện, bây giờ sẽ ở lại trường để phối hợp làm việc với nhà trường.
“Không sao chứ con?” Mẹ tôi vô cùng lo lắng.
“Dạ không sao, con với em đều không sao.” Tôi vừa nói điện thoại, vừa để ý tình hình trong nhà thể dục.
Không có âm khí, hồn ma, tạm thời vẫn an toàn.
Có điều, an toàn này khi nào sẽ bị phá vỡ đây?
Lòng tôi cũng thầm lo.
Chắc là mẹ tôi cũng đã nghe thấy những âm thanh huyên náo trong nhà thể dục. Có tiếng người, hơn nữa còn rất ồn, đại khái đã khiến mẹ yên tâm hơn không ít.
Tiếng chuông di động chốc chốc lại vang lên, có các sinh viên đang nói chuyện điện thoại, rồi bật khóc.
Tôi ngắt máy, đang định gọi cho em gái, nói rõ tình hình thì ở một góc trong nhà thể dục đã phát sinh hỗn loạn.
Có một nam sinh giơ cao di động, nhảy lên ghế trên khán đài, rồi chen qua đám đông, dẫn đến một chuỗi tiếng la hét và chửi thề. Có nam và nữ sinh đang đuổi theo cậu ta, vừa hoảng hốt vừa giận dữ.
Tiếng la hét của họ rất lộn xộn, không nghe rõ đang la hét gì. Loa phát thanh trong nhà thể dục vẫn đang tiếp tục phát giọng nói của giáo viên tâm lý và cũng đã át đi tiếng ồn ở bên đó.
Đột nhiên mọi thứ đều im bặt.
Nam sinh đang giơ cao di động bị người ta đẩy ngã ra đất. Cậu ta vùng vẫy đứng bật dậy, tay vẫn còn cầm di động.
Cuối cùng người ta cũng đã nghe được tiếng gào rống cật lực của cậu ta.
“Cố Nhan! Mày ra đây! Mày có giỏi thì đến tìm thẳng tao đây này! Giết tao đi!”
Trong hỗn loạn, rất nhiều người đã la lên, tiếng nói của họ cũng đã vang lại.
“Cậu ta đang mở nhạc!”
“Cậu ta đang mở nhạc!”
“Là bài hát của Cố Nhan!”
Cảnh sát muốn ngăn nam sinh kia lại, nhưng đã bị đám đông chặn đường. Những sinh viên khác không hoảng loạn chạy trốn, mà nhào đến định đánh gục nam sinh kia.
Tôi chứng kiến cảnh tượng này thì lập tức nghĩ đến em gái.
Lớp của em gái đang ngồi ở khán đài đối diện, tuy có nhốn nháo, nhưng đều muốn chạy ra ngoài.
Tôi không khỏi chửi bậy một tiếng.
Đảo ánh mắt qua, tôi đã tìm thấy em gái trong đám đông, em gái cũng đang nhìn qua, vẻ mặt đầy khiếp đảm.
“Đừng sợ! Không sao đâu!” Tôi la lớn, huơ huơ chiếc di động.
Em gái đã hiểu ra, vội vàng lục túi áo.
Người bên cạnh va vào nó một cái.
Tôi càng sốt ruột hơn.
Âm khí của Cố Nhan đã không còn, nếu không phải đã giết được Nam Thiên thì cũng bị Nam Thiên giết. Nếu cô ta bị gọi đến đây, vậy cũng sẽ tấn công nam sinh tự tìm đường chết kia. Tôi không cảm nhận thấy âm khí của Cố Nhan xuất hiện trong nhà thể dục, nên cũng không lo ngại cô ta.
Hỗn loạn như vậy còn tệ hại hơn bị một con ma tấn công.
“Anh ơi!” Tiếng em gái vang ra từ di động.
“Cứ đi theo người ta, đừng để bị ngã, không sao đâu, con ma ấy không đến.” Tôi nói thật nhanh.
Pằng!
Tiếng súng làm tôi giật bắn người.
Đám đông yên lặng thoáng chốc, rồi bắt đầu la hét điên loạn.
Trong loa phóng thanh hiện đã không còn phát ra giọng nói hiền hòa của giáo viên tâm lý, mà đổi thành giọng nói nghiêm nghị của đàn ông, công bố thông tin nam sinh kia đã bị bắn chết.
“Không sao nữa rồi. Tất cả nghe theo chỉ dẫn của cảnh sát gần đó, không được xô đẩy, rời khỏi nhà thể dục trong trật tự.” Người đàn ông điềm tĩnh nói.
Tôi bất giác nghĩ đến Trần Dật Hàm, nhưng lập tức nhận ra, đó không phải là giọng của Trần Dật Hàm.
Tôi quay đầu nhìn về vị trí mà nam sinh khi nãy đang đứng.
Tôi chỉ thấy được đầu người, không thấy cậu ta đâu. Thực ra khi nãy tôi cũng chưa thấy rõ diện mạo của nam sinh ấy.
Tôi theo đám đông chạy ra khỏi nhà thể dục, định đi kiếm em gái thì bị chặn lại.
Dù sao đây cũng là nhà trường, trong trường có không ít sinh viên đến từ tỉnh khác, trong kí túc xá đã chết không ít người, lúc này nhà trường cũng không thể giải tán tất cả, để mạnh ai về nhà nấy.
Tôi đành an ủi em gái qua điện thoại.
Mọi người dồn lại, tập trung ở khoảng đất trống trước nhà thể dục.
“Khóa nguồn di động! Đề nghị mọi người giám sát lẫn nhau, khóa nguồn di động! Làm xong công tác đăng ký thông tin ở chỗ chúng tôi thì các vị từ bên ngoài đến đã có thể rời đi, học sinh ở địa phương có thể ra về dưới sự đồng ý của giáo viên phụ trách, nhưng phải liên lạc với phụ huynh trước.”
Nhà trường đã thay đổi phương án.
Tôi dặn dò em gái vài câu, rồi tắt nguồn di động
Trong đám đông lại vang lên tiếng khóc, có cả những tiếng xì xầm bàn tán.
Tôi nghe thấy có người đang nói đến chuyện vừa rồi.
Nguồn gốc của sự tình đã được lan đi trong khoảng thời gian này.
“Nghe nói bạn cực thân đã chết. Cậu ta nghĩ không thông. Haizz…”
“Tạo nghiệt mà, hại chết người rồi…”
“Mấy đứa sinh viên này thật là…”
Ở bên cạnh tôi đều là những người nằm ngoài nhà trường, hầu hết đều lớn tuổi hơn sinh viên, cách nhìn nhận đối với chuyện này đương nhiên sẽ không đứng về phía các sinh viên.
Tôi nghe thấy trong đám đông các sinh viên có tiếng khóc, có cả tiếng chửi bới, la hét, tâm trạng còn kích động hơn khi nãy.
Không ai có thể xem nhẹ chuyện sống chết.
Dù biết có ma, dù biết ma giết được người thì cũng không ai có thể bình tĩnh chấp nhận chuyện mình và những người quanh mình bị ma giết chết.
Tôi khẽ nhắm mặt lại.
Hỗn loạn vẫn cứ xảy ra.
Chỉ cần có con người, chỉ cần con người hoảng sợ, có cảm xúc thì tồn tại của ma sẽ mang đến hỗn loạn.
Cân bằng đang được duy trì sẽ bị phá vỡ.
Tôi nghĩ, dù con người chấp nhận sự tồn tại của ma thì tình thế được duy trì một cách gượng gạo này cũng sẽ không giữ được lâu.
Tôi đã không còn nhiều thời gian để đi tìm hồn ma đầu tiên ấy.