Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1927: Thế giới mới (20)




Tiếng nước róc rách thế chỗ cho tiếng gọi của Tí Còi, mặt sông gợn sóng lấp lánh đã thay cho khuôn mặt của Tí Còi…

Tôi nhìn thấy dòng sông… bờ đê… nhà cửa khu1dân cư ven sông…

Tõm một tiếng, có thứ gì đó rơi vào nước.

Tôi quay phắt đầu lại, liền nhìn thấy lão già câu cá đang ngồi bên bờ sông, tay cầm cần câu, bất động8nhìn chăm chú mặt sông.

Có hồn ma mang theo khuôn mặt vô cảm, đi ngang qua dưới đáy sông.

Không hiểu sao tôi lại biết, đây là linh hồn đi đầu thai. Ở thượng nguồn con2sông, có điểm tiếp ứng do Địa Phủ thiết lập, có Quỷ Sai đang đợi ở đó.

Lão già ngồi trên bờ, không buồn để ý đến linh hồn đi đầu thai.

Chớp mắt, con sông vẫn4vậy, nhưng hơi thở của lão già thì đã thay đổi.

Lưỡi câu trôi đến bên miệng của linh hồn, dây câu đã quấn lấy thân thể của linh hồn.

Lão già thu cần câu, kéo linh hồn ấy lên bờ.

Linh hồn chưa tiếp đất, cảnh tượng tôi đang nhìn thấy lại thay đổi.

Nhà cửa không thấy nữa.

Nói đúng hơn, các kiến trúc cao tầng đã không còn. Nhà cửa ven bờ và bờ đê đều thay đổi hẳn, tựa như đã trở thành một bối cảnh trong phim trường.

Lão già ấy cũng đã thay đổi cách ăn mặc, cần câu trong tay không còn là loại cần chuyên nghiệp, mà là cần tre.

Trong nước vẫn có linh hồn đi ngang qua, trên bờ còn có hàng người đưa ma đang thổi kèn gióng trống, tiếng khóc vang trời.

Lão già khẽ ngẩng đầu lên, nhìn hàng người đưa ma trên bờ.

Trong hàng người ấy có người đã rải thứ gì đó xuống sông, hình như là mồi cho cá, có kèm theo giấy tiền và nhang đèn.

Nước sông đục ngầu hết một đoạn, che chắn kín linh hồn đang ở dưới sông.

Lão già thu cần, từ đằng xa nhìn đoàn người đưa ma đi xa.

Bất chợt, nhà cửa và bờ đê ven sông đều trở nên xưa cũ hơn. Cái cũ này không phải cũ do thời gian tàn phá, mà cũ về hình dáng và kiểu cách. Thời gian chắc là đã xưa hơn nữa.

Lão già ấy vẫn đang ngồi bên bờ, có điều lần này, tôi nhận ra lão là một người sống.

Trong nước đột nhiên hiện ra một vệt bóng đen, cả mặt sông đều tối sầm lại.

Lão già nhận định trong vô thức rằng đây là có đàn cá bơi qua.

Dây câu lão đang buông trong nước mắc phải thứ gì đó, lập tức căng lên.

Lão kích động đứng dậy, chống chọi với sức kéo từ dưới dây câu truyền lại.

Nước hồ gợn sóng.

Đột nhiên có thứ gì đó nổi cái đầu lên.

Hình dạng của cái thứ đen thui ấy tựa như rong nước, nhưng lại khiến người ta thấy quen mắt đến lạ.

Lão già hơi hoảng, lực ở tay liền nới lỏng.

Vút! Tùm!

Lão lập tức bị kéo xuống sông.

Đang bì bõm trong nước, lão chợt nhận ra xung quanh mình đang đông nghẹt người đứng.

Những người ấy đều ăn mặc như kiểu dân lang thang, áo quần không đủ che thân. Họ không nhìn lão, chỉ chen lấn nhau chật cả dòng nước, nhắm về phía trước mà đi tới. Mặt ai nấy cũng đờ đẫn.

Lão già bị bao kín, không thể bơi lên bờ. Lão đang giãy giụa giữa bầy ma ấy.

Trong lòng là nỗi sợ hãi tột độ. Vừa có nỗi sợ đối với cái chết, vừa có cả sự hãi hùng đối với hiện tượng quái đản này.

Lão không ngừng chen khỏi đám đông xung quanh, nín thở, nhưng không được lâu.

Miệng lão trào bóng khí ra, đã uống phải nước rồi.

Nhưng hình như lão không hay biết gì cả, vẫn đang vùng vẫy theo bản năng.

Cuối cùng lão đã nắm được đất bùn, chen khỏi những hồn ma ấy.

Lão bò lên bờ.

Vừa ngoảnh đầu lại, lão nhìn thấy bóng đen trong nước.

Bèo nước li ti không thể che được tầm nhìn của lão. Lúc này lão đã thấy rõ, dày đặc trong nước toàn là hồn ma.

Lão lập tức nhớ đến đám dân lang thang ở ngoại ô. Dân lang thang chạy trốn nạn đói… nghe nói ngoại ô đã bùng phát bệnh dịch…

Lão nhìn thấy một điểm khác biệt trong đội ngũ hồn ma chỉnh tề ấy.

Bầy hồn ma đang bao lấy thứ gì đó, tiếp tục đi tới.

Nỗi sợ trong lão lập tức dâng cao.

Lão đã thấy rõ khuôn mặt của thứ ấy. Mặt của lão!

Lão già thất thần ngã quỵ trên bờ.

Toàn thân lão đang ướt nhẹp, nhưng nước từ trên người chảy xuống, rơi lên đất bùn, lại không để lại dấu vết nào hết.

Mình chết rồi.

Lão già bàng hoàng nhận ra.

“Phù!” Tôi bị cảm giác run sợ ấy khiến cho bừng tỉnh.

Gã Béo đã tấp xe vào lề đường, cậu ta và Tí Còi đều đang lo lắng nhìn tôi.

“Anh Kỳ, anh đang rất mệt à? Gặp phải tác dụng phụ sao?” Tí Còi hỏi.

Tôi nhìn vẻ mặt của cậu ta, đưa tay lên vuốt, nhận ra đầu tôi đã đổ đầy mồ hôi.

“Ừ… cũng hơi mệt…”

“Hay là hôm này đến đây thôi? Đưa anh về trước nhé? Có chuyện gì, ngày mai lại bàn tiếp.” Tí Còi nói.

Tôi không đáp.

Lòng tôi đang rối bời.

Thứ tôi nhìn thấy tượng trưng cho cái gì, tôi đã dự đoán được.

Dòng thời gian đi lùi, câu chuyện cũng đi lùi, đồng thời cũng có nghĩa là quá khứ đang đảo ngược…

Thứ đầu tiên bị thay đổi là khoảng thời gian gần kề với hiện thực, sau đó, sẽ tiến đến ảnh hưởng tới quá khứ.

Chuyện này quá hoang đường!

Nó giống như câu hỏi trứng gà có trước hay con gà có trước vậy. Câu hỏi này đại khái là không thể giải đáp. Nhưng nếu lấy ví dụ khác, con người hay vượn người có trước, vậy thì bất kì ai cũng có thể đưa ra đáp án chắc chắn.

Thứ mà tôi nhìn thấy lại đảo ngược quy luật tự nhiên này.

Có ma vương trước, rồi có luật lệ của ma vương, kế đến mới là xưa hơn nữa, nguồn gốc của ma vương, quá trình tử vong của ma vương…

Giống như có người muốn nhét một ma vương vào chỗ nào đó thì người ấy sẽ tìm một hồn ma, tùy tiện sắp xếp những chuyện đã xảy ra trong quá khứ lên hồn ma ấy, cuối cùng, nó đã thực sự trở thành ma vương có lịch sử xa xưa, có đủ thứ truyền thuyết ở địa phương ấy!

Chuyện này sao có thể chứ!

Tình huống bình thường và hợp logic phải là ngược lại mới đúng chứ!

Hay do tôi lý giải sai, thứ tôi nhìn thấy chỉ đơn thuần là một sự “tường thuật ngược” thôi?

Không đúng… ông chú ma đó…

Ông chú ma đã được sắp xếp như thế…

Tôi vừa nghĩ đến đây, đầu lại đau nhói.

Tôi đã nhìn thấy tòa kiến trúc rất cổ kính, ánh đèn cầy bên trong không sáng lắm, trên cửa sổ có bóng nửa thân trên của ai đó.

Trước mắt tôi xuất hiện một người mặc đồ đen đang di chuyển rón rén. Người đó mặc quần áo đi đêm, tiến đến gần cửa sổ, “rầm” một tiếng, phá cửa sổ mà vào.

Cửa sổ vỡ nát, trong nhà đã vang ra tiếng thét.

Tôi mới thoáng nhìn thấy cảnh tượng trong nhà thì ánh đèn nến liền phụt tắt.

Sự kiện xảy ra trong đêm nhanh chóng vụt qua.

Trên đường phố, trẻ con đang vừa nhảy lò cò vừa hát đồng dao.

“… Trộm đêm đến nhà, thổi tắt ánh nến, đâm tía mười một nhát, đâm má mười hai nhát…”

“… Mặt trời xuống núi, đừng thắp đèn. Trộm đêm, đến nhà…”

Chớp mắt, đám đông đã bao quanh tôi.

Tôi nhìn thấy đám đông đang vây quanh một cái đài, trên đài có đao phủ đang cầm đao lớn, người đàn ông đang quỳ trước mặt chính là ông chú ma.

Đao lớn gương lên cao.

Ông chú ma bị trói bởi dây thừng đang quỳ trên đài đột nhiên bật cười man dại.

“Tao sẽ biến thành ma, sẽ quay lại giết tụi mày! Mặt trời xuống núi, đừng thắp đèn! Trộm đêm, đến nhà!”

Phập!

Trong tiếng hò reo của đám đông, cái đầu lăn long lóc đến cạnh chân tôi.

Tôi nhìn đôi mắt trợn to, vẻ mặt hung tợn của người đàn ông, rồi nhìn xung quanh.

Sự hoảng hốt của đám đông không phải giả.

Ngay cả đao phủ và quan lại chủ trì buổi hành hình đều tỏ vẻ khiếp sợ.

Đám đông tháo chạy tán loạn.

Tôi bị người ta va phải, nhưng cơ thể không có chút cảm giác nào.

Người đó đã xuyên qua vị trí tôi đang đứng, ông ta vừa rời đi thì trong tầm mắt đã nguyên vẹn trở lại, đoạn đầu đài đã biến thành hồ nước.

Một đám người đang khênh một chiếc lồng tre đến bên bờ hồ.

Tôi chỉ có thể quan sát từ xa.

Họ nói gì đấy, sau đó… lồng tre bị ném xuống nước.

Tôi trợn trừng mắt, vì đã thấy rõ bóng người trong chiếc lồng.

Là con ma da đó!