Tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, đợi chờ người đó đột ngột nhào về phía ống kính, hoặc để lộ ra khuôn mặt đáng sợ thế nào đó, hoặc có đoạn cắt ghép mà trong video sẽ chợt vang lên tiếng hét.
Thế nhưng, tất cả đều không xảy ra.
Người đó đứng bên cạnh bàn làm việc, ánh đèn soi chiếu nửa bên mặt1của ông ta, khuôn mặt ấy rất bình thường, không bị thương, không có máu, cũng không thiếu một con mắt hay thừa một cái mồm.
Đối với tôi, đó là một người lạ.
Video đến đây là hết. Có thể nhìn thấy ống kính hạ xuống, người quay đang rất sợ hãi, cả người và máy quay đều đang ẩn nấp.
Tin nhắn âm thanh tiếp theo8vừa tự động phát, liền nghe thấy cư dân mạng tên Tự Do Chao Lượn Trong Sóng Nước vừa khóc nghẹn, vừa hạ thấp giọng xuống thì thào: “Mọi người nhìn thấy rồi chứ? Hức… thứ đó là ma… là ma…”
“Thật. Là ma đó.”
“Không phải đâu, không phải bạn tôi. Là chủ nhà trước đây.”
“Ông ta chết rồi. Nhà tôi hiện tại là nhà có2ma. Cho thuê. Rất rẻ.”
“Thật đó! Người này là chủ nhà trước đây, lúc dọn vào, đồ đạc đều được thu dọn hết.”
“Ông ta bị người ta giết, trộm đột nhập vào nhà.”
“Á á… áaaaaaa... hu hu hu… thứ gì đây… máu…”
“Á á aaaaaa!!!”
Đoạn cuối của tin nhắn âm thanh là một tiếng hét như xé toạc màn đêm, rất giống hiệu ứng âm thanh4trong phim kinh dị chuyên nghiệp.
Tay tôi giật bắn, suýt làm rớt di động.
Ngoài cửa sổ vẳng lại tiếng chửi, hình như hàng xóm đã bị âm thanh này đánh thức, chửi bới ùm sùm một hồi lâu.
Tôi xem lại nhật kí trò chuyện trong nhóm, có người đăng ảnh, là một tấm ảnh chụp. Người trong ảnh chính là người đàn ông trong video vừa rồi.
Người đăng ảnh không phải Sóng Nước, mà là một người khác hằng ngày đã trò chuyện với Sóng Nước rất nhiều.
“Cậu ta từng gửi cho tôi xem. Chính là người này.”
“Trước đây cậu ta bảo mình đã thuê nhà có ma.”
“Anh ta ở đâu thế?”
“Không biết. Cậu ta chỉ nói mình ở thành phố Thành Tây.”
“Thành Tây có một ngôi nhà ma rất nổi tiếng, chủ nhà bị kẻ trộm đột nhập giết chết, hiện vẫn chưa phá được án.”
Thông tin nối tiếp nhau xuất hiện.
Hình như Sóng Nước không gửi tin nhắn âm thanh nữa, nói chuyện, gửi tin nhắn đều là những người khác.
Sau mấy dòng tin, lại có video tự động trình chiếu.
Lần này bối cảnh vẫn là căn phòng có ánh đèn không ngừng chớp tắt.
Ống kính hình như đang bị thứ gì đó chắn mất, chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng.
Di động được cầm lên, trong vùng sáng đã xuất hiện hình dạng của chiếc giường cá nhân.
Ống kính tiếp tục đi lên thì trông thấy một vùng màu đỏ. Vùng đỏ ấy vẫn đang lan rộng.
Ga giường, chăn đệm, máu… ngón tay đứt rời…
Tim tôi đập dữ dội, kế đó thì nhìn thấy một cảnh tượng khiến tôi phải buồn nôn.
Tôi nhìn thấy tim, nhìn thấy xương sườn.
Cổ họng bị rạch đứt…
Khuôn mặt chết không nhắm mắt…
Khuôn mặt này còn rất quen. Sóng Nước đã mấy lần gửi tin nhắn âm thanh và video trong nhóm chat và không hề che giấu diện mạo của mình.
Khuôn mặt ấy đang có biểu cảm nhăn nhúm.
Ống kính di chuyển về phía mắt của Sóng Nước, từ từ đến gần.
Tim tôi đập loạn xạ, muốn tắt video đi, nhưng tay đã run đến nhũn ra, hoàn toàn không thể ấn vào phím tắt.
Ống kính cuối cùng đã áp sát lên mắt của Sóng Nước, gần như dính sát vào tròng mắt.
Ánh sáng chớp tắt chui vào khoảng giữa hai người.
Tôi nhìn thấy trong tròng mắt của Sóng Nước, có bóng của một người đàn ông.
Sau mấy lần chớp tắt, người đàn ông đang không ngừng đến gần.
Màn hình cuối cùng đã bị khuôn mặt của người đàn ông lấp đầy.
Trên khuôn mặt ấy… là nụ cười…
Tôi cũng không thể cầm chắc di động được nữa, di động rơi thẳng xuống đất.
Màn hình úp xuống sàn, chưa vỡ, tin nhắn trong nhóm vẫn đang tự động phát.
Hết tin nhắn thoại này đến tin nhắn thoại khác, người này la hét xong thì đến người khác hồi hộp vặn hỏi.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Có người còn cười cợt, nói có phải trò đùa không.
Có người tức giận chửi Sóng Nước rỗi hơi, cố tình hù dọa người khác.
Tôi quỳ trên sàn nhà, thân thể không ngừng run rẩy.
Tôi đang nghĩ về cái thứ mình vừa nhìn thấy.
Mắt chạm mắt rồi…
Tôi và cái thứ ấy, mắt chạm mắt rồi…
Ma làm loạn… quái dị… thực sự có ma giết người rồi!
Christina mở live show hoàn toàn không là gì hết!
Ma, giết người rồi…
Tôi run như cầy sấy, mồ hôi vã cả người.
Đột nhiên tôi nhớ đến bà nội đã báo mộng.
Bà nội… bà nội…
Mọi người đều là ma, nếu như… không, không, người đàn ông đó chết oan cơ mà, người bị giết và người già chết do bệnh thì làm sao giống nhau được?
Nhưng mà…
“Làm sao đây? Tôi đã nhìn thấy rồi…”
Trong di động vang ra tiếng khóc than, nói lên tiếng lòng của tôi.
Hoảng loạn đã dừng lại, bây giờ theo nội dung nói chuyện thì có vẻ tất cả đã tin Sóng Nước bị ma giết rồi.
“Hu hu hu… có khi nào tôi sẽ bị giết không?”
“Đừng sợ. Ở nhà ma đều là linh giữ đất. Sẽ không chạy qua nơi khác đâu.”
“Các người đều đã nhìn thấy rồi đó!”
“Admin sao không xóa đi chớ!”
“Mẹ kiếp… đừng có đùa nữa được không! Chuyện này ai mà ngờ nổi chứ!”
“Các người không cảm thấy cậu ta cố tình sao? Cậu ta cố tình cho chúng ta xem.”
“Linh giữ đất gì đó, hoàn toàn không đáng tin. Cậu dùng mô tuýp này trong tiểu thuyết thì có ích gì chứ!”
“Cậu có kiến thức phổ thông không vậy! Linh giữ đất không phải do tác giả tiểu thuyết bịa ra, trước đây rất lâu đã có rồi, OK! Trước đây đã có đạo sĩ, thầy âm dương, bách quỷ dạ hành…”
“Cậu biết những chuyện này đều là thật à? Chẳng lẽ không phải do người đời trước bịa ra chắc?”
“Các người đừng có cãi nhau nữa!”
Trong di động không ngừng vang ra tiếng nói.
Thường ngày nghe thấy trong nhóm tán gẫu thì cực kỳ bình thường, nhưng đêm nay lại trở nên vô cùng quái đản.
Tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Một mình trong phòng, mở hết đèn, bên ngoài trời tối om và cả tiếng cãi vã từ di động vang ra…
“Tôi thấy A Miêu nói không sai. Cậu ta cố tình cho chúng ta xem. Cũng không chừng cậu ta là… linh giữ đất nhỉ?”
“Có mấy người đã nhìn thấy?”
“Tôi.”
“Tôi cũng đã xem.”
Chỉ có hai tiếng trả lời, nhưng trong nhóm có lẽ đang có không ít người gõ chữ trả lời.
Tôi lại cảm thấy ớn lạnh.
Tôi có chút ác độc mà suy nghĩ, nhiều người như vậy, người đầu tiên bị tìm đến chưa hẳn là tôi.
Vẫn còn thời gian.
Tôi lại nhớ đến bà nội.
Tôi nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường.
Đi khu sinh thái trung tâm mất hai giờ đồng hồ. Nó nằm ở đầu bên kia của thành phố… Không đúng, phải đến nghĩa trang trước. Hài cốt… huyệt mộ đã bị đóng. Lúc chôn chính mắt tôi đã trông thấy. Huyệt mộ chôn chung ông bà nội được họ mua sẵn từ trước, tự họ bỏ tiền ra, nhưng thuê người làm là bác cả. Nếu tôi muốn lấy tro cốt…
“Chết tiệt!” Tôi chửi đổng một tiếng, bấu chặt tóc mình.
Không được, không thể bỏ cuộc.
Hay là tìm thứ khác?
Thuê người… Đạo sĩ? Hay là thầy âm dương, thầy trừ ma gì đó…
Lách tách.
Nước mắt tôi rớt xuống.
Sợ hãi, hoảng loạn khiến tôi không thể giữ nổi bình tĩnh.
“Con làm sao thế?”
Tiếng nói đột ngột vang lên khiến tôi kinh hãi, đứng bật dậy trên đất.
“Á!”
Tôi quay đầu qua, nhìn thấy mẹ đang ôm ngực la lớn.
“Con làm cái gì thế? Nửa đêm rồi mà vẫn chưa chịu ngủ…”
“Chúng ta phải làm sao đây? Có khi nào sẽ chết không?”
“Cái thằng thất đức Sóng Nước kia! Đăng lên nhóm làm quái gì chứ!”
“Chúng ta sẽ bị giết sạch… tôi không muốn chết…”
Trong di động vang ra tiếng nói.
Mẹ tôi nhìn di động, rồi nhìn tôi, vẻ mặt đầy quái lạ.
“Mẹ! Cứu con với! Tro cốt của bà nội! Con cần tro cốt của bà nội! Không phải, không phải con, là bà nội! Bà nội báo mộng!” Tôi nắm chặt đôi vai mẹ, khẩn thiết nói.