Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1925: Thế giới mới (8)




Bốn người họ không có chút căng thăng nào, thực sự giống như đang chơi một trò chơi, nếu chết cùng lắm là sụt cấp trang bị, thậm chí đã quên mất sự nguy hiểm của “BOSS” vừa gặp khi nãy và cũng quên mất sau này còn phải đối mặt với vấn đề nan giải là “BOSS”.

Họ đi thẳng một mạch đến chỗ có1bảng giới thiệu, tranh nhau nghiên cứu bản đồ trên bảng, vạch tay lên mặt bản đồ, muốn hoàn thiện tấm bản đồ của thành phố này, tìm ra vị trí của khu sinh thái.

Tranh cãi hồi lâu, họ cũng đã đại khái khoanh vùng được một đoạn trong đường sông.

“Tầm tầm ở vị trí này đấy.” Lý Vũ vẽ một vòng trên dải màu8xanh tượng trưng cho đường sông.

“Gần như thế. Chúng ta đi một mạch qua đây, vòng qua những con đường này, nên phương hướng đã bị lệch một chút… khu sinh thái chắc chắn nằm ở hướng này.”

“Nên dịch qua chút nữa. Bên này là khu dân cư Trung Nam, từ đây đi qua tòa lầu tài chính, qua nữa là Đại học Ngoại thương,2sau đó khu sinh thái nằm ở đây.”

“Hồ nước trong khu sinh thái nằm ở đây nhỉ. Một dải như vậy…”

Họ lại bàn luận một lát nữa, chỉnh sửa lại đôi chút.

“Bây giờ chúng ta đang ở đây. Như vậy, đi qua sẽ mất năm phút nhỉ.”

“Cách ông lão câu cá rất xa đó.”

“Cậu ngốc thế? Cả con sông là phạm vì thù hận của4lão mà.”

Họ bắt đầu tranh cãi, nhưng không lâu sau đã đi đến thống nhất.

Bốn người họ đến địa điểm đã khoanh vùng trước, chuẩn bị đợi đến sáng, sẽ lại xuống nước.

Họ ngược lại lối cũ, người thì đếm giây, người thì đếm bước chân.

“Chắc là chỗ này rồi.”

Bốn người họ lần lượt dừng lại.

“Này.” Lý Vũ chỉ tay về bờ đối diện.

Lão già gù lưng ấy đã ngồi trên bờ đối diện, tay cầm cần câu, thả dây câu xuống sông.

Linh hồn đã chết kia thì không thấy đâu nữa.

Lão già không nhìn họ, đang cúi mặt, vừa giống đang nhìn mặt sông, vừa giống như đang ngủ gật.

Ánh đèn chiếu sáng một nửa dòng sông, ánh sáng ảm đạm vàng nhạt hắt lên người lão, gần như không phát huy chút tác dụng chiếu sáng nào.

Nhóm Lý Vũ không thấy rõ biểu cảm của ông ta.

Tôi thì “thấy” được mặt của lão. Trên khuôn mặt ấy là sự trơ lì và đờ đẫn. Lão tựa như một pho tượng, cả âm khí trên người lão cũng không cuộn trào, nặng nề thâm trầm.

Trước đó lúc bắt người, âm khí cũng không cuộn trào quá nhiều.

Đây là một hồn ma kì quái.

Bốn người đều sợ hãi, cùng lùi lại, rời xa bờ đê.

Chỉ là, tâm trạng này đã nhanh chóng tan biến do lão già cứ ngồi bất động.

Họ lại không thấy căng thẳng nữa.

Bốn người tập trung lại, nghe thanh niên kia kể chuyện ma.

Anh ta đang kể chuyện của lão già, chi tiết hơn trước đây.

Tôi nhìn mặt mày anh ta đang hớn hở, là biết anh ta đang bốc phét, tự thêm mắm dặm muối, để bịa chuyện.

Ba người kia lắng nghe say sưa.

Đến khi thanh niên kể xong, người thứ ba đi cùng giơ tay lên xung phong và cũng bắt đầu kể chuyện.

Tôi quan sát lão già rất lâu mà không được gì.

Kí ức như vậy thực sự vừa dài nhằng vừa vô nghĩa.

Đây lại không phải cảnh mộng, để tôi có thể điều chỉnh tùy ý thời gian của kí ức.

Tôi muốn nhìn thấy diễn biến tiếp sau của sự tình.

Suốt đêm này, vẫn còn xảy ra biến cố gì nữa sao?

Hay là đến khi trời sáng, bốn người họ xuống nước, mới xảy ra biến cố?

Vừa nghĩ như thế, tôi liền cảm nhận thấy có một khối âm khí khác đang bay lại.

Tôi quay đầu qua nhìn, xác nhận âm khí men theo dòng nước mà đến.

Cách xuất hiện này khiến tôi phải ngạc nhiên.

“Này này!” Lý Vũ kêu lên.

Bốn người đều nhìn về phía bờ đối diện.

Lão già câu cá thu cần, đứng dậy, xách đồ đạc của mình lên, thân thể đang lùi lại.

“Sao thế?”

“Có phải sắp sáng rồi không?”

Rào rào… rào rào…

Tôi nghe thấy tiếng nước khua rất khẽ.

Khối âm khí đang đến gần kia, vừa lạ vừa quen.

Chẳng mấy chốc, chủ nhân âm khí ấy đã xuất hiện trong tầm mắt.

Tôi nhìn mặt sông.

Trên dòng sông có một nửa được soi sáng, một nửa chìm trong bóng tối, có một cái bóng hiện một nửa biến mất một nửa.

Cái bóng ấy giống nàng tiên cá trong truyền thuyết, xuôi dòng mà xuống, thân hình quyến rũ nóng bỏng.

Mái tóc dài đen nhánh hòa vào dòng nước, nổi lềnh bềnh như rong nước.

Cô ta nhanh chóng bơi qua đoạn sông này, tiếp tục tiến tới.

Cái bóng dần biến mất.

Lão già lại trở lại bờ sông, ngồi xuống, thả câu.

Bốn người kia không hề nhận ra hiện tượng lạ trong dòng nước, thấy lão già đã trở lại thì lập tức bắt đầu bàn tán sôi nổi, nghiên cứu hành động quái lạ của lão già.

Tôi nhìn chăm chú vùng hạ nguồn của bờ sông.

Tôi không nhìn thấy chính diện ma nữ ấy, nhưng tôi biết, ma nữ chắc chắn không có da mặt.

Là một trong những ma nữ ấy…

Hơn nữa…

Tôi nhìn sang lão già.

Người câu cá này rõ ràng đang lẩn tránh ma nữ.

Sợ hãi? Kiêng dè… hay kính sợ?

Tôi còn nhớ tình cảnh mà họ hoạt động với quy mô lớn trước đây. Họ còn mang những ma nữ ở nơi khác đi. Thậm chí họ còn chủ động kéo người…

Biến thành ma mới rồi sao?

Có lẽ đã biến thành ma vương nữa…

Tôi đang suy tư, ý nghĩ vừa đổi hướng thì ở chân trời đã xuất hiện ráng hồng.

Bốn người kia háo hức tò mò nhìn chăm chăm lão già.

Ánh nắng mai đã chiếu lên người lão.

Bóng của lão đang dần trở nên trong suốt.

“Thấy chưa! Lão chỉ có thể hoạt động vào buổi tối.” Lý Vũ phấn khích la lên.

Bóng của lão già biến mất rất chậm.

Tâm trạng bốn người kia từ phấn khích dần chuyển sang nôn nóng.

Cư dân xung quanh đã thức dậy, có tiếng người và cũng có thể nhìn thấy bóng người. Có người còn đi xuyên qua bốn người kia.

Đến hơn 10 giờ sáng, chợt thấy bóng lão già đang chầm chậm trở nên nhạt dần kia bất chợt biến mất.

Bốn người kia vô cùng mừng rỡ, cuống quýt nóng ruột muốn nhảy qua hàng rào bờ đê, nhảy xuống sông ngay.

Tôi nhìn về vùng hạ nguồn dòng sông.

Âm khí của lão già đã xuất hiện ở đó.

Nơi ấy còn có một thứ hơi khác biệt.

Bốn người kia không hay biết gì về điểm này, dựa theo kế hoạch đã bàn trước, bốn người xếp thành hàng ngang, bơi đứng trong dòng nước, sau khi hô khẩu lệnh thì đồng loạt lặn xuống, mò mẫm bùn dưới đáy sông.

Tôi cảm nhận được âm khí dưới hạ nguồn bờ sông đã có biến đổi.

Bốn người kia sau khi ngoi lên lặn xuống mấy lượt, mò được khoảng một hai mét thì mặt Lý Vũ bị thứ gì đó va phải.

Anh ta tưởng đó là rong, cá nhỏ hoặc túi ni lông, định gỡ ra, nhưng bị cái thứ như sợi dây ấy quấn chặt.

Anh ta vội ngoi lên, luống cuống gỡ thứ ấy ra.

Lúc này anh họ của Lý Vũ ngoi lên lấy hơi thì phát hiện vẻ khác thường của Lý Vũ.

“Khụ khụ! Anh, giúp em cái. Thứ gì thế này…” Lý Vũ nhìn anh họ mình nói.

Anh ta thấy anh họ mình đang trợn ngược mắt, vẻ mặt đầy kinh hãi.

Lý Vũ cố kéo thứ đang trên cổ mình ra, di chuyển ánh nhìn xuống dưới.

Anh ta đã nhìn thấy một đoạn ruột…

Rào rào!

“Này, mấy người đừng có chây lười chứ….”

Bốn người đều đã ngoi lên, ai nấy đều nhìn trừng trừng cái thứ trên cổ Lý Vũ.

“Á!” Lý Vũ la lớn, muốn vứt thứ ấy đi.

Anh ta lóng nga lóng ngóng, giật đến mấy lần mới vứt được thứ đó.

Anh ta thở hồng hộc.

Chợt nghe thấy người thứ ba đi cùng nói: “Có phải cậu đã tìm thấy thi thể rồi không?”

“Không! Không phải! Thứ đó tự trôi đến!” Lý Vũ la to, nhìn về phía hạ nguồn con sông.

Nước xuôi dòng chảy xuống, nhưng có một vết màu đỏ đang trôi ngược dòng.

Trong sóng nước, còn có một vệt gì đó màu trắng đang bơi về phía bốn người họ.

Họ đều đã thấy rõ.

Đó là một bộ xương

Hàm dưới của bộ xương động đậy mấy cái, phát ra tiếng răng va vào nhau.

“Cứu… cứu tôi…”

“Á á!”

Bốn người vừa hét vang, vừa bơi về phía bờ.

Bộ xương ấy bồng bềnh trong sóng nước, trôi qua bốn người họ.

Nhưng lập tức, lại có bộ xương khác trôi đến.