Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1901: Ngôi sao lớn (6)




Tôi sốt ruột đến vã mồ hôi ướt trán, nhưng Christina không hồi đáp, tôi có kêu khản cả cổ cũng vô ích.

Tôi thử di chuyển trong không gian, nhận ra mình đang ở trong trạng thái linh hồn, chỉ có linh hồn tôi bị bắt vào không gian này.

Di chuyển thì thuận tiện, chỉ cần suy nghĩ thì đã có thể bay lên, nhưng bay tới bay lui1như thế, cũng không thể chạm được rìa của không gian này.

Không gian này có khả năng tương đương với phạm vi mà âm khí của Christina bao phủ, cũng có thể là một loại hình thái cấu thành khác, tôi như người trên máy chạy bộ, có thể chạy hết tốc lực, nhưng phía trước không bao giờ có điểm cuối cùng.

Ở trong một không gian như vậy,8tôi không cảm nhận được sự thay đổi của thời gian, điều này khiến tôi càng nóng ruột hơn.

Bên ngoài có lẽ đã trôi qua hai ba ngày rồi, thậm chí còn lâu hơn. Có thể đã phát sinh sự thay đổi long trời lở đất.

Vừa nghĩ đến đây, tôi liền nổi cáu.

Tôi đã đoán ra Christina muốn làm gì. Mức độ điên khùng của cô ta đã vượt2qua những ma vương kia. Ảnh hưởng từ chuyện do cô ta làm ra, cũng vượt qua tất cả các ma vương.

Điều kiện mà tôi nói với Christina, không phải là lấp liếm tạm thời. Nếu cô ta thực sự đồng ý, tôi nhất định sẽ thuyết phục Ngô Linh, để cô ấy giúp Christina làm một thân thể kiểu người nộm.

Ngô Linh từng dùng người nộm giúp hồn4ma hiện hình, để giao tiếp với con người, nếu cho Christina một thân thể, để cô ta ca hát, chắc là không quá khó.

Dẫu có khó khăn, cũng có thể tìm cách khắc phục.

Chúng tôi có thể chấp nhận sự tồn tại của Hàn Vân, hợp tác với Hàn Vân, có thêm một Christina cũng không ảnh hưởng gì.

Nếu cô ta đúng như những gì cô ta nói, không có ác ý, chỉ muốn ca hát thì mọi chuyện đều dễ bề thương lượng.

Tôi quỳ trong hư không, ngước lên nhìn khoảng hư không không có chút thay đổi gì giống như Christina kia.

Bây giờ phải làm sao đây?

Nhóm Ngô Linh đang ở bên ngoài, có thể ngăn Christina không?

Tôi thò tay ra.

Không chạm được bất kì thứ gì.

Tôi vẫn phóng thích năng lực ra.

Sức mạnh tỏa ra, rơi vào hư không, không tạo ra bất kì xao động nào.

Vô ích…

Tôi sử dụng nhiều sức mạnh hơn.

Sức mạnh ào ạt tuôn ra, nhưng không có mục tiêu, nên cứ thế mà tiêu biến giữa không trung.

Tôi quan sát một lát, nhận ra hư không không có bất kỳ thay đổi nào.

Tôi thở hắt ra một hơi, lòng thầm nghĩ đến Diệp Thanh.

Diệp Thanh chắc là đang ở gần đây nhỉ.

Lúc ở Thysente, tôi đã từng cảm nhận ra âm khí của anh ta.

Nếu anh ta có ở đây, anh ta có thể đánh sập hư không này không?

Tôi nhắm mắt suy tư rất lâu, không cảm nhận thấy âm khí của Diệp Thanh xuất hiện.

Không được…

Phải tìm cách khác.

Tìm một đối tượng, đi vào cảnh mộng…

Đứa trẻ phá hoại sân khấu? Tôi cố gắng hồi tưởng lại, nhưng không nhớ đứa trẻ được nhắc đến trong hồ sơ tên là gì, diện mạo ra sao.

Trong bản tin tức công khai chắc nhắc đến đứa bé ấy, Christina bị người ta mưu sát cũng chỉ được coi là một vài lời đồn thổi, cảnh sát đã kết luận vụ án này là tai nạn, công ty của Christina và người quản lý của cô ta đều có cùng một nhận định như vậy.

Có lẽ, đến nay Christina vẫn chưa biết mình đã chết như thế nào…

Tôi nghĩ đến đây liền mở mắt ra, rướn cổ gào lên: “Này, cô muốn biết tại sao cô chết chứ? Chuyện sân khấu không phải tai nạn! Có người đã giết cô! Thật đó!”

Tôi cần nơi này có một vài thay đổi.

Dẫu Christina vì những lời này của tôi mà biến thành ác ma, chuyển qua muốn trả thù, cũng sẽ tốt hơn tình thế chịu bó tay của tôi trong hiện tại.

Nếu cô ta đổi mục tiêu thành giết người, cũng có thể xem như sự tình đã có bước ngoặt, hóa nguy thành an.

Tôi gọi mấy tiếng, trong hư không vẫn không có biến đổi gì.

Tôi sờ thử lên ngực mình.

Kí hiệu của Christina trên người tôi chắc là vẫn còn, nhưng tôi không còn nghe thấy tiếng hát nữa.

Bên ngoài rốt cuộc ra sao rồi?

Tôi nổi đóa gào lên mấy tiếng nữa, nhưng vẫn không thấy có động tĩnh.

“Thật đó! Người quản lý của cô cũng biết! Chắc ông ta vẫn còn sống đấy! Cái ông Neal đó! Ông ta chết rồi cũng không sao, bây giờ mọi hồn ma chắc là đều đang ở nhân gian. Cô chắc chắn sẽ tìm được ông ta! Này!”

Không được, cô ta không phải không tin tôi, mà là hoàn toàn không có hứng thú với chuyện này.

Phiền phức…

Tôi bỏ qua kế hoạch này, nhớ đến gã Neal vừa nhắc đến.

Tôi vẫn còn có ấn tượng đối với người này, đây là người quản lý của Christina. Khi nãy, lúc Christina lầm bầm một mình, đã nhắc đến cái tên này đến mấy lần.

Vì Cổ Mạch, nhóm Thanh Diệp còn từng uy hiếp người này.

Ông ta hẳn đã lớn tuổi lắm rồi, có lẽ cũng như tôi đã nói, bây giờ đã chết, biến thành ma rồi.

Biến thành ma cũng không sao. Biến thành ma trái lại sẽ càng hay. Đối tượng nhập vào để vào cảnh mộng chỉ có thể là người đã chết.

Tôi nhắm mắt lại, nghĩ đến gã Neal đó.

Tôi còn nhớ loáng thoáng là mình đã nhìn thấy diện mạo của người ấy trong hồ sơ. Có thể chắc chắn là tôi đã từng nghe được giọng nói của ông ta.

Có tác dụng không đây?

Không phải, là nhất định phải có tác dụng.

Đang nghĩ đến diện mạo của người đó, tôi cảm thấy trong cơ thể có luồng năng lượng đang chuyển động.

Có đôi phần tương tự so với lúc dùng năng lực nghịch chuyển thời gian.

Tôi đang sử dụng năng lực, thế nhưng là một kiểu sử dụng khác, năng lực của cảnh mộng.

Cố lên.

Vẫn còn thiếu một chút.

Tôi cắn răng, cảm thấy có luồng năng lượng đang lôi kéo sức mạnh của mình.

Chắc là sắp về đến thời điểm trong quá khứ.

Về quá khứ…

Về đến thời điểm Christina chết…

Lúc đó…

Tôi lại nghe thấy tiếng hát.

Nghe hiệu ứng âm thanh thì đây là hát live, nhưng thiết bị âm thanh hình như còn khá thô sơ.

Chắc đúng là lúc này rồi!

Tôi mở mắt ra thì nhìn thấy sân khấu.

Tôi đang đứng phía sau sân khấu, chỉ có thể nhìn thấy một chút màn sân khấu.

Tôi không nhìn thấy bóng dáng của Christina, nhưng tiếng hát của cô ta thì đang vang lại. Một góc của sân khấu trước mặt cũng rất quen thuộc.

Tôi bay lên.

Năng lực không bị Christina ảnh hưởng, đang vận hành bình thường.

Quá tốt!

Tôi vô cùng mừng rỡ, nhào lên sân khấu.

Trên sân khấu trống trơn.

Tiếng hát vẫn đang tiếp tục, nhưng trên sân khấu thì không có người.

Tôi bàng hoàng, nhìn về phía tấm màn sau sân khấu.

Là tấm màn, không phải hư không đen tối.

Năng lực không bị ảnh hưởng.

Giọng hát của Christina đang gần ngay trước mặt, nhưng không thấy người đâu.

Khán giả, người quản lý đều có mặt. Chỉ là không có người đứng chính giữa sân khấu, làm tâm điểm chú ý của mọi người.

Tôi thò tay đến, không chạm được gì.

Tôi nhìn lại tay mình.

Dù đã như vậy cũng không được ư?

Christina đã hoàn toàn áp chế được năng lực của tôi?

Tôi nghĩ đến Diệp Thanh.

“Không phải cô không muốn chết sao?” Tôi hỏi: “Bây giờ tôi có thể thay đổi cái chết của cô. Christina. Tôi có thể khiến cô sống lại. Không còn tai nạn, cô có thể tiếp tục ca hát. Khi chúng ta chính thức gặp nhau, cô sẽ là nữ hoàng âm nhạc, là truyền thuyết bất tử, giống như cô đã nói, làm bà nội của tôi cũng được. Christina!”

Tôi đã nghe thấy tiếng hát.

Trên tiếng hát vốn có, lại có tiếng hát khác vang lên.

Tôi sờ tay lên ngực mình.

Lần này, tiếng hát lan ra từ trong tim, vang thẳng bên tai.

Cảnh vật trước mặt thay đổi, tôi đã trở lại trong hư không.

Tiếng hát kia vẫn đang tiếp tục.

Bốn phương tám hướng đều có tiếng hát vang lại.

Tôi đang ở trong một bầu không khí kì dị, bị tiếng hát bủa vây.

Người tôi run lên, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng không phải đang say đắm bởi giọng hát rất hay này.

“Bắt đầu rồi… không thể ngăn cản… nếu vậy…” Tôi lầm bầm một mình.

Linh hồn lập tức chìm xuống, hư không biến mất. Tôi đang nằm trên giường nệm khách sạn.

Tiếng hát vẫn đang tiếp diễn.

Tôi nhìn sang bên cạnh mình. Trong phòng, nhóm Ngô Linh đều đang có mặt.

“Lâm Kỳ. Anh…” Quách Ngọc Khiết nhận ra tôi đã tỉnh trước.

Tôi ngồi dậy, thều thào hỏi: “Phạm vi, bao lớn?”

Ngô Linh và Lưu Miểu đều không đáp.

Giọng của Nam Cung Diệu vang lên.

Tôi nhận ra Ngô Linh đang cầm di động trên tay.

“… Theo thông tin trên mạng thì chắc là, mọi người trên toàn cầu đều đã nghe thấy.” Nam Cung Diệu trầm giọng tuyên bố.