Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1898: Ngôi sao lớn (3)




Biết được điểm này cũng chẳng có ích lợi gì mấy cho tình cảnh hiện tại của chúng tôi.

Christina ở trong trạng thái vô hình, một hồn ma không ổn định, chúng tôi không có cách nào đối phó được cô ta.

Hàn Vân cũng chịu bó tay với trường hợp này.

“Lần đầu tiên tôi gặp tình huống như thế. Cô ta khác với đám ma nhí trước đây. Cô ta muốn làm gì?” Hàn Vân xoa cằm, tỏ vẻ1đang suy nghĩ.

Đúng rồi, Christina muốn làm gì?

Bắt toàn bộ người dân thành phố vào dị không gian?

Chúng tôi vào ở một khách sạn nằm cách ranh giới âm khí của Christina gần nhất.

Lưu Miểu hỏi tôi: “Cậu còn nghe thấy tiếng hát không?”

“Chốc chốc lại nghe thấy.” Tôi gật đầu, trong lòng nặng trĩu.

Ngô Linh đang tra cứu trên di động, đột nhiên lên tiếng: “Nam Cung tra xét một chút, nơi này tạm thời chưa có báo8án mất tích. Một là Christina mới vừa ra tay, hoặc là tiếng hát mà cậu nghe thấy mang ý nghĩa khác.”

“Chưa có người báo án?” Tôi không ngờ lại có tình huống này.

Nhóm Ngô Linh cũng có chút kinh ngạc.

“Thông tin hiện đang nắm bắt được cũng chỉ có bấy nhiêu. Sau khi chuẩn bị một chút thì chúng ta sẽ tiến hành nghi thức chiêu hồn.” Ngô Linh đặt di động xuống: “Thông tin không đủ, hành2tung của Christina không rõ ràng, mục đích cũng không rõ ràng. Nhưng chúng ta đã đến và cũng đã xác nhận được cô ta đang ở đây thì chúng ta bắt buộc phải giải quyết được cô ta.”

Ngô Linh hiếm khi biểu hiện ra quyết tâm như thế, khiến tôi vô cùng bất ngờ.

Đối với chuyện quái dị, người của Thanh Diệp luôn giữ thái độ gặp sao yên vậy, không thể giải quyết thì để đó, chờ4sau này xem xem có cơ hội hay không. Người ủy thác chết, bạn bè chết cũng không khiến họ dồn toàn bộ sự chú tâm lên một sự kiện quái dị đơn lẻ nào.

Cứ như họ rất dễ bỏ cuộc.

Nhưng nhìn thái độ của Diệp Thanh thì đủ biết, đối với mục tiêu sau cùng, đối với kế hoạch lớn ấy, họ có quyết tâm và sức chấp hành vô cùng kiên định.

“Đương nhiên.” Ngô Linh nhìn tôi: “Không thể cứ để mặc mãi như thế được.”

Cô ấy đang biểu hiện ra một thái độ cấp bách.

Tôi không hiểu, nhìn qua Lưu Miểu, không phát hiện được gì đó từ sắc mặt của anh ta. Đối với những chuyện này Lưu Miểu luôn có thái độ tích cực, nhưng cũng không được cứng rắn lắm.

“Vật dẫn để chiêu hồn là cậu. Cô ta đã đánh dấu lên người cậu, cậu có thể cảm nhận thấy hành động của cô ta. Chúng ta có thể dùng kí hiệu này, để bắt cô ta. Cậu phải chuẩn bị sẵn sàng, đừng để cô ta làm cho lu mờ tâm trí.” Ngô Linh nhắc nhở tôi, còn lấy ra một số món đồ từ trong túi.

“Thứ này là gì vậy?” Tôi nhìn thấy trong đó có một sợi dây chuyền bằng bạc, hơi rợn người.

Hình dáng của dây chuyền méo mó, tựa như một xác chết bị vặn thành bánh quai chèo.

“Người bị xử giảo*.” Ngô Linh nói xong liền bảo tôi đeo dây chuyền lên.

* Xử giảo: có hai hình thức, một là treo cổ, hai là xoắn dây cho chết ngạt. Xử giảo trong truyện là loại thứ hai.

Tôi vừa chạm vào dây chuyền, liền cảm thấy trên mặt nó truyền qua một luồng cảm giác lạnh như băng, khiến tôi phải rùng mình một cái, rụt ngón tay lại theo bản năng.

“Người thật?” Quách Ngọc Khiết ở bên cạnh nơm nớp lo sợ, hỏi.

“Đúng vậy. Linh hồn của 99 người đã bị xử chết như thế, đều ở trên mặt của nó.” Ngô Linh khẽ đong đưa dây chuyền. Mặt dây chuyền không hề phản quang, nhưng do đong đưa, hình như đã tạo ra tiếng gió. Tiếng gió lại giống như tiếng gào thét đau khổ.

“Nó có thể giúp cậu giữ tinh thần luôn tỉnh táo. Ban đầu mới đeo lên sẽ thấy khá khó chịu. Có điều, cậu đã trải qua tác dụng phụ từ năng lực của Mộc Ca rồi đúng không? Khả năng chịu đựng sức ép chuyện này chắc vẫn phải có.” Ngô Linh lại nói: “Nếu là người khác, sau khi đeo vào, có lẽ sẽ do đau khổ mà suy sụp tinh thần.”

Nghe đã biết chẳng phải là thứ tốt lành gì rồi.

Ngô Linh sẽ không hại tôi, nhưng chắc là Ngô Linh cũng sẽ không đặt mình vào tôi mà suy xét.

Tôi nhận lấy dây chuyền, đeo nó lên cổ.

Đúng như Ngô linh nói, ngay khoảnh khắc đeo nó lên, tôi đã cảm thấy đau khổ.

Thân thể và linh hồn tựa như đều bị trói chặt, máy tời chuyển động, vặn thân thể tôi xoắn lại như bánh quai chèo. Có máu từ trong thân thể bắn ra ngoài.

Ở bên cạnh tôi, có người cũng chịu hình phạt tàn khốc này đang cất tiếng nức nở. Tiếng nức nở của từng người đều không kéo dài quá lâu, nhưng tiếng xương kêu răng rắc của cơ thể từng người lại kéo dài rất lâu.

Tôi giật bắn người, đã lấy lại được tỉnh táo từ trong sự đau khổ, bất giác sờ soạng người mình.

Bốp!

Ngô Linh lại dán một lá bùa lên người tôi.

Lá bùa bốc cháy, làm tôi giật mình lần nữa.

Lửa không bao lấy tôi, cũng chẳng mang đến cảm giác nóng rát, chỉ làm lóa mắt tôi một cái rồi biến mất.

Tôi cảm thấy trên linh hồn mình đã có thêm một chút trọng lượng.

“Cái này cũng dùng để giữ vững linh hồn và tâm trí của cậu.” Ngô Linh giải thích, rồi vỗ lên người tôi vài lá bùa nữa.

Tôi đột nhiên ý thức được gì đó, nhướn mắt nhìn Ngô Linh.

“Kí hiệu ấy trên người tôi, rất phiền toái à?”

Tay Ngô Linh liền khựng lại, Lưu Miểu ở bên cạnh cũng đã nhìn vào đôi mắt của tôi.

Nguyên nhân khiến họ như đối diện kẻ thù lớn, quyết tâm giải quyết triệt để Christina, e là nằm ở phương diện này.

“Trên người Cổ Mạch cũng có cái thứ như vậy đúng không?” Tôi lại nhớ đến một chuyện, buột miệng hỏi tiếp.

Ngô Linh thả tay xuống, không đi quanh tôi dán bùa lên nữa. Cô ấy ngồi xuống trước mặt tôi, đặt xấp bùa trong tay lên bàn.

Quách Ngọc Khiết ngồi thẳng người lên, nhìn chăm chăm Ngô Linh, còn lo lắng liếc nhìn tôi mấy lượt.

Kí hiệu ấy, bản thân tôi chẳng cảm thấy gì cả.

Ngoài nghe thấy tiếng hát, tôi không cảm thấy trên người mình có thêm thứ gì.

Ngay cả giấc mộng bị Christina xâm nhập, cũng rất khó để bảo là nguy hiểm.

Tôi từng bị mê hoặc tâm trí trong cảnh mộng, xem mình là đối tượng bị nhập. Nhưng trong cảnh mộng vừa rồi, tôi không hề xem mình là Christina, thậm chí tôi còn có thể điều khiển thân thể của Christina để tiến hành hành động, còn phân biệt ra nơi hồn ma Christina đang ở.

Christina rất nguy hiểm, nhận định này tôi luôn có.

Nhưng từ những ghi chép trong hồ sơ của Thanh Diệp, tôi chỉ thấy “mất tích” chứ chưa thấy “tử vong”. Cổ Mạch bị bắt mười năm, suýt bị bức điên, bức tử; nhưng trên thực tế, thứ anh ta gánh chịu là một sự giày vò tinh thần kéo dài và chán ngắt. Sự giày vò này không giống Christina cố tình làm thế. Trong toàn bộ sự việc ở trong mắt tôi, đại khái cũng gần tương tự như chuyện của Hàn Vân, chỉ là một đứa trẻ, cật lực tìm người để chơi trò chơi mà nó muốn chơi. Đối với người bị người ta đi tìm thì cuộc chơi không có điểm dừng là giày vò, giày vò cho đến mức người ta chỉ muốn chết. Nhưng đối với đứa trẻ ấy, nó chỉ muốn gần gũi với người ta, muốn vui chơi với người ta.

Có lẽ so với rất nhiều con ma, Christina chẳng hề có ác ý.

Mặt khác, dễ dàng giải quyết được nguy cơ của Cổ Mạch, kéo Cổ Mạch trở về ở ranh giới của cái chết, cũng khiến tôi cảm thấy Christina không đáng lo.

Nhưng thái độ của nhóm Ngô Linh lại khác.

Họ rất xem trọng Christina.

Không phải vì Cổ Mạch từng bị cô ta bắt đi, họ muốn trả thù cho Cổ Mạch, mà vì lý do khác.

“Tại sao?” Tôi hỏi.

Ngô Linh rũ mắt xuống: “Cậu có hiểu, kí hiệu nghĩa là gì không?”

Tôi không ngờ đột nhiên Ngô Linh lại hỏi cái này.

Cô ấy vừa nói như thế, trong đầu tôi tự nhiên nhớ đến một số chuyện.

“Ông Trời… và cả vụ nói thật hay mạo hiểm lần trước…” Tôi há hốc mồm.

Kí hiệu do Ông Trời cho, đồng nghĩa sẽ trở thành người có năng lực, có nghĩa là đời trước đã làm chuyện ác, đời này phải chịu tội.

Kí hiệu của trò chơi nói thật hay mạo hiểm, có nghĩa là bị ép phải tham gia trò chơi, không hoàn thành sẽ chết ngay lập tức.

Cả hai đều là những quy tắc thuần túy.

Quy tắc…

Tôi rùng mình một cái.

“Chính là vậy đấy.” Ngô Linh nhướn mắt lên nhìn tôi: “Christina đã biến thành một thứ kì quái. Nếu không ngăn cô ta lại, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?”