Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1897: Ngôi sao lớn (2)




Tôi vừa lên tiếng thì Lưu Miểu đã dừng xe ngay.

Không cần tôi chỉ thì ba người họ cũng đã phát hiện ra cảnh tượng lạ trên đường.

Mấy người chúng tôi đều1quay đầu lại, nhìn bóng lưng của một người phụ nữ trên làn đường dành cho người đi bộ ở phía bên kia đường. Người thấy cô ta không chỉ có riêng8chúng tôi mà tất cả người đi đường, chỉ cần chú ý đến đều sẽ nhìn cô ta không chớp mắt.

Người phụ nữ có dáng vẻ yểu điệu, nhưng người không cao.2Chỉ nhìn thấy lưng thì không thể kết luận là người đẹp được. Dáng đi cũng không giống người mẫu, ăn mặc cũng bình thường. Nhưng bóng dáng ấy lại có thể4thu hút ánh nhìn của người khác.

Khí chất...

Tôi nghĩ đến Christina trong cảnh mộng.

Cô ta nhập hồn vào người khác, dù hình tượng người đó khác hoàn toàn với cô ta, cô ta vẫn có thể bộc lộ được khí chất của mình, làm tan biến cảm giác thiếu hòa hợp, trái lại còn bộc lộ trọn vẹn vẻ quyến rũ.

Có lẽ, đây là khí chất của một ngôi sao, là thần thái bao phủ trên người của ngôi sao lớn ở thời đại ấy trong quá khứ.

Mấy người chúng tôi chuẩn bị xuống xe đuổi theo, đúng lúc nhìn thấy người phụ nữ đó quay đầu lại.

Cô ta quay đầu lại, để lộ gương mặt không mấy xinh đẹp của mình. Áo khoác không gài cúc, áo len mặc bên trong có màu hồng lòe loẹt và xấu xí.

Cô ta chợt mỉm cười.

Áo len màu hồng và áo khoác màu lông cừu đều là vì nụ cười ấy mà trở nên thú vị đến lạ.

Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc ấy thôi.

Sau khoảnh khắc ấy, trong tôi đã nảy sinh một nhận định - hoang đường. Người phụ nữ vóc dáng bình thường, cách phối đồ kì dị, sao có thể khiến tôi cảm thấy quyến rũ đến vậy?

Người phụ nữ đó đã ngoảnh đầu, bước chân chần chừ, mắt nhìn đông nhìn tây, còn cúi đầu nhìn quần áo của mình, rất bất an.

Ánh mắt của những người xung quanh làm cho cô ta thấy bất an.

Những người xung quanh cũng từ cảm giác say đắm kì lạ đã đồng loạt đi vào trạng thái thắc mắc cũng đầy kì lạ.

“Là cô ta?” Ngô Linh hỏi.

“Ừ. Chắc là...” Tôi băn khoăn đáp. Đối với thân phận của linh hồn lúc nãy, tôi không nghi ngờ gì, chỉ là, Christina tại sao lại làm như vậy?

Người phụ nữ đã gài chặt lại áo khoác, chân bước nhanh, dáng vẻ bước vội rất thảm hại.

Bóng dáng cô ta đã mất tăm.

Trên đường cũng không còn bóng dáng kì lạ nào như kiểu ấy nữa.

Chúng tôi quay lại xe.

Ngô Linh hỏi Hàn Vân có phát hiện được gì không.

“Không có. Nói thế nào bây giờ... Không phải ma, cũng không có không gian đặc biệt nào hết, khá quái lạ à nha.” Hàn Vân xoa xoa cằm hệt như người lớn: “Vẫn còn một chỗ, rất kì lạ. Không thể diễn tả rõ ràng được...”

Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, tôi nhớ đến cảnh mộng đó.

“À, cứ lái xe chạy thẳng tới được không?” Tôi nhoài người bám lên ghế tài: “Cứ chạy thẳng, cố gắng chạy tới, hướng thành một đường thẳng.”

“Cậu đã phát hiện ra gì à?” Ngô Linh hỏi.

“Có thể, chúng ta đã ở trong dị không gian của cô ta rồi. Dị không gian của cô ta không giống với những con ma khác.” Tôi đưa ra suy đoán.

Christina có thể xâm nhập vào cảnh mộng của tôi, không chừng cũng có thể dùng cách này để xâm nhập vào không gian hiện thực.

Không phải là không có dị không gian, mà dị không gian và không gian hiện thực tình cờ trùng khớp với nhau, khiến cho con người không thể cảm nhận được. Cả Hàn Vân ở nơi này cũng không phát hiện ra sự bất thường. Nhưng sự bất thường vẫn đang tồn tại. Những con vật đó có thể phát hiện ra Hàn Vân, chính là một hiện tượng của sự bất thường. Có lẽ đây là một điều bất thường khác do dị không gian gây ra.

Lưu Miểu làm theo lời tôi, cho xe chạy thẳng tới.

Hàn Vân ngồi ở bên cạnh, bất mãn nói: “Tên nhóc nhà anh bảo tôi phản ứng chậm chạp, đi vào dị không gian của người khác mà không biết?”

“Chúng tôi đi máy bay đến đây. Lúc tôi ngủ gục trên máy bay, cậu đang ở đâu?” Tôi hỏi Hàn Vân.

Hàn Vân nhăn mặt, tựa như bị tôi giẫm trúng cái chân đau.

Nó đi theo chúng tôi đến đây, thường chơi trò biến mất, có lẽ là đi vào dị không gian của mình.

Tôi nghi là Hàn Vân không chỉ có một cái dị không gian. Nói đúng hơn, không phải một dị không gian hoàn chỉnh liền thành một khối.

Trong nước đã có địa bàn của nó, đến thị trấn Thysente, trong dị không gian của Lina, nó đã dựng lên một dị không gian khác. Dị không gian của Lina bị phá sập, dị không gian của nó chưa chắc đã biến mất.

Đám trẻ con Hàn Vân mang theo có thể ra vào tự do những dị không gian này, Hàn Vân chắc chắn cũng có thể.

Sau khi đến thành phố này, không chừng nó lại giở chiêu cũ, tạo ra một dị không gian nữa.

Tôi nhìn chằm chằm Hàn Vân.

Nó di chuyển ánh mắt qua chỗ khác.

Tôi cũng chẳng gặng hỏi nữa.

Năng lực tương tự như vậy, tôi đã từng thấy, cũng từng trải nghiệm ở con ma núi Quảng Nguyên.

Xe cứ chạy thẳng, đến ngoại ô thì nhìn thấy đồng ruộng.

Chạy thêm một đoạn nữa, thậm chí sau khi đã bơm xăng một lần, rồi chạy thêm mười mấy cây số nữa, chúng tôi mới cảm nhận được hiện tượng lạ.

Giống như cho tay vào trong nước, có thể cảm nhận thấy da đã xuyên qua thứ gì đó.

Xe đã dừng.

Chúng tôi đồng loạt ngoảnh đầu lại, nhìn về phía khu vực vừa chạy qua.

“Rộng quá.” Quách Ngọc Khiết xuýt xoa.

“Đúng là cực kỳ rộng.” Ngô Linh nói.

“Thế nào?” Tôi hỏi Hàn Vân.

“Đây không phải là dị không gian.” Hàn Vân lắc đầu, tập trung quan sát một lát: “Đây là âm khí.”

“Phải không vậy? Đây là âm khí?” Tôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm đoạn đường ấy hồi lâu, không nhìn thấy âm khí đâu.

“Cô ta trải rộng âm khí của mình ra, bao phủ phạm vi rộng như thế, ảnh hưởng đến mọi sinh vật trong phạm vi này. Đại khái là vậy.” Hàn Vân giải thích: “Không phải truyền âm khí cho người khác, mà lại bao trùm phạm vi rộng như vầy thì… mọi sinh vật đều chịu ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng không sâu, có thể đều sẽ không nhận ra sự thay đổi trên người mình. Chưa hết, nếu như vậy, cũng tương đương đã đánh kí hiệu lên tất cả những người ở đây. À, chắc khác với kí hiệu trên người anh, nhưng họ chỉ là người bình thường, cũng chẳng có khả năng ngăn chặn gì cả.”

Hàn Vân vừa nói như vậy khiến tôi không khỏi nhớ đến người dẫn đường ở Hối Hương.

Cả Hối Hướng đã bị âm khí của người dẫn đường bao phủ. Người dẫn đường có thể phát hiện ra mọi biến đổi ở Hối Hương, còn người Hối Hương dưới sự tẩy não nhiều năm nhiều tháng của người dẫn đường thì cũng đã tuân thủ quy tắc được ông ta đặt ra mà chẳng hề hay biết.

“Christina đã lập ra luật lệ gì?” Tôi lập tức nhận thức được vấn đề này.

Bất kể chúng đã sử dụng âm khí và năng lực của mình như thế nào thì ma vẫn phải thông qua sợ hãi và ý thức của người sống để có được sức mạnh. Ma vương có lẽ còn có thể thông qua ý thức của những linh hồn tương đồng với hồn ma để có được sức mạnh. Nhưng xét cho cùng, đều là ý thức của người khác đối với chúng.

“Nhà tưởng niệm không ở trong thành phố ấy, mà thành phố ấy cũng không có những thứ liên quan đến cô ta. Nếu là quy tắc… Trước khi đến đây chúng tôi đã điều tra, vào thập niên 80, nơi đây vẫn là đô thị loại một, đến thế kỉ 21, nơi đây đã suy yếu, hiện giờ chỉ tương đương với đô thị loại ba, nhưng dân số thì không hề ít, được đánh giá là thành phố đáng sống, nhưng sức cạnh tranh của thành phố có hạn, lối sống của người dân ở đây rất nhàn nhã… Không có các vụ án nghiêm trọng, không có truyền thuyết đô thị. Christina chết ở đây, những câu chuyện liên quan đến cô ta, sau thế kỉ 21 thì cả một chuyện cũng không còn lưu truyền.” Ngô Linh gõ gõ ngón tay lên đùi: “Bản thân Christina luôn được ca tụng là nữ hoàng muôn đời, giọng hát của mẹ thiên nhiên, được công nhận là vua của các ngôi sao, có vô số fan trên toàn cầu.”

“Cô ta dùng âm khí bao trùm nơi đây, là do đã chết ở đây?” Lưu Miểu hỏi.

“Hình như chỉ có mỗi cách giải thích này.” Ngô Linh đáp.

Tôi lại nghe thấy tiếng hát, lần này là nam nữ song ca, giọng nam bị lạc tông, nhưng rất ngọt ngào.

Tiếng hát chỉ kéo dài ba bốn giây thì dừng lại.

“Cô ta vẫn đang tập kích người khác. Người bị hại chắc là cư dân ở đây thôi.” Tôi đoán: “Phải chăng cô ta oán hận nơi này?”

Làm ma, oán hận nơi mình đã chết là một cách giải thích vừa hợp lý lại rất dễ được người ta chấp nhận.