Vừa rồi chỉ nghe được vỏn vẹn mấy giây, thực sự không thể suy đoán được nhiều.
Cổ Mạch bảo có người bị tập kích, khả năng này rất cao.
Có điều, chúng tôi cũng chỉ biết được có người bị tấn công, chứ người bị hại là ai, ở đâu thì đều hoàn toàn mù1tịt.
Tâm trạng của Cổ Mạch có vẻ đang không được vui. Chắc là đã nhớ lại chuyện mình bị tấn công bất ngờ.
Nam Cung Diệu quan sát tôi một lượt, chỉ có thể thấy được trên người tôi mang kí hiệu do Christina để lại, còn chủ nhân của kí hiệu đang ở đâu8thì không thể nhìn ra được với trạng thái bây giờ của anh ta.
Chúng tôi đành kết thúc cuộc gọi video, đợi Hàn Vân trở về.
Nhưng Hàn Vân đã mất tăm suốt một đêm.
Quách Ngọc Khiết đã hồi phục khá nhiều, biết tôi bị Christina đánh dấu, mới bắt đầu có chút lo lắng.
“Hôm2nay đến hiện trường xem thử.” Ngô Linh rất điềm tĩnh, chẳng chút sốt ruột.
Christina chết vào ngày 24 tháng 12 năm 1982, trên một sân khấu nhỏ. Sân khấu được thiết kế ở sảnh chính của tầng ba trong tòa nhà thuộc công ty đầu tư Ryward. Tòa nhà công ty thuộc quyền4sở hữu của Ryward là một tòa nhà văn phòng năm tầng lầu. Trước khi Ryward bị một công ty khác sát nhập, tòa nhà đấy đã đổi chủ, xây dựng thành kiến trúc vừa để ở vừa để làm việc.
“Năm 2019, cả tuyến đường được sửa sang, dưới lòng đất sẽ thông với tàu điện, tòa lầu ấy đã được cho nổ bom để tháo dỡ.” Trên đường đi Ngô Linh giới thiệu cho chúng tôi biết.
Xe chạy đến địa chỉ cũ của tòa lầu, cũng chính là vùng ven của công viên thành phố.
Trong công viên thành phố có một số cây xanh phân bố rải rác, trên tổng thể thì cỏ xanh chiếm đa số, tầm nhìn rất thoáng rộng.
Dõi mắt nhìn qua, có thể nhận thấy một cách rõ ràng bên trong công viên thành phố hoàn toàn sạch sẽ, chẳng có chút âm khí nào.
Không có tiếng hát.
Tôi lắng tai nghe ngóng rất lâu mới xác nhận được điểm này.
Chúng tôi xuống xe đi quanh công viên một vòng, Lưu Miểu còn gọi điện cho Cổ Mạch, để anh ta cũng có thể nghe thấy âm thanh ở đây.
Trong công viên chỉ có một số phụ huynh dẫn con đi dạo, cũng có người dắt chó đi dạo, không náo nhiệt lắm. Những ngày nóng, có lẽ nơi đây sẽ náo nhiệt hơn một chút.
“Không có, chẳng nghe thấy gì cả.” Cổ Mạch trả lời chắc nịch.
“Hàn Vân vẫn chưa xuất hiện hả?” Ngô Linh hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
Hàn Vân sau khi biến mất từ ngày hôm qua, đến giờ vẫn chưa xuất hiện trở lại.
Không có nó ở đây, chúng tôi không thể xác định được nơi này có phải đang có một dị không gian hay không.
Ngô Linh ra hiệu cho Quách Ngọc Khiết liên hệ với Hàn Vân.
“Tôi?” Quách Ngọc Khiết ngơ ngác, ngờ nghệch chỉ chỉ chính mình.
“Kiểu liên lạc ấy chắc chắn không phải một chiều. Họ biết đường tìm đến cô, chứng tỏ trên người cô chắc chắn đang phát tán ra thứ gì đó thu hút họ. Cô có thể thử xem sao.” Ngô Linh kiên nhẫn phân tích: “Cô chỉ cần cố gắng nghĩ đến Hàn Vân, kêu gọi nó, chắc là nó sẽ nghe thấy.”
“Vậy được sao?” Tôi cảm thấy nghi ngờ.
Lúc tôi muốn dùng năng lực để vào cảnh mộng cũng đã dùng cách tương tự, trong đầu không ngừng nghĩ đến đối tượng mình muốn nhập vào. Nhưng năng lực của Quách Ngọc Khiết đâu có giống với năng lực của tôi. Nếu cô ấy kêu gọi Hàn Vân như thế, biết đâu sẽ mời gọi hồn ma khác đến?
Như Ngô Linh nói thì kiểu liên lạc này không thể chỉ có một chiều, trên người Quách Ngọc Khiết đang phát ra thứ gì đó, điểm này tôi đồng ý. Nhưng cũng vì vậy mới khiến tôi cảm thấy tùy tiện kêu gọi hồn ma, sẽ không an toàn lắm.
Có điều, trong bốn chúng tôi, chỉ có Quách Ngọc Khiết là không có khả năng chiến đấu, chứ ba chúng tôi thì đều có thể chiến đấu, đủ sức đối phó với hầu hết các hồn ma, nên không cần phải kiêng dè quá đáng.
Ngô Linh bảo Quách Ngọc Khiết làm thử, cũng nhắc tôi và Lưu Miểu chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng bất trắc.
Quách Ngọc Khiết tựa như đang cầu nguyện trước Bồ Tát, chắp mười ngón tay lại, nhắm nghiền mắt, đôi môi mấp máy, đọc thầm lâm râm.
Cô ấy làm rất nghiêm túc, có vẻ đang tập trung tinh thần để gọi Hàn Vân. Tôi còn nghe thấy cả những âm thanh thì thào cô ấy đang phát ra.
Tôi đã cảm nhận thấy sự xao động của âm khí, nhướn mắt lên thấy khoảng không trên đỉnh đầu Quách Ngọc Khiết chợt biến dạng.
Chắc Quách Ngọc Khiết đã cảm nhận thấy đầu mình chợt nặng trĩu, ngừng động tác cầu nguyện, ngẩng đầu lên nhìn.
Một đứa bé trai lớn như Hàn Vân thế mà lại ngồi ngay trên đầu Quách Ngọc Khiết, cúi đầu xuống nhìn cô ấy: “Kêu tôi làm gì?”
Tư thế của một người một ma trong lúc này thật là kì quái.
“Đây chính là nơi Christina chết.” Ngô Linh nói.
Quách Ngọc Khiết thở phào: “Cậu đến thật rồi, Hàn Vân. May quá. Vậy mà cũng được nhỉ!”
Hàn Vân vẫn đang đu trên đỉnh đầu Quách Ngọc Khiết, xoay đầu quanh sát xung quanh.
“Cô chắc là chỗ này chứ?”
“Chắc.”
“Vậy thì cô ta không có ở đây. Nơi này chẳng có chỗ nào kì lạ cả.” Hàn Vân thu ánh mắt lại, xoay đầu nhìn về một hướng nọ.
Tôi men theo ánh mắt nó nhìn qua, thấy một con chó nhỏ đang đứng sau lưng Lưu Miểu, dõi mắt nhìn Hàn Vân qua khe hở giữa Ngô Linh và Lưu Miểu.
“Gâu gâu!” Con chó nhỏ mới sủa mấy tiếng, đã bị chủ kéo đi.
“Động vật có thể cảm nhận được sự tồn tại của cậu à?” Tôi cảm thấy kinh ngạc.
Những câu chuyện như chó mèo trong nhà cứ nhìn đăm đăm về một chỗ, rồi nhắm vào chỗ đó khẽ gầm gừ đe dọa, xuất hiện dày đặc, Tiểu Bạch cũng có thể nhìn thấy hồn ma không bình thường, nhưng một năm nay tôi trải qua nhiều chuyện như thế, rất hiếm khi gặp phải chuyện tương tự, gần như không có.
Hàn Vân lại là một con ma già đã tồn tại rất lâu, đã biến thành ma vương nữa chứ, đúng ra đâu có dễ dàng bị động vật phát hiện ra như thế?
Hàn Vân dõi mắt nhìn con chó, rồi lại nhìn xung quanh.
“Có gì đó bất thường à?” Ngô Linh hỏi.
“Không biết. Cảm thấy là lạ. Thông thường, động vật không thể nhìn thấy tôi, người có thể nhìn thấy tôi cũng rất hiếm…” Hàn Vân làu bàu.
“Cho nên nơi này vẫn có vấn đề?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
“Cũng có thể là trên người cậu đã nảy sinh thay đổi gì đó. Bây giờ cậu đã không còn là hồn ma bình thường, cũng chẳng phải linh hồn. Ma vương rốt cuộc là hình thái tồn tại gì, chúng tôi vẫn chưa rõ.” Ngô Linh nói: “Sau khi cậu biến thành ma vương, có lẽ trên người đã xuất hiện một số thay đổi.”
Hàn Vân trầm ngâm, trên khuôn mặt con nít là biểu cảm đầy nghiêm túc: “Tôi có cảm thấy gì đâu. Không cảm thấy trên người có thay đổi gì cả. Lạ thật…”
“Gâu gâu!” Lại có người dắt chó đi ngang qua, con chó đó cũng nhắm về phía Hàn Vân sủa mấy tiếng. Hình như không có ác ý, vừa giống như chợt phát hiện ra gì đó, rồi mới sủa lên như thế, mà cũng giống như đang chào hỏi Hàn Vân.
“Thật là lạ… chuyện gì đây… đúng rồi!” Hàn Vân đột nhiên bay lên, không đu trên đầu Quách Ngọc Khiết nữa: “Chỗ này cũng rất kì lạ. Tôi cứ cảm thấy, không bình thường lắm… ở đây là nhà cũ của con ma đó à?”
“Không. Cô ta chỉ gặp phải sự cố khi biểu diễn ở đây, rồi chết ở đây. Trước đây lúc tòa nhà đó vẫn còn thì có fan đến đây đặt vòng hoa, hiện giờ hết rồi. Fan tưởng nhớ cô ta, sẽ đến nhà cũ hoặc mộ của cô ta.” Ngô Linh nói: “Nhà cũ của cô ta đã trở thành một nhà triển lãm, có không ít khách đến tham quan. Tôi vốn nghĩ, linh hồn của cô ta sẽ không ở cái nơi ồn ào ấy, mà sẽ ở chỗ này.”
“Tiếng hát!” Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng hát.
Lần này vẫn chỉ sau một câu hát thì đột nhiên im bặt. Giọng hát của nam, chứ không phải của chính Christina.
Lại có người bị hại nữa?
“Sắp đến ngày giỗ của cô ta rồi. Còn hai ngày nữa.” Ngô Linh nói.
Lòng tôi chợt nặng trĩu.
“Nếu đã không có ở đây, vậy chúng ta đến nhà cũ của cô ta xem sao.”
Mấy người chúng tôi trở lại xe, đang trên đường về khách sạn lấy hành lý, Ngô Linh đã đặt vé máy bay rồi.
Tôi nhìn cảnh phố xá ngoài cửa sổ xe, đột nhiên nhác thấy một cái bóng.
“Khoan đã!” Tôi vội kêu lên: “Dừng xe!”