Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1895: Kí hiệu của christina




Tôi đã xoay hẳn người lại, chẳng màng đến những khán giả kia. Khán giả đều đang chìm đắm trong tiếng hát, hình như cũng không quan tâm đến hành động kì quặc của tôi.

Tôi đi về phía bóng tối, không bị tiếng hát ấy làm quấy nhiễu tâm trí, bước chân dừng lại trước bóng tối.

Đi thẳng vào bên trong chắc chắn là không được. Trong bóng tối có gì, có trời mới biết. Tiếng hát của Christina có thể bắt người ta1vào dị không gian của cô ta, mà trong dị không gian này lại chẳng có gì cả, thậm chí cả bóng hình của cô ta cũng chẳng có, nói cách khác, nó tương đương với trạng thái không có kẻ địch.

Bóng tối trước mặt hình như là dị không gian của Christina, còn hiện trường mà tôi đang có mặt thì lại hơi giống với quá khứ trong cảnh mộng.

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn.

Bố trí nơi đây rất có không khí của giáng8sinh. Đây chắc là buổi biểu diễn mà Christina gặp sự cố. Nếu vậy, sân khấu rồi sẽ sụp đổ.

Nếu đã không có ai quấy rầy tôi thì tôi phải lập tức chạy khỏi sân khấu.

Tôi đang điều khiển cơ thể của Christina, làm bất kì động tác nào cũng tự do như đang ở trong thân thể mình.

Chạy được mấy bước, tôi không khỏi phải dừng lại.

Lối đi dẫn ra sau cánh gà đã biến thành bóng tối. Bóng tối lan rộng, nuốt2chửng toàn bộ lối đi.

Xoay người ra sau, tôi nhận thấy lối đi bên kia cánh gà cũng đã biến thành bóng tối.

Khán giả trước sân khấu đã biến mất, cũng biến thành bóng tối.

Tôi đã bị không gian của Christina bao vây.

Trong bóng tối, chỉ mỗi sân khấu tồn tại, trên sân khấu vẫn còn ánh sáng.

“Cô muốn làm gì?” Tôi hỏi một câu thừa thãi.

Tình hình hiện tại thực sự khó mà lạc quan nổi.

Không chạm được vật thể thực, cũng không4biết năng lực của mình có tác dụng gì với dị không gian này không.

Cửa ra vào dị không gian thì tôi có thể tiêu hủy, nhưng thứ đó có ranh giới.

Còn chỗ này…

Tôi khụy người xuống, đè tay lên ranh giới giữa bóng tối và sân khấu.

Tiếng hát đang ngân nga đã ngừng lại.

Không gian chìm vào tĩnh lặng.

Bóng tối lùi lại trên mặt đất.

Tôi sừng sỡ nhìn cảnh tượng đang tái hiện.

Không đúng, năng lực của tôi chỉ được dùng có một chút, không thể nhanh như thế được…

Rầm!

Trên đầu vang lên tiếng động lớn.

Tôi không dám nghĩ ngợi, nhún chân, nhào thẳng về phía trước.

Sau lưng không ngớt tiếng ầm ầm vang lại.

Tôi xoay người lại nhìn, sân khấu đã sụp đổ rồi.

Đám đông la hét kinh hãi, nhân viên hậu cần cũng cuống quýt cả lên.

“Chris!” Có người gọi tên Christina, đưa tay về phía tôi: “Cô không sao chứ?”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn người đó, không đưa tay ra. Lúc người đó sắp chụp được tôi, tôi còn lách người qua để tránh.

Người chắc là quản lý của Christina kia sững sờ nhìn tôi. Chính là cái người khi nãy kêu tôi lên sân khấu. Có điều, tôi cảm nhận được khí chất trên người ông ta đã khác.

Cảm giác ấy…

Không phải âm khí, hay hơi thở không lành, mà là khí chất không liên quan đến quái dị. Tôi chẳng hình dung được.

Đối phương sau một thoáng sững sờ, đã khẽ mỉm cười.

Rõ ràng là một người đứng tuổi để râu quai nón, vừa cười như thế, diện mạo lại trở nên lung linh tuyệt đẹp.

Tiếng hát lại vang lên, phát ra từ trong miệng của người đàn ông để râu quai nón.

Ông ta vẫy vẫy tay với tôi, nhoẻn miệng cười, uyển chuyển xoay người, hệt như một thiếu nữ đang múa.

Tôi trợn trừng mắt, nhận thấy linh hồn đã về lại thân thể, về lại phòng khách sạn.

“Cậu làm sao vậy?” Lưu Miểu đang tựa lưng lên giường bên cạnh ngoảnh đầu qua, nhìn tôi chằm chằm: “Vừa rồi cậu, đang hát hả?”

Vẻ mặt anh ta đầy ngạc nhiên.

“Tôi mơ thấy Christina. Không, là tôi bị cô ta tìm đến. Cô ta… khác với những hồn ma khác.” Tôi đã ngồi dậy.

Lưu Miểu ngồi thẳng người lên, sốt ruột hỏi: “Cậu đã nhìn thấy gì?”

Tôi kể ra toàn bộ những gì mình thấy, lúc kể, bản thân cũng cảm thấy thật không thể tin nổi.

Tôi không cảm nhận thấy ác ý, Christina có cám dỗ, nhưng lại không có ác ý.

Cảm giác này…

Khác với Cố Nhan.

Thoát khỏi cảnh mộng, bên tai tôi tựa như vẫn đang văng vẳng tiếng hát ở đoạn sau cùng của cô ta. Đó không phải là một ca khúc hoàn chỉnh, chỉ là cô ta đang ngân nga giai điệu, giọng mũi đầy uyển chuyển, hệt như một bàn tay đang lay động trái tim người khác.

“Ngôi sao lớn thì phải khác chứ.” Hàn Vân đột nhiên chen vào.

Tôi liền ngoảnh đầu lại, nhận thấy Hàn Vân đã ngồi sau lưng tôi từ lúc nào không biết.

“Cô ta dùng năng lực gì đó sao?” Tôi hỏi Hàn Vân.

Hàn Vân lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Nghe anh miêu tả, tôi cũng đoán không ra. Dù có phải năng lực hay không thì cô ta cũng đã có thể xâm nhập vào năng lực của anh. Chuyện như thế, tôi chưa từng nghe qua.”

Tôi nhớ đến Diệp Thanh. Diệp Thanh có thể mượn dùng năng lực của người khác.

Hàn Vân chưa từng gặp phải người có năng lực tương tự sao?

Có lẽ mượn dùng năng lực không phải là năng lực đặc biệt của Diệp Thanh, mà đó là chuyện mà tất cả những người có năng lực đều làm được. Có điều đôi bên phải đạt được một thỏa thuận gì đó.

Sự xâm nhập của Christina cũng là chuyện mà mọi nhà năng lực đều có thể làm được, chỉ là chưa có ai làm thử.

Có lẽ, đó không phải là năng lực đặc biệt của người có năng lực, mà là năng lực của ma.

“Dù thế nào thì cũng đều rất phiền toái. Phải bịt tai lại.” Hàn Vân cất giọng đầy nghiêm túc.

“Tôi nghĩ tiếng hát ấy không phải tiếp nhận bằng thính giác đâu.” Lưu Miểu đưa ra ý kiến phản đối, trong tay cầm di động, đang mở loa ngoài.

Quách Ngọc Khiết đang nghỉ ngơi, dù sao cũng không thể để cô ấy một mình trong phòng được. Theo tình hình hiện tại, tôi đã bị nhắm tới thì bất kỳ ai trong nhóm cũng có khả năng sẽ bị nhắm tới.

“Nếu đã phát hiện ra thì phải có chuẩn bị. Cô ta vẫn luôn không có ý tấn công, mà chỉ bắt đi những người say mê giọng hát của mình. Tần suất ấy cũng không thể cho là quá cao. Khoảng thời gian cuối năm, sự kiện sẽ xảy ra nhiều hơn một chút, thường ngày sẽ không khiến người ta chú ý.” Ngô Linh nói.

Trong này là một hồn ma không mấy nguy hiểm, nhưng rất phiền toái.

Hàn Vân gật đầu thật mạnh: “Vậy được rồi, để tôi đi tìm cô ta thử xem.”

Nó làm ra bộ nghiêm trọng, nói xong liền biến mất, chẳng biết chạy đến chỗ nào tìm người.

“Cậu vẫn cần nghỉ ngơi chứ?” Lưu Miểu hỏi tôi.

Tôi xoa xoa trán.

Tiếng hát vẫn đang vang trong đầu tôi, hình như còn có tiếng cười của Christina.

Chất giọng tuyệt hay cũng không thể che lấp được sự thật của hành vi làm phiền người ta này.

Cổ Mạch đã ngồi rục xương mười năm trời trong chính giọng hát này.

Quả thực rất phiền toái.

Tôi lắc đầu: “Không giải quyết cô ta thì hình như sẽ không ổn đâu. Tôi vẫn còn nghe thấy tiếng hát.”

“Để tôi liên lạc với Ma Cô xem sao.” Lưu Miểu vừa nói, vừa bấm máy gọi video đi.

Bên phía Cổ Mạch đã nhanh chóng nhận cuộc gọi, người nghe máy là Nam Cung Diệu. Lưu Miểu trình bày tình hình bên này xong thì chĩa ống kính về phía tôi.

“Hả?” Nam Cung Diệu kêu lên một tiếng.

“Anh phát hiện được gì à?” Lưu Miểu vội hỏi.

Tôi nhìn Nam Cung Diệu trên màn hình di động.

“Trên người Lâm Kỳ, đã có thêm một kí hiệu. E là…”

Christina đã đánh kí hiệu lên người tôi! Hèn gì cứ nghe thấy tiếng hát của cô ta mãi.

Giọng của Cổ Mạch từ trong di động vang ra: “Này này, bên đó sao mà cứ mở nhạc suốt thế? Mấy người đang làm gì vậy?”

Vừa nói, Cổ Mạch vừa đi đến trước ống kính di động, thò đầu vào xem thử.

“Ha! Cậu bị Christina đánh dấu rồi? Tiếng hát vang ra từ người cậu đấy…” Cổ Mạch vui trên nỗi đau của người ta.

Chưa nói xong, tôi đã thấy Cổ Mạch chợt biến sắc mặt, tiếng hát bên tai tôi cũng từ giọng của Christina chuyển sang một giọng hát và giai điệu khác.

“Nancy! Khẽ một chút! Cái con điên này…” Giọng phụ nữ trung niên quát lên, ngắt ngang tiếng hát.

Âm thanh đột ngột im bặt, mọi âm thanh đều đã biến mất.

Tôi và Cổ Mạch mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

“Chuyện gì vậy?” Lưu Miểu và Nam Cung Diệu đồng loạt hỏi.

Nam Cung Diệu lập tức hỏi tiếp: “Hai người đã nghe thấy âm thanh khác?”

“Nancy.” Tôi nói.

“Có người bị tập kích rồi.” Cổ Mạch nghiêm mặt lại, hờ hững nói.