Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1894: Tiếng hát




Giọng của Quách Nhọc Khiết vang lên bên tai và cũng vang vọng trong đầu cùng một lúc.

Tôi giật mình, nhìn sang bên cạnh lần nữa thì thấy Hàn Vân đã ngồi trên đùi Quách Ngọc Khiết.

“Xảy ra chuyện gì?” Ngô Linh ngoảnh đầu lại, nghiêm giọng chất vấn.

“Quy tắc của trò chơi trốn1tìm ấy. Người tìm ra sẽ trở thành người đi trốn trong cuộc chơi tiếp theo.” Hàn Vân nói.

Quy tắc này không giống lắm với quy tắc trò chơi trốn tìm mà tôi biết. Thông thường, chơi trốn tìm phải là một người đi tìm, nhiều người đi trốn. Đương nhiên, còn có một8kiểu chơi trốn tìm khác, đó là một người bị bịt mắt lại, tìm cách tóm được những đứa bạn ở xung quanh. Ai bị bắt sẽ trở thành người đi bắt người khác ở cuộc chơi tiếp theo. Nếu vậy, còn có thể bổ sung thêm nguyên tắc, ví dụ khi bắt được,2phải nói ra chính xác tên của đối phương.

Trò chơi trốn tìm mà Hàn Vân lập ra, quy tắc hơi ngược đời, nhưng xét từ góc độ quy mô và số lượng người tham gia cuộc chơi thì quy tắc nó đặt ra lại thích hợp hơn quy tắc gốc. Mọi hồn ma trong4thị trấn cùng đi tìm một hồn ma đang đi trốn, vẫn “thú vị” hơn một hồn ma đi tìm mọi hồn ma trong thị trấn. Một không gian chơi rộng lớn như thế, cũng không thích hợp để chơi trò bịt mắt bắt dê.

“Bây giờ Quách Ngọc Khiết sẽ…” Ngô Linh chau gắt chân mày lại.

“Đừng lo, họ đâu có biết. Theo quán tính của tư duy, họ sẽ nghĩ rằng người ấy đang trốn trong thị trấn. Hơn nữa, lần này không có hình phạt ma phá.” Hàn Vân vắt chân chữ ngũ, rung đùi, bộ dạng đầy khoái chí: “Cho họ chút thời gian, họ sẽ thích ứng với thân phận mới. Có người không muốn tiếp tục đời sống bình thường thì rời khỏi chỗ ấy thôi. Đến lúc đó đã bị lạc đàn, gặp phải tình cảnh thế nào cũng khó biết. Muốn tìm ra chị này, cũng đâu có dễ.”

“Mãi mãi không tìm ra thì sao?” Ngô Linh hỏi.

“Thì trò chơi sẽ không kết thúc.” Hàn Vân đáp: “Trò chơi mãi mãi không kết thúc, họ sẽ mãi mãi nằm trong sự kiểm soát của tôi. Tôi cũng có thể căn cứ vào tình hình, mà thêm vào phương án trừng phạt.”

Hàn Vân hiển nhiên cũng chẳng mấy hứng thú trong chuyện thêm vào hình phạt. Nó giữ lại quyền lợi này thì sẽ có được không gian tác động rất lớn.

“Quy tắc như thế ổn chứ?” Tôi nhớ ma vương đã gặp trước đây, hình như chẳng có ma vương nào có thể làm mọi việc theo ý muốn. Cũng như cuộc chơi trốn tìm vừa rồi, quyền lực của Hàn Vân cũng bị hạn chế bởi nguyên tắc của trò chơi.

“Đương nhiên. Quy tắc căn bản thì không thể đổi, không được chơi gian, nhưng, quy tắc thêm vào thì có thể điều chỉnh bất kỳ lúc nào. Bằng không, lúc trước sao tôi có thể tạo ra hiện tượng ma phá rối để hù dọa họ?” Hàn Vân gật đầu.

Cách thêm vào hiện tượng ma quấy rối chắc chắn là vẫn còn dùng được, có điều hiện giờ Hàn Vân không muốn dùng mà thôi. Nếu có hồn ma nào gây ra chuyện quá quắt, nó sẽ dùng năng lực của mình ở phương diện này, hạn chế họ.

So với những hồn ma mới vừa biết được mình đã gặp phải biến động lớn thì kinh nghiệm làm ma của Hàn Vân phong phú hơn nhiều.

“Cô ấy có gặp nguy hiểm không?” Tôi nhìn sang Quách Ngọc Khiết.

Quách Ngọc Khiết hình như đã biết chuyện này, không nói gì, cũng chẳng lo lắng.

Nghe tôi hỏi như thế, Quách Ngọc Khiết còn mỉm cười nhìn qua tôi.

“Yên tâm đi, không vấn đề gì đâu.” Quách Ngọc Khiết tự tin nói.

Hàn Vân đang ngồi trên người cô ấy cũng tự tin gật đầu.

“Nói cách khác, trò chơi sẽ mãi mãi không bao giờ kết thúc?” Ngô Linh đã quay đầu lại, tiếng nói loáng thoáng vang lên.

Vẻ tự tin trên mặt của Hàn Vân hơi sượng lại: “Đương nhiên không phải. Nếu mọi người đều đồng ý, trò chơi sẽ kết thúc ngay.”

“Mọi người?” Ngô Linh lại “nhả” ra hai tiếng.

Nụ cười của Hàn Vân đã tắt lịm, hậm hực quay mặt qua chỗ khác: “Mấy người phiền bỏ xừ. Chúng tôi trước giờ đâu có nghĩ đến tình huống này. Mắc gì trò chơi phải kết thúc chứ? Cứ tiếp tục chơi mãi, chẳng phải sẽ rất vui sao?”

“Chúng tôi” mà Hàn Vân nói đương nhiên là đám trẻ con mà nó cầm đầu. Chúng có một chỉnh thể đồng điệu đồng lòng, nghe theo mệnh lệnh của Hàn Vân. Dù thái độ của Hàn Vân không cứng rắn mấy, nhưng nó vẫn là một ông vua thực sự của đám trẻ con đó. Có lẽ, nó còn nắm giữ quyền sinh sát thưởng phạt đối với những đứa trẻ ấy.

Đối với chúng, trò chơi tiếp tục, trò chơi kết thúc, đều chẳng khác gì nhau. Chúng có thể tạm ngừng cuộc chơi bất kì lúc nào và cũng đồng lòng trong việc có chơi hay không.

Bây giờ lại có thêm rất nhiều hồn ma không hiểu rõ nội tình bên trong như thế nên cuộc chơi này đã rẽ sang một hướng khác.

Tôi thở dài, không tiếp tục hỏi về chuyện trò chơi nữa.

Có điều, trong lòng vẫn còn đó một nỗi lo sợ.

Quả nhiên vẫn phải tiêu diệt triệt để hiện tượng quái dị.

Cứ tiếp tục như vậy, ai mà biết được thế giới sẽ biến thành như thế nào, những người như chúng tôi rồi sẽ gặp phải những phiền toái gì.

Đối với thế giới quái dị, chẳng hề có sức mạnh tuyệt đối, cũng không có sự đảm bảo tuyệt đối.

Ma vương mạnh hơn tôi vẫn có thể bị tôi xóa sổ, hồn ma yếu hơn tôi vẫn có khả năng gây tổn hại cho tôi.

Thế giới ấy không có luật lệ, không có quy tắc gì đáng kể. Hết sức nguy hiểm.

Tôi vẫn thích cuộc sống hòa bình hơn. Tin chắc rằng hầu hết mọi người trên thế giới này cũng đều như vậy.

Xe đã chạy được một quãng, mãi mà chẳng có hồn ma bám theo.

Cách mà Hàn Vân dùng không được ổn thỏa lắm, nhưng nó cũng không sai hoàn toàn.

Trong tình huống như vậy, tạm thời những hồn ma ấy sẽ không thể tìm ra Quách Ngọc Khiết.

Mà thời gian càng kéo dài, họ càng không thể tìm ra.

Bốn chúng tôi đều đã mệt rã rời, gần như suốt một ngày một đêm chẳng hề chợp mắt, nghỉ ngơi gì cả.

Sức mạnh ý chí của Lưu Miểu rất kiên cường, đã lái xe suốt một quãng đường.

Quách Ngọc Khiết đã ngủ rồi. Hàn Vân cũng đã biến mất.

Tôi thì đang mơ hồ nửa mê nửa tỉnh, nhưng chẳng nhìn thấy cảnh mộng hay cảnh tượng gì kì quái.

Lúc được Ngô Linh đánh thức, xe đã đỗ trong nhà nghỉ.

Trong nhà nghỉ không có âm khí, có vẻ không có nguy hiểm.

“Vẫn còn quãng đường hai giờ đồng hồ nữa thì mới đến được sân bay gần nhất. Sau đó đi máy bay đến thành phố Christina gặp nạn…” Ngô Linh đang xem bản đồ và thông tin sân bay.

Giải quyết xong Christina, chúng tôi mới có thể về nhà.

“Dị không gian của Christina nằm ở chỗ nào?” Tôi vừa nhai bánh bao, vừa ồm ồm hỏi.

“Chưa biết chắc. Có thể là ở quê của cô ta, hoặc ở nghĩa trang an táng cô ta. Cũng có thể là ở địa chỉ cũ của công ty quản lý, công ty đĩa hát…” Ngô Linh không ngẩng lên trả lời tôi, mà vẫn chăm chú tra cứu thông tin.

Việc sắp xếp lịch trình do Ngô Linh chịu trách nhiệm.

Chúng tôi ăn uống, vệ sinh tắm rửa xong thì vùi đầu vào ngủ.

Hơn năm tiếng sau, Ngô Linh đánh thức chúng tôi, tiếp tục lên đường.

Đến sân bay gần nhất, lên máy bay, lại bay tiếp mấy tiếng nữa, chúng tôi mới đến điểm cần đến.

Tôi có một cảm giác chẳng được chân thực lắm.

Hình dáng của thị trấn Thysente vẫn in sâu trong đầu, lượn lờ trước mắt. Bên tai tựa như vẫn văng vẳng tiếng khóc của những hồn ma.

Suốt quãng đường di chuyển này, tôi chỉ nhớ lờ mờ, cả chuyện lên máy bay trước đó cũng chẳng nhớ rõ.

Bước chân tôi “bay bổng”, tựa như đang đi trên mây.

Thân thể Quách Ngọc Khiết cũng đang lắc lư chao đảo. Cô ấy vẫn chưa bình phục trở lại dưới sự ảnh hưởng của âm khí.

“Nghỉ ngơi một ngày cái đã. Đối phó với Christina e là không dễ dàng lắm đâu.” Ngô Linh nhìn chúng tôi, đưa ra quyết định.

Cô ấy và Lưu Miểu đều không có triệu chứng mệt mỏi, hình như đã quen với chuyện bôn ba và tốn sức như thế rồi.

Tôi bất lực lắc đầu.

Giờ không phải là lúc để cố tỏ ra mạnh mẽ.

Chúng tôi tìm được khách sạn gần đấy.

Vừa vào phòng, tôi liền nhào lên giường, lập tức chìm vào giấc nồng.

“You make me free…”

Bên tai tôi vang lên tiếng hát.

Giọng nữ mượt mà êm ái không ngừng lặp đi lặp lại một câu hát.

Đột nhiên, âm thanh ấy trở nên quằn quại, âm vực bất chợt được đẩy lên cao, tựa như một cây kim to dài thình lình chọc vào đầu người ta.

Tôi bàng hoàng tỉnh giấc, mở mắt ra, nhận thấy mình vẫn đang ở trong phòng khách sạn.

Xoay đầu qua, giường bên cạnh trống trơn, không có dấu vết đã có người từng ngủ ở đó.

Lưu Miểu không có ở đây…

Tim tôi vẫn đang đập dồn dập.

Tôi ngồi dậy, xuống giường đi mở cửa phòng.

“Christina! Mau lên! Đến lượt cô lên sân khấu rồi!”

Trên hành lang, một người trung niên kéo tôi một cái, gấp rút đẩy tôi đi tới.

Chớp mắt, tôi đã đứng phía sau cánh gà.

Màn sân khấu từ từ được kéo ra, trước mắt là mấy trăm khán giả.

Tôi đang đứng trên một sân khấu nhỏ, ánh đèn chiếu lên người tôi.

Lúc này, tôi đã biến thành Christina.

Là cảnh mộng?

Không đúng… tôi có thể cảm nhận thấy cơ thể này. Là tôi đang điều khiển cơ thể này, chứ không phải hồn ma của Christina.

Tôi cầm lấy micro, hoang mang lúng túng.

Ban nhạc đã bắt đầu chơi, hết đoạn dạo đầu thì tôi phải hát.

Đương nhiên tôi chẳng bận lòng đến kết quả của buổi trình diễn này, nhưng không hiểu sao tình huống này lại khiến tôi rất sốt ruột.

Vô số ánh mắt đang nhìn tôi chăm chú.

Hình như họ đều là người sống, còn là người sống của mấy chục năm về trước, là cảnh tượng đã từng xảy ra trong quá khứ.

Tôi nghe thấy tiếng hát tuyệt hay từ trong miệng mình vang ra.

Không phải giọng của tôi, cũng không phải tôi đang hát, thậm chí chẳng phải cơ thể này đang ca hát.

Tôi chầm chậm quay người qua.

Sau lưng không phải là phông nền sân khấu, mà là một mảng tối đen.

Tiếng hát từ trong ấy vang ra.

Hồn ma của Christina đang ở trong đó!