Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1891: Trò chơi trốn tìm (2)




Hàn Vân không lên xe, nhưng tôi cảm nhận thấy âm khí của nó đang ở trên nóc xe.

Lưu Miểu giậm chân ga, chạy thẳng đến cạnh nhà của Elena.

Thực ra, bà cụ Winter chỉ chỉ hướng cho chúng tôi, chứ không chỉ cụ thể căn nhà nào. May mà trong cảnh mộng, tôi đã nhìn thấy hình dáng của ngôi nhà.

“Chắc là nhà này.” Tôi chỉ căn nhà đó, cảm nhận thấy có một khối âm khí1đang ở trong nhà.

Hàn Vân ở nên nóc xe thò đầu ra: “Đúng rồi đó. Người trong nhà nó đều không thấy đâu.”

Ngoại hình của căn nhà trông cũng bình thường, trong vườn có trồng hoa, chẳng biết là giống gì, hiện đang nở rộ. Một số loại cây khác thì không nở hoa, không có nụ, nhìn hình dạng của lá thì không phải là cùng một loại. Dưới hiên cổng cũng có không ít chậu hoa.8Chủ nhà rõ ràng là một người rất thích làm vườn.

Chúng tôi vừa xuống xe, cửa nhà liền mở ra.

Ra mở cửa là một con ma nhí, hình như là một trong những đứa trẻ ở khu Dương Sơn. Nó rụt rà rụt rè, mở cửa cho chúng tôi xong liền biến mất ngay.

Âm khí ma nhí trong nhà cũng theo đó lần lượt biến mất.

“Tôi đã nói là tìm hết rồi. Nếu các người không tin, cứ2tự vào tìm thêm lần nữa đi.” Hàn Vân vẫn đang ấm ức.

“Để trẻ con đi kiếm, có thể sẽ bỏ qua một số chỗ.” Ngô Linh giải thích.

Hàn Vân bĩu môi, nhưng không phản bác.

Hàn Vân có thể đã già dặn, nhưng đám ma nhí nó mang theo chưa chắc đứa nào cũng đều rất già dặn.

Vẫn là Ngô Linh dẫn đầu, đi vào trong nhà.

Vừa vào thì thấy lối cửa ra vào, lối vào nối dài,4tạo thành một hành lang dài xuyên suốt căn nhà. Các phòng nằm hai bên, cầu thang lên tầng hai chính là đầu mút của hành lang. Ở đầu mút của hành lang còn có một khung cửa sát sàn, thông ra sân sau.

Bên tay trái là nhà bếp và phòng ăn, bên tay phải là phòng khách và phòng để đàn.

Nhà bếp thuộc dạng mở, có thể nhìn thấy phòng ăn lớn. Trong phòng ăn còn có một lò sưởi áp tường, nhưng có vẻ là sản phẩm điện, chứ không phải lò sưởi đốt củi.

Bốn chúng tôi chia nhau ra tìm, Hàn Vân theo tôi và Quách Ngọc Khiết đi vào phòng khách và phòng để đàn.

Trong phòng khách có vẻ không có nơi để trốn. Tivi treo trên tường, không phải dùng tủ. Dưới bàn trà tuy có ngăn kéo, nhưng kích cỡ không đủ để một người trốn vào.

Trong phòng để đàn đang có một chiếc đàn piano tam giác và một cây đàn contrebasse. Sổ nhạc đang khép lại trên đàn piano có tên là “Luyện tập các nhạc khúc nổi tiếng thế giới 3”. Còn sổ nhạc trước đàn contrebasse lại là bản in đơn thuần, không đề tên nhạc khúc, hình như đã mất mấy trang.

Ở góc phòng cũng có sổ nhạc nằm rải rác, hình như bị gió thổi bay.

Cửa sổ trong phòng để đàn là loại cửa sát sàn, đón ánh nắng rất tốt. Rèm cửa sát sàn có vẻ rất dày. Quách Ngọc Khiết đi kiểm tra rèm cửa sổ hai bên, vén ra thì thấy bên trong không có ai nấp.

Trong tủ của phòng để đàn, tôi tìm được đàn violon và sáo dọc. Gia đình này có vẻ rất rành nhạc cụ.

Trong tủ trưng bày thì có không ít bằng khen, cúp và ảnh nhận thưởng.

Tôi nhớ lại cuộc đối thoại của hai cha con đó trong cảnh mộng. Elena sắp tham gia cuộc thi gì đó…

Tôi nhìn ảnh chụp và tên trên bằng khen.

Người biết chơi piano hình như là cha của Elena, từng đạt giải. Trong một tấm ảnh, mẹ của Elena đang kéo violon, cha Elena đang chơi piano, trông rất tình tứ. Nhạc cụ mà cha của Elena biết chơi không chỉ là piano. Trong một bằng khen có đề ông ta đã đạt giải ba cuộc thi violon, trên một tấm ảnh khác, ông ta đang kéo đàn contrebasse. Nhìn vào nội dung bằng khen và số lượng thì ông ta giỏi piano nhất, đó là chuyên môn, còn những nhạc cụ khác chỉ là biết chơi mà thôi. Các cuộc thi tham gia cũng chỉ là cấp khu chung cư, cấp trường…

Cha là nhạc công?

“Anh tìm được gì à?” Quách Ngọc Khiết tiến lại.

Tôi lắc đầu: “Không có, không trốn ở đây… Cô bé có luyện tập nhạc cụ. Thysente có phòng dạy đàn chuyên nghiệp không? Hoặc trung tâm đào tạo âm nhạc chẳng hạn?”

Tôi lại nhớ đến cuộc đối thoại trong cảnh mộng. Elena có giáo viên riêng, chứ không phải theo học với cha.

Hàn Vân vỗ tay: “Đúng rồi, có một chỗ. Để tôi bảo tụi nó đi tìm.”

Tôi cảm nhận thấy âm khí của Hàn Vân có chút xao động, chắc là đang hạ lệnh cho đám ma nhí nó mang theo.

Ngô Linh và Lưu Miểu cũng đã rà soát xong nhà bếp và phòng ăn, tìm đến chỗ chúng tôi.

“Cái này là mẹ cô bé để lại.” Ngô Linh đang cầm trong tay một mẩu giấy ghi chú.

Là lời nhắn của mẹ Elena, nói mình phải đến bệnh viện, bảo Elena tự ăn cơm tối trước. Thời gian là năm tháng trước.

“Vào khoảng thời gian bệnh dịch đồ chơi bùng phát ở chỗ này.” Ngô Linh vừa nói, vừa nhìn sang Hàn Vân: “Các cậu đến bệnh viện tìm chưa?”

Hàn Vân tỏ ra ngượng ngùng: “Biết rồi, bây giờ tôi bảo tụi nó đi ngay.”

“Đám trẻ mà cậu mang theo, vẫn chưa biết chữ đúng không?” Ngô Linh hỏi.

Hàn Vân ngoảnh mặt qua chỗ khác, chẳng đáp lời, nhưng cũng đồng nghĩa đã thừa nhận.

Ngô Linh thở dài: “Vậy thì cần chú ý những thứ kiểu như những mẩu giấy như vậy hơn.”

“Cung có đứa biết chữ mà!” Hàn Vân quay mặt lại, cáu bẳn quát lên.

Ngô Linh mặc kệ.

Phòng ở tầng trệt rất trống trải, hầu như chẳng có nơi để trốn.

Phòng ngủ, phòng sách ở trên lầu thì khá là chật.

Nhất là phòng của Elena, đồ đạc rất lộn xộn. Tủ đồ chơi có rất nhiều, tủ quần áo cũng không ít. Trong đồ chơi nhồi bông rất có thể đang có người trốn trong ấy, trong quần áo cũng dễ để trốn vào.

Ngô Linh và Lưu Miểu đi tìm kiếm ở phòng của cha mẹ Elena. Tôi và Quách Ngọc Khiết thì lục tung phòng của Elena lên.

Đồ chơi đều bị dốc ngược ra, không có người. Quần áo cũng bị lấy ra. Nhưng đồ của Elena thực sự không hề ít, lục được một nửa thì chúng tôi không thể tiếp tục nữa, đành phải sắp xếp lại một chút những thứ đã lục ra trước.

“Tôi đã nói ngay từ đầu rồi. Mấy người tìm sao bằng được đám ma nhí chứ.” Hàn Vân bay trên không, làu bàu than trách.

Quách Ngọc Khiết ném con búp bê lớn trong tay vào góc phòng, động tác chợt khựng lại, mắt nhìn chằm chằm bàn trang điểm nhỏ xíu của Elena.

Quanh gương soi đang dán không ít ảnh chụp.

“Chắc là cô bé thương cha hơn.” Đột nhiên Quách Ngọc Khiết nói.

“Hả?” Tôi thẳng lưng lên, trong tay vẫn đang cầm một con thỏ bông.

“Những thứ này chắc là đều được cha cô bé mua.” Quách Ngọc Khiết đang nhìn con rùa bông bên cạnh chân, chợt ngẩng đầu lên: “Cha con bé đang ở đâu, cậu biết không?”

Hàn Vân lắc đầu: “Chưa tìm thấy.”

Tôi sững sờ.

“Chưa tìm thấy? Chắc là rất dễ…” Quách Ngọc Khiết chau may lại.

“Có lẽ ông ta không có ở đây.” Hàn Vân ngắt lời Quách Ngọc Khiết: “Cái này…” Hàn Vân đưa tay ra, trong tay xuất hiện một quyển lịch bàn: “Cha nó được mời tham gia một hoạt động biểu diễn rồi.”

Trên lịch bàn có đánh dấu, thời gian trước hôm người mẹ để lại lời nhắn hai ngày, bốn ngày sau ngày đó sẽ về đến nhà.

“Ngày này đã qua từ lâu rồi. Cha cô bé vẫn chưa về sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

Hàn Vân nhún vai.

Lưu Miểu bước vào: “Cuốn lịch bàn vừa rồi còn trong phòng sách giờ đã mất tiêu. Ủa…” Anh ta đã nhìn thấy thứ trong tay Hàn Vân, quét mắt trong căn phòng một vòng: “Hai người tìm kiếm thế nào rồi?”

“Đồ ở đây nhiều quá.” Tôi bất lực nói.

“Đúng là nhiều thật…” Lưu Miểu nhặt chiếc gối ôm hình chim cánh cụt lăn đến bên chân mình lên.

Quách Ngọc Khiết vẫn đang nhìn chăm chăm bàn trang điểm, đột nhiên đưa tay ra, chỉ lên tấm ảnh trên ấy, nói: “Con gà bông ấy không có ở trong phòng đúng không?”